Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 55: Một Góc Tương Lai

Chương 55: Một Góc Tương Lai


Ảo ảnh vẫn đứng đó.

Là nàng, nhưng không phải nàng.

Từng sợi tóc trắng phất phơ trong gió, nhưng không còn thanh sạch như tuyết, mà mang theo khô úa, nhuốm màu tàn tro của quá khứ, y phục tang trắng bay lượn, phác họa thân thể gầy yếu, thần sắc vỡ vụn.

Trên mi tâm nàng, một đường vết nứt nhỏ, đỏ như máu.

Không có tiếng nói, không có thần thông.

Ảo ảnh chỉ đưa tay về phía Diêu Thanh Tâm chậm rãi, như đang van xin, như đang trao lại thứ gì.

Trong lòng bàn tay đó, là một đoạn địa đồ cổ nát vụn, vẫn còn lưu lại huy chương của Thần tộc, biểu tượng Thiên Mệnh Luân vỡ nát.

Ánh mắt Diêu Thanh Tâm dần co rút.

Đây là... tương lai?

Trên tầng trời thứ chín, nơi linh quang không bao giờ lặn, từng có một tộc được thiên đạo xưng tụng là người giữ số mệnh, người ghi chép lịch vận vạn vật, Thiên Mệnh Thần Tộc.

Vương thành của họ tọa lạc trên Tinh Trì Mệnh Hải, làn nước tĩnh lặng như gương, phản chiếu vạn tượng, mỗi đêm, thần nhân tộc này sẽ cộng hưởng cùng Vọng Cổ Tinh, viết tiếp Sổ Mệnh Thiên Tàng, ghi lại luân chuyển thịnh suy của tất cả chư sinh linh.

Bên trong Tàng Mệnh Điện, treo mười hai bức đồ giám thiên cơ, chạm khắc bằng đạo kim từ thời sơ khai, mỗi giám đại biểu cho một dòng mệnh vận lớn trong thiên địa.

Trung tâm điện thờ là Thiên Mệnh Luân, vòng xoay bất tận tượng trưng cho thiên đạo vận chuyển không ngừng.

Tộc nhân Thần Tộc không sinh từ thai ngục như phàm nhân, mà hóa sinh từ tinh điểm mệnh cách, được đúc thành hình từ tinh văn cổ vận, mỗi người mang theo một phần khí mệnh mà thiên địa chưa hoàn thành.

Họ không tu luyện vì sức mạnh, họ tu để hiểu, để nhìn, để giữ ổn định cốt trụ vận hành của thế gian.

Vì vậy, tộc này không biết chiến, không có sát ý, không có thần thông diệt giới.

Họ tin rằng "Khi biết được mọi kết quả, sẽ không còn lý do để chiến đấu.”

Nhưng họ đã sai, sai khi đặt vận mệnh của bản thân vào tay thiên đạo, sai khi cho rằng có thể đoán định tất cả.

Vì kẻ đến sau không nằm trong mọi giám đồ, không bị viết tên trong sổ mệnh, không để lại dấu vết trong đại đạo thủy lộ.

Kẻ đó là... Bùi Phàm.

Không ai biết hắn đến từ đâu, ngay cả Sách Mệnh ghi chép từ thời sơ khai cũng không có dòng nào nhắc đến hắn.

Hắn không bị ràng buộc bởi quy tắc, tinh tượng, vận đồ.

Một ngày nọ, bầu trời vĩnh sáng của Mệnh Hải bỗng phủ đầy sương xám tím.

Trên tầng cao nhất của thiên giới, nơi mệnh vận được dệt bằng ánh sao, bầu trời vĩnh viễn trong suốt như thu thủy, từng luồng tinh quang đổ xuống như dải ngân hà, chiếu rọi lên mái điện ngọc lam, nơi những sứ giả mệnh cách đang viết tiếp lịch sử cho vạn linh.

Bỗng dưng, một âm hưởng xa xôi trầm xuống, không phải sấm, không phải tiếng gọi của thiên đạo, mà là sự im lặng tuyệt đối, ép xuống từ một tầng trời vượt ngoài mệnh vận.

Không ai biết hắn đến từ đâu, nhưng khi bóng áo đen hiện ra, mọi đường mệnh tuyến đứt đoạn, mọi sổ ghi chép phát sáng dữ dội, rồi nổ tung.

Hắn bước từng bước vào Thiên Mệnh cổ vực, mỗi bước đi, thiên tượng thay đổi, tinh quang tối lại, mệnh khí dạt ra hai bên, như không dám chạm vào thần hồn hắn.

Sau lưng hắn là một đạo giới khổng lồ, chỉ có những làn khí hỗn độn uốn lượn như rồng rắn, xoay chuyển càn khôn, tựa như từng giây, từng phút thôn phệ vạn linh.

Khi hắn giơ tay lên, Thiên Mệnh Luân vật chí tôn tượng trưng cho trật tự vạn cổ, đột ngột ngừng quay.

Toàn bộ Thiên Giới cổ vực chấn động.

Từ xa xăm, chín pho tượng thánh thần dựng trên đại lộ Vận Hà, mỗi pho đại diện cho một thời đại sinh diệt, nứt ra từ trán, từng dòng huyết kim từ từ nhỏ xuống mặt đất thiên kim vạn trượng.

Một vị thần giả cổ xưa trong Thần Tộc rít lên:

“Không......”

Nhưng chưa dứt câu, giọng nói của lão bị đạo âm hỗn độn chấn vỡ, hóa thành tiếng gãy gập của vận mệnh.

“Ta không đến để được ghi tên.

Ta đến để xóa sổ những kẻ viết tên người khác.”

Giọng của Bùi Phàm vang lên không lớn, nhưng cả không gian run rẩy như mộng tan.

Ngay khoảnh khắc đó, Hỗn Độn chi chưởng của hắn phủ xuống.

Không phải pháp thuật, đạo quyết.

Không phải linh lực, pháp tắc.

Mà là… thể hiện của một ý chí vượt khỏi phân biệt, chấp niệm hỗn nguyên, đòi lại quyền tồn tại cho những ai bị vận mệnh áp đặt.

Chưởng kia vừa hạ, thiên địa mất tiếng.

Toàn bộ Thiên Mệnh Thần Tộc cảm thấy một điều xưa nay chưa từng có, họ không thể nhìn thấy tương lai.

Chưởng chưa đến, họ đã bị thiên cơ phong tỏa.

Chưởng vừa giáng, mệnh tuyến rực đỏ cháy lên, như từng ngọn nến nhỏ bị dập tắt trong bão giông.

Chưởng qua rồi, không còn gì để ghi lại.

Bên dưới lòng đất cổ vực, cột đạo văn khắc từ thời sơ thiên bắt đầu nứt rạn, tầng mây vận khí trên bầu trời tan thành tro bụi, các phiến thiên tinh từng khắc trận đồ của vũ trụ lần lượt sụp đổ.

Tinh Trì, nơi từng phản chiếu vận mệnh muôn loài bốc hơi, mặt nước bốc thành hơi sương tím nhạt, tan biến vào không khí mà không để lại một giọt.

Tàng Mệnh Điện, ngọn hải đăng cuối cùng của thiên cơ, bị hút vào hư vô sau một tiếng ầm nặng như nghìn thiên kiếp đồng loạt gãy đổ.

Bóng hình nàng hiện lên, giữa tàn dư mệnh cốt, giữa tiếng gãy vỡ của thiên cơ.

Trên nền đá vỡ nát của Tàng Mệnh Điện, giữa đám tro vụn từng là giám đồ thiên đạo khắc bằng đạo kim cổ ngữ, Diêu Thanh Tâm quỳ một gối xuống, tóc bạc tán loạn, áo lam tang phục bị tàn dư khí mệnh xé rách như lụa tàn giữa giông tố.

Mà nàng vẫn ngẩng đầu.

Trong đôi mắt ấy, không còn sự thanh u vô d·ụ·c của Thần Tộc năm nào, không còn ánh sáng tinh quang của Thiên Mệnh Chi Đồng.

Chỉ còn lại một tầng ánh nhìn trực diện với hỗn nguyên, gợn sâu như vực thẳm cổ đạo, phản chiếu bóng dáng của một người đang đứng giữa trung tâm của hủy diệt. Bùi Phàm.

"Tộc ta không còn rồi... ?" Nàng run rẫy khẽ thốt, nhưng không ai nghe thấy.

Âm thanh ấy bị nuốt chửng bởi đạo chấn đang lan khắp các tầng thiên không.

Thiên đạo, thứ mà Thần Tộc tôn thờ vạn thế, đang rung chuyển.

Không phải vì giận dữ, mà là vì sợ hãi.

Từng tầng thiên quy chập chờn như ngọn lửa tàn.

Tầng đạo tầng mệnh tầng lý tầng lý tưởng, đều bị xóa mờ.

Những gì nàng từng học, từng kế thừa, từng dốc cả linh hồn để bảo vệ, lúc này, trước một chưởng kia, chẳng khác nào cổ thư giữa lửa đỏ.

Bùi Phàm đứng đó, áo đen không nhiễm một tia máu, quanh hắn là một khoảng trống không thể chạm đến, như chính thiên địa cũng không dám phủ lên hắn nữa.

Diêu Thanh Tâm run rẩy, cả thân thể, cả linh hồn.

Nàng cảm thấy Mệnh Luân trong thân đang nứt vỡ.

Không phải vì bị công kích, mà vì thiên đạo không còn chỗ dựa để cộng hưởng.

Cái tên Bùi Phàm từ lâu đã bị xóa khỏi Sổ Mệnh.

Giờ đây, chính cội rễ của số mệnh cũng bị xóa bởi hắn.

Một đoạn thiên vận đổ sập, một tầng thiên cơ mất khả năng đoán định.

Một người đứng ngoài tất cả.

Diêu Thanh Tâm quỳ nơi đó, nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia.

Hắn không quay lại.

Không nhìn nàng, không để lại một lời.

Nhưng trong lòng nàng, tiếng nói ấy vẫn vang lên:

"Ta không đến để được ghi tên…"

"Ta đến để xóa sổ những kẻ viết tên người khác."

Nàng là người ghi.

Hắn là người xóa.

Một giọt nước mắt vô thanh rơi xuống.

Nàng đã hiểu ra một điều.

Thiên đạo, vốn không phải là vĩnh hằng.

Mệnh vận, vốn không phải là lẽ đương nhiên.

Những gì nàng biết, chưa từng đủ để đối diện với loại ý chí này.

“Thì ra, trên cả số mệnh còn có một thứ gọi là Tự Do.”

Nàng ngã người xuống giữa tro tàn, từng giây phút ánh mắt đỏ ngầu đẫm lệ nhìn phía trời cao.

Diệt Thế...

Trên cao, trụ cột vận mệnh thứ bảy, nơi thờ tổ thần thời sơ khai, bỗng phát ra một đạo âm thanh như tiếng khóc trẻ sơ sinh, mơ hồ lẫn với tiếng cười của người già.

Tất cả dội vào linh thức nàng.

Diêu Thanh Tâm thức tỉnh, trở lại Vân Môn Cổ Cảnh.

Chương 55: Một Góc Tương Lai