Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 53 : Kiếm, Chiến

Chương 53 : Kiếm, Chiến


Tầng mây thứ nhất, sương trắng như mộng.

Từng sợi khí lạnh mỏng manh như tơ liễu giữa gió, uốn lượn quanh bóng dáng một nam tử vận trường bào xanh lam nhạt, thân hình thẳng như tùng, kiếm đeo sau lưng, tóc dài không buộc, lặng yên bước qua biển sương.

Tĩnh đến mức toàn bộ thiên địa như nín thở vì sự hiện diện của hắn.

Hắn tên Khúc Dương.

Đệ tử nội môn Lăng Thiên Tông.

Tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, kiếm đạo đại thành, nhưng không ai biết cụ thể hắn đã tu đến mấy tầng cảnh giới.

Không phải vì hắn che giấu.

Mà vì hắn chưa từng ra tay thật sự.

“Chốn này là cảnh trong tâm?” Khúc Dương dừng lại.

Sương mù bắt đầu chuyển động.

Trong làn khói trắng, hiện lên vô số kiếm ảnh mơ hồ kiếm gãy, kiếm rỉ máu, kiếm cắm giữa chiến trường, kiếm vỡ vụn rơi trên tuyết.

Mỗi thanh kiếm, như từng là một đoạn hồi ức.

Khúc Dương nhắm mắt.

Bên tai vang lên một âm thanh rất khẽ, tiếng binh khí v·a c·hạm.

Không phải ảo ảnh, là ký ức.

Hắn từng chứng kiến sư huynh bị ma tu g·iết c·hết trong một lần ra ngoài lịch luyện, kiếm rơi xuống đất, không kịp trả lại một chiêu.

Hắn từng thấy chính tay mình cắt xuống cổ một đệ tử phản tông, ánh mắt người kia đến c·hết vẫn không cam tâm.

Hắn từng lặng lẽ đứng giữa bãi luyện kiếm, rút kiếm ra suốt ba ngày ba đêm, không vì ai, không vì điều gì.

Chỉ vì một câu hỏi trong lòng “Rốt cuộc, kiếm để làm gì?”

Sương tan dần, phía trước là một người không rõ mặt, toàn thân mặc bạch y, tay nắm kiếm, khí tức lặng như tro.

Không cần đoán, khúc Dương biết rõ.

Đó là hắn.

Không phải kiếm ảnh, không phải hóa thân.

Là chính hắn trong một khả năng chưa từng lựa chọn.

Kẻ trước mặt không tu kiếm, không nhập đạo, là một phàm nhân bình thường, sống ở quê cũ, lấy vợ, sinh con, làm nghề rèn.

Nhưng hắn lại cười, một nụ cười nhẹ tênh.

"Ngươi… vui vẻ hơn ta." Khúc Dương mở miệng, giọng nói không hề có hàn ý kiếm tu, mà khẽ như sương sớm.

Người kia không đáp.

Nhưng ánh mắt hắn dịu dàng như có một tia thanh thản.

Một giọng nói vang lên giữa thiên địa.

“Nếu đạo là lựa chọn, thì kiếm đạo ngươi chọn, đã cắt mất bao nhiêu ngươi có thể là?”

Khúc Dương ngẩn người.

Chưa ai từng hỏi hắn như vậy.

Cũng chưa bao giờ hắn dám hỏi chính mình.

Mây trắng cuồn cuộn tụ lại, ngưng thành kiếm ảnh dày đặc bao quanh, mỗi một thanh kiếm đều là một con đường hắn từng bỏ qua tình cảm, tình thân, cảm xúc, hối hận…

Từng thanh kiếm trôi quanh, dần dần áp sát.

Khúc Dương chưa nhúc nhích.

Bàn tay hắn đặt lên chuôi kiếm sau lưng, không bộc phát sát khí.

“Ta không biết đạo của người khác, cũng chưa từng dám nói kiếm đạo ta là đúng.”

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo lạ thường, như một hồ nước chưa từng bị dao động bởi thế sự.

“Ta chỉ biết nếu có một ngày, ta đặt thanh kiếm này xuống thì thế giới sẽ không còn là ta.”

Gió nổi lên.

Kiếm ảnh dần dần lùi lại, tan biến như tuyết gặp ánh mặt trời.

Mây trắng tản ra.

Tầng đầu không một kiếm rút ra, Khúc Dương lặng lẽ bước vào cửa ải tiếp theo.

Bên Trong Vân Môn Cổ Cảnh

Thương Vô Đạo đối mặt sương đặc như mực.

Tầng mây đầu tiên, ở một phương hướng khác, một màu xám tro tĩnh lặng, như khung cảnh cuối cùng trước khi thế giới sụp đổ.

Bóng người cao ngạo đứng giữa không trung, quanh thân không khí ngưng kết, gió không dám thổi, linh khí không dám động.

Đó là hắn Thương Vô Đạo.

Chân truyền đệ tử Lăng Thiên Tông, thiên tài một đời, từng đứng đầu bảng các đệ tử nội môn suốt ba năm liền, đệ tử đích truyền cũng là con của Thái Thượng trưởng lão Thương Vô Cực, người mang danh hiệu Chiến Đạo.

Thương Vô Đạo có đạo, là đạo của chinh phạt, của nghiền nát tất cả những gì cản đường.

Nhưng lúc này, trong tầng mây đầu tiên, hắn đứng bất động.

Một khắc, hai khắc, mười khắc.

Bóng dáng hắn như hóa đá giữa thiên địa trắng xám này.

Hắn cảm nhận được, một lực lượng mơ hồ đang dõi theo hắn.

Chính là bản thân hắn.

Một cơn lạnh lẽo vô hình từ sâu trong tâm dâng lên, bò khắp da thịt, len qua từng lóng xương sống.

Trong làn sương xám, một giọng nói vang lên từng chữ rót vào tai hắn như đinh sắt gõ vào đá ngọc:

“Ngươi là Thương Vô Đạo, kẻ muốn đứng trên tất cả nhưng ngươi từng thắng chính mình chưa?”

Giọng nói kia không có hình hài.

Nhưng hắn nhận ra, đó là thanh âm từ sâu trong lòng hắn.

Một Thương Vô Đạo khác.

Không mang sát khí, không tỏa chiến ý, không có ánh mắt sắc như kiếm.

Mà là một kẻ đã từ bỏ đạo.

Sương trắng vỡ tan.

Trước mặt hắn hiện lên một cảnh tượng một sân viện cũ, mái ngói loang lổ, tường đá rêu xanh.

Một thanh niên mặc áo vải, tay cầm cuốc, đang lặng lẽ cày đất.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt dừng đúng nơi Thương Vô Đạo đang đứng.

“Ta từng là ngươi.” Thanh niên khẽ nói.

“Trước khi chiến đạo sinh ra, trước khi máu đổ để ngươi trở nên vô địch, ta từng tồn tại, tên ta cũng là Thương Vô Đạo.”

Thương Vô Đạo siết chặt nắm tay, tim hắn đập lệch một nhịp.

Một cơn sóng linh khí đè nặng xuống.

Lần đầu tiên từ khi bước vào Vân Môn Cổ Cảnh, hắn không thể bước về phía trước.

Mỗi bước như dẫm lên ký ức.

Cảnh tượng thay đổi từ ruộng hoang, thành chiến trường.

Máu tanh ngập gối, t·hi t·hể đệ tử tông môn từng theo hắn nằm ngổn ngang, có kẻ từng gọi hắn là đại sư huynh, là hy vọng, là tín ngưỡng…

Đều c·hết, c·hết vì hắn, c·hết vì chiến đạo của hắn.

Khi hắn chọn con đường chinh phạt, họ đi theo mà không quay đầu, cuối cùng là hắn sống, họ không.

“Chiến Đạo là đúng sao?” giọng của thiếu niên lại vang lên, vẫn bình tĩnh, vẫn không oán trách.

Nhưng Thương Vô Đạo lần đầu lùi nửa bước, bởi vì đạo tâm dao động.

Cái c·hết của người khác vì đạo của hắn, hắn chưa bao giờ nghĩ quá nhiều.

Bởi vì nếu ngừng lại để nghĩ, hắn sẽ không còn dám tiến lên nữa.

“Câm miệng…” Hắn khẽ gằn, âm giọng khàn như gió cắt.

“Ngươi là ta, nhưng ngươi là thứ yếu đuối đã bị ta g·iết c·hết từ lâu rồi.”

“Ta chọn đạo, ta chọn máu, bởi vì chỉ có máu mới đủ khiến thiên hạ cúi đầu!”

Đôi mắt hắn đỏ rực.

Tử y phần phật không gió, chiến khí cuồn cuộn trào lên, như dãy núi vỡ tung trong tâm thức.

“Vậy ngươi có cúi đầu trước chính mình không?”

Câu hỏi cuối cùng, đạo tâm chấn động.

Một đạo quang ảnh tử sắc bốc lên từ đỉnh đầu Thương Vô Đạo.

Là chiến đạo, nhưng mơ hồ, như đang sứt mẻ.

Hắn nhìn thấy, một vết nứt nhỏ hiện trên bóng đạo phía sau hắn.

Không lớn, nhưng là vết nứt đầu tiên.

Hắn bước tới, sát khí tản đi.

Thần sắc bình tĩnh trở lại.

Một bước, hai bước, ba bước.

Cuối cùng, hắn bước xuyên qua toàn bộ huyễn cảnh.

Cảnh vật tan thành từng mảnh sáng, như băng tan gặp xuân, như chiến trường được xóa bỏ khỏi trí nhớ.

Trước mặt hắn chỉ còn là màn sương mù mở lối.

Tầng thứ hai… đang chờ.

Thương Vô Đạo dừng lại, hắn cúi đầu nhìn đôi tay mình, trong lòng, một thanh âm khe khẽ vang lên, không phải của ai khác.

Mà là tiếng thì thầm của bản tâm:

“Chiến đạo không sai, nhưng có lẽ, còn thiếu một điều.”

“Ngươi chưa từng tha thứ cho chính mình.”

Hắn không đáp, chỉ xoay người, tiếp tục bước vào tầng tiếp theo, im lặng như chiến binh cô độc trong thời bình.

Chương 53 : Kiếm, Chiến