Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 56: Đồng Quy Thiên Thử
Ảo ảnh vẫn đứng đó.
Thân ảnh kia tàn úa, lạnh lẽo, ánh mắt vô hồn như đã chứng kiến sự diệt vong của toàn tộc, vẫn chậm rãi đưa tay ra.
Trong lòng bàn tay khô gầy, tấm địa đồ vỡ vụn, cùng huy chương nát gãy của Thiên Mệnh Luân, lặng lẽ chảy máu ánh sáng, từng giọt từng giọt, như sinh mệnh tộc văn đang tan chảy.
Diêu Thanh Tâm nhìn thấy, không chỉ bằng mắt.
Mà bằng thức hồn.
Nàng cảm nhận được từng tầng linh văn ẩn hiện trên tấm địa đồ, từng nếp gấp của quá khứ bị lãng quên, từng tiếng gọi mơ hồ vọng lại từ thiên cổ:
“Ngươi là kẻ cuối cùng.”
“Không còn ai nhớ thiên mệnh nữa.”
“Hắn đã xóa chúng ta.”
Một âm thanh nổ vỡ trong tâm trí nàng, của một kẻ gõ suốt mười vạn năm mới được đáp lại.
Là linh thức.
Là đạo niệm.
Là… bản ngã.
"Ngươi là ta?" Diêu Thanh Tâm hỏi, giọng khẽ như hơi thở cuối cùng của một niềm tin sắp mất.
Ảo ảnh không nói.
Chỉ đặt tấm địa đồ lên ngực mình, nơi một đường nứt máu vẫn chưa khép, rồi biến mất như tro tàn bị gió cuốn đi.
Và lúc ấy…
Bầu trời trong ảo cảnh rực cháy.
Tầng tầng mệnh tuyến đỏ rực b·ốc c·háy từ tận sâu trong thần hồn của Diêu Thanh Tâm, như bị đạo hỏa tự đốt.
Nàng ôm đầu, ngã quỵ xuống.
Cảnh giới tan vỡ, chân văn bùng nổ.
Linh hồn bị kéo trở lại điểm khởi nguyên, gốc mệnh nàng từng nhìn thấy dưới thác Vọng Cổ năm mười hai tuổi.
Một giọng nói xa xưa cất lên trong linh thức.
“Nếu có một ngày thiên mệnh sụp đổ…
Nếu có một kẻ xóa tên ngươi khỏi tất cả…
Vậy thì ngươi có còn tồn tại?”
Nàng cười, lần đầu tiên trong đời, Diêu Thanh Tâm bật cười trong ảo cảnh.
Chỉ là một cái cười nhẹ của kẻ buông tay tất cả, để nhìn thấy chính mình.
"Có." Nàng đáp.
"Ta không còn là Thiên Mệnh chi nữ."
"Ta không cần được ghi tên."
"Ta là kẻ tồn tại, dù vận mệnh không công nhận."
Ầm!
Một t·iếng n·ổ rung chuyển tầng đầu tiên của Vân Môn Cổ Cảnh.
Bầu trời trong ảo cảnh sụp xuống như tấm màn rách.
Đám mây đạo vận tán loạn, ảo ảnh tan biến, mệnh tuyến cháy rực.
Diêu Thanh Tâm… mở mắt.
Nàng vẫn đứng trong tầng đầu.
Không còn bức tường chân văn.
Không còn địa đồ.
Không còn ảo ảnh nàng tang phục.
Không còn tràng ảnh diệt tộc chi chiến.
Chỉ còn một vầng sáng mới sau lưng, không còn là Thiên Mệnh Luân.
Mà là một vòng tròn trống rỗng, đường nét tàn khuyết, u tối, vô danh.
“Vô Mệnh Luân.”
Một dạng cộng hưởng mới.
Không có thiên đạo hỗ trợ.
Không ghi nhận bởi tinh tượng.
Không chịu đo lường bởi số phận.
Diêu Thanh Tâm bước về phía trung tâm tầng thử thách.
Mỗi bước, ánh sáng cũ rụng xuống.
Mỗi bước, hồn phách nàng chấn động, như được đúc lại từ tàn tro.
Từ hôm nay, nàng không còn nhìn thấy tương lai người khác.
Nhưng nàng thấy được bản thân, và trong sâu thẳm, nàng biết…
Nếu muốn hiểu được kẻ kia, nàng phải đi đến tận cùng của đạo mà hắn đang bước.
Dù không ai công nhận, dù bị cả thiên đạo chối từ, dù cuối cùng, phải bước một mình đến tận Hư Vô.
Một bước nữa, ảo cảnh tan, linh khí hội tụ.
Tầng thử thách đầu tiên, Diêu Thanh Tâm vượt qua.
Bầu trời tầng thứ hai thấp hơn, nặng nề như một vòm thạch lung linh treo trên đầu.
Không còn những linh ảnh dao động, không còn ảo cảnh từng lớp, nơi đây là một vùng bình nguyên bằng phẳng trải dài vô tận, phủ lên một màu đất đá mốc xám, rải rác khắp nơi là những trụ cột đá đổ nghiêng, điêu khắc hoa văn cổ ngữ đã nứt vỡ, như tàn tích của một nền văn minh không còn tên.
Khác với tầng đầu, nơi thử đạo mỗi người một cảnh, tầng hai bắt đầu gom nhóm lại.
Tổng cộng ba mươi sáu người đã vượt qua được tầng thứ nhất, chia đều từ các đại tông môn, trong số đó, có không ít thiên kiêu danh chấn một phương Triệu Hằng, Mục Du Tử, Khúc Dương, Thương Vô Đạo, và tất nhiên Bùi Phàm.
Không ai nói với ai điều gì.
Tầng thứ hai vừa mở ra, đã tản ra một khí tức ép người.
Không gian như bị một loại lực vô hình che chắn, khiến tiếng gió trở nên câm lặng, ánh sáng cũng trở nên không thật, các thiên kiêu đứng cách nhau chỉ vài trượng, nhưng ai cũng mang một vẻ cảnh giác cực độ, không ai tin ai, không ai dám phá vỡ không khí trầm lắng.
Cách đó không xa, Phụng Lăng Tuyết bước ra từ một trận quang lưu, áo lông tuyết khẽ lay động, nàng ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua toàn trường, cuối cùng dừng lại nửa khắc nơi bóng lưng của Bùi Phàm.
Bùi Phàm đứng ở rìa tảng đá lớn, lưng hơi nghiêng, ánh mắt vẫn như thường, hờ hững mà sâu thẳm.
Hắn không cử động, hắn đang lặng lẽ quan sát thế giới.
Và cũng không hay biết, từ một góc đối diện, phía sau tàn tích của một trụ đá đổ nghiêng, Diêu Thanh Tâm đang nhìn hắn.
Ánh mắt nàng không mang vẻ thăm dò hay lạnh lẽo như trước.
Không còn là ánh mắt của một Thiên Mệnh chi nữ đang xem xét mệnh tuyến ai đó, cũng không phải ánh mắt từng nhìn thấu vận khí của trăm tông ngàn thế.
Chỉ là ánh mắt lặng lẽ của một người đã tự đoạn mệnh.
Nàng vẫn chưa nói gì.
Chỉ đứng sau một cột đá nứt, nghiêng đầu nhìn qua.
Không ai biết nàng vừa tỉnh lại từ ảo cảnh tầng đầu với một tâm thức đã thay đổi.
Cũng không ai biết Diêu Thanh Tâm, người từng ngạo nghễ là Thiên Mệnh thần nữ, đã không còn đi theo con đường thiên cơ đã định.
Giờ phút này, nàng không còn muốn nhìn vận số của người trước mặt nữa.
Chỉ muốn tự đi cạnh hắn một lần.
Nhưng Bùi Phàm không biết.
Hắn chỉ cảm thấy hơi thở trong tầng hai ngưng trọng hơn một phần, tựa như sắp đến một biến chuyển lớn, chứ không hề biết có một ánh nhìn đã theo sát hắn suốt từ sau tầng đầu, trầm mặc như một dòng nước ngầm.
Trên không, một tiếng vang trầm trầm truyền đến như tiếng cổ chung khởi động:
“Tầng thứ hai: Đồng Quy Thiên Thử.”
Không ai hiểu ngay, nhưng đồng thời, tất cả các trụ đá bắt đầu phát sáng.
Mỗi người bị hút vào một vòng sáng, cưỡng ép phải liên kết thành nhóm ba, hoàn toàn ngẫu nhiên, không do ai chọn.
Ánh mắt các thiên kiêu đồng loạt chấn động.
Ngay khoảnh khắc ấy, Diêu Thanh Tâm và Bùi Phàm bị kéo về cùng một nhóm, người thứ ba... lại là Phụng Lăng Tuyết!.
Ánh sáng bắn ra từ cổ trụ.
Một vòng luân ánh sáng trắng bạc như ánh trăng cổ kéo dài, bao trùm lấy ba người Bùi Phàm, Diêu Thanh Tâm, Phụng Lăng Tuyết, rồi nhanh chóng kéo họ vào một kết giới không gian riêng biệt.
Không còn bình nguyên loang lổ, không còn trụ đá tàn tích.
Chỉ còn một vùng đất hoang sơ, bao quanh bởi thiên cốc tịch mịch.
Gió nơi đây thổi không tiếng, cỏ nơi đây mọc không xanh, Giữa trung tâm kết giới, là một vùng đất lõm hình chén khổng lồ, dưới đáy có ba phiến đá lớn hình cánh sen đen nhạt, là nơi ba người đứng.
Ba góc, ba đường tâm mạch ánh sáng kết nối, vừa nối liền linh tức cả ba, vừa như xiềng xích trói buộc.
Từ giữa vùng đất, một đạo âm cổ cất lên như từ kỷ nguyên xa xưa truyền tới, lồng lộng trong hồn:
"Đồng Quy Thiên Thử – ba người, một đạo.
Trong ba ngày, đối diện Thử Linh Thú do thiên đạo chi ý hóa thành.
Kẻ tâm tán – diệt. Kẻ đạo dị – vong.
Chỉ có ba người đồng lòng, thần niệm cộng hưởng, mới có thể vượt."
Phụng Lăng Tuyết nghiêng đầu, hờ hững nhìn qua hai người còn lại, ánh mắt vẫn như tuyết sương lạnh lẽo:
“Không nghĩ đến, lại cùng một tổ.”
Diêu Thanh Tâm không đáp.
Ánh mắt nàng lặng yên quét qua kết giới, rồi dừng lại chớp mắt nơi ánh sáng kết nối giữa ba người, cảm giác như ba đường tâm mạch này không chỉ đơn thuần là nối thông lực lượng, mà còn là kẽ hở t·ử v·ong, nếu một người phản tâm, cả ba bị phản phệ.
Bùi Phàm cười nhạt một tiếng "Tiên tử đại sư tỷ có sợ không?."
Phụng Lăng Tuyết định nói gì, nhưng khi quét mắt bên cạnh Diêu Thanh Tâm, sắc mặt liền lạnh lùng như cũ.
Bùi Phàm bước một bước về phía trung tâm, linh hồn khẽ chấn động, một luồng linh tức từ kết giới ập tới, như muốn thăm dò khí vận bản nguyên của hắn.
Ngay khi đụng tới, tầng khí tức xung quanh Bùi Phàm đột nhiên sụp xuống, như lọt vào vực sâu không đáy.
Tâm mạch kết giới lập tức run rẩy, ánh sáng trên đường nối tạm thời tối sầm.
Phụng Lăng Tuyết ánh mắt hơi nheo lại, lòng chấn động:
“Thứ khí tức này…”
Diêu Thanh Tâm cũng nhẹ nhíu mày, nhưng nàng không lùi bước, trong tâm trí, một cảm giác lạ lùng vang lên.
Không khí lặng, gió dừng.
Trên cao, Thiên Thử Linh bắt đầu hiện hình.
Một đoàn khí hình thú không rõ chủng loại, cao bằng mấy trượng, mơ hồ như ngưng tụ từ tinh điểm, đôi mắt vô đồng, nhưng sâu như vực tử.
Ánh mắt của nó soi thẳng vào tâm linh.
Ầm!!!
Một tiếng gầm như trăm ngàn thần niệm nghiền nát vọng tới!
Toàn bộ kết giới rung chuyển, ba người bị đẩy lùi nửa bước.
Trên mặt đất nơi Thiên Thử đứng, ba bóng ảnh từ hư không xuất hiện giống hệt ba người bọn họ, nhưng có điều ánh mắt trong những bóng ảnh kia trống rỗng, c·hết lặng.
Đồng Quy Thiên Thử, không phải chỉ đánh với linh thú.
Mà là đấu lại chính bản thân mình, đấu lại thứ sâu nhất trong tâm.
Ảo ảnh vẫn đứng đó.
Bản thân nhìn lại bản thân.
Không lời, không kiếm, không ý niệm.
Một ánh mắt của chính mình, nhìn thấu toàn bộ thứ mình từng giấu.
Phụng Lăng Tuyết nhìn thấy ảo ảnh mang khuôn mặt lạnh băng, máu tanh dính trên áo trắng tuyết.
Tay nàng ta đâm xuyên ngực một thiếu niên không rõ mặt.
Môi nàng ta khẽ động “Ta chưa từng yêu thương ai, kể cả chính ta.”
Phụng Lăng Tuyết tay run khẽ, sát khí bị kéo về tận sâu linh hồn, rồi nàng nhắm mắt.
Một nhịp thở.
Mắt mở ra, tuyết trong mắt nàng tan, thay bằng ánh sáng của một tia thanh tâm bất nhiễm.
Một chưởng giáng xuống, không phải để tiêu diệt ảo ảnh, mà là dung hợp.
Bùi Phàm vẫn không nói.
Ảo ảnh trước mặt hắn không có mặt.
Chỉ là một bóng đen trống rỗng, không có hình, không có hồn, không có tên.
Nó đưa tay về phía hắn, chạm tới ngực, nơi đạo tâm hắn vẫn yên lặng.
Giọng nói không có tiếng, nhưng hắn nghe được: "Nếu không có số mệnh, ngươi lấy gì để chứng minh tồn tại?"
Hắn không đáp, hắn chỉ nhấc tay lên.
Không phải nghịch thiên.
Cũng không phải chống lại bản thân.
Mà là nắm lấy trống rỗng, dùng chính vô danh để vẽ lại đạo của bản thân.
Một vầng sáng đen xám lan rộng, nhuộm lấy bóng ảnh rồi hóa thành tàn tro, tản mát vào hư vô.
Diêu Thanh Tâm thì đứng lặng, nhìn ảo ảnh mình mặc tang y, ôm mảnh vỡ Thiên Mệnh Luân đã vỡ vụn.
Nàng tiến tới, lần đầu tiên không tìm hiểu, không phản đoán.
Chỉ đơn thuần cúi đầu, ôm lấy bóng ảnh kia như chính mình của quá khứ.
Trong vòng tay ấy, ánh sáng tỏa ra không phải từ thiên cơ, mà là từ một nữ tử đã đoạn tuyệt với mệnh văn, bước ra khỏi gông xiềng.
Ầm!!!
Ba ánh sáng hội tụ.
Ba vòng sáng khẽ lướt qua, hòa vào nhau nơi trung tâm kết giới.
Thiên Thử Linh rít lên một tiếng thầm lặng, biến mất
Từng đường gân khí trong kết giới co lại, rồi vỡ thành từng dòng ngân quang nhẹ như tuyết.
Một giọng nói vang lên:
“Đồng tâm, đồng cảnh, đồng đạo.”
“Tầng thứ hai – Đồng Quy Thiên Thử, vượt.”