Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 36: Bị phục kích.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Bị phục kích.


Một lực mạnh mẽ giữ chặt lấy nó, đến mức Thalion không thể rút kiếm ra.

Nhóm elf này nhận lệnh từ tộc trưởng Lúthariel để giải cứu công chúa của tộc, người đã bị phục kích và b·ắt c·óc bởi con người. Theo kế hoạch ban đầu, đây vốn dĩ không phải một nhiệm vụ quá khó khăn—họ dự định ra tay trước khi cuộc đấu giá diễn ra, tránh được sự vây quét của binh lính trong thành. Nhưng tất cả đã thay đổi vì quyết định của kẻ đeo mặt nạ kia.

Nữ chỉ huy cố gắng trấn an nhóm, nhưng trong một không gian nơi âm thanh không thể tồn tại, mọi nỗ lực giao tiếp đều vô dụng.

Như thể nàng đã biết trước kết quả này.

Thalion lẽ ra phải thấy hãnh diện khi đứng giữa những con người ấy—hắn là thiên tài của Lúthariel, niềm kiêu hãnh của tộc, và quan trọng nhất, hắn là vị hôn phu của Elunea. Nhưng thay vì tận hưởng buổi tiệc, hắn lại đứng lặng trong một góc, mắt chăm chú dõi theo một hình ảnh duy nhất.

Thalion thấy phản ứng của Elunea nhưng chẳng buồn để tâm. Với một kẻ kiêu ngạo như hắn, nàng – dù là con gái của tộc trưởng – cũng chỉ là một quân cờ chính trị mà thôi.

Mọi chuyện bắt đầu trong một buổi tiệc long trọng của tộc Lúthariel. Ánh sáng từ những viên tinh thạch lơ lửng trên trần đổ xuống không gian một màu bạc huyền ảo, phản chiếu lên những bộ áo choàng tao nhã của các elf danh giá. Rượu sóng sánh trong ly, tiếng cười nói nhã nhặn vang vọng khắp sảnh đường.

Tất cả những elf xung quanh nín lặng. Đây không chỉ là một lời thách đấu thông thường—giữa hai thiên tài của Lúthariel, trận đấu này sẽ quyết định ai mới thực sự là kẻ mạnh nhất.

Elunea nhìn hắn, khuôn mặt vô cảm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn đặt ly xuống, bước đến giữa họ, giọng trầm thấp nhưng mang theo sự sắc bén như lưỡi dao:

Không quá ba mươi chiêu, Thalion b·ị đ·ánh bại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 36: Bị phục kích.

Elunea, với dáng hình nhỏ nhắn tựa như một cô bé chưa trưởng thành, đang trò chuyện với một elf khác.

Ngay lập tức, cả nhóm đứng thành vòng bảo vệ xung quanh công chúa, v·ũ k·hí sẵn sàng.

Những ngón tay của kẻ kia khẽ chạm vào bàn tay của Elunea khi hắn rót rượu cho nàng. Một cử chỉ vô tình? Hay là cố ý? Với Thalion, điều đó không quan trọng.

Hai người co cụm lại, hơi thở dồn dập.

"Ồ… Không cảm nhận được gì mà vẫn có thể t·ấn c·ông sao?"

Nàng không hề thất vọng, cũng không lo lắng. Chỉ đơn giản là bình thản.

Ngay khi cả nhóm còn đang đề cao cảnh giác, một bóng đen bất thình lình vươn ra từ hư không, chộp lấy một elf và kéo hắn vào bóng tối với tốc độ kinh hoàng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, không ai kịp phản ứng.

Bấy giờ, Thalion mới nhớ ra công chúa. Hắn quay sang nàng, giọng điệu tỏ vẻ quan tâm nhưng lại chẳng mang chút chân thành nào.

Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên từ bóng tối.

Những ngày sau thất bại đó, Thalion sống trong cơn ác mộng của sự nhục nhã. Ánh mắt của những người xung quanh, những cái nhìn thương hại xen lẫn khinh thường, như lưỡi dao cứa vào lòng kiêu hãnh của hắn. Từ một thiên tài được ca ngợi, hắn giờ chỉ còn là kẻ thất bại trong mắt đồng tộc.

Hắn nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, rồi đột ngột vung kiếm đâm mạnh về phía bên phải.

Nhưng rồi tin tức về Elunea b·ị b·ắt cóc lan truyền khắp tộc Lúthariel. Và khi ấy, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Thalion—đây chính là cơ hội của hắn.

Cuối cùng, sau một đoạn đường dài, họ cũng nhìn thấy điểm hẹn. Ở đó, bốn pháp sư elf đã chờ sẵn, chuẩn bị thực hiện ma pháp dịch chuyển.

Nữ cung thủ vừa định lên tiếng thì sững lại—âm thanh đã hoàn toàn biến mất. Cô cố thử truyền tin bằng ma thuật, nhưng cũng không có tác dụng.

Rồi đến kẻ thứ hai, thứ ba…

Dẫu vậy, bây giờ không phải lúc để đau buồn. Họ cần nhanh chóng rời khỏi đây.

Sự im lặng đó làm hắn tức giận hơn bất cứ lời nào.

Elunea không phản ứng gì, nàng không rút tay về, cũng không lên tiếng bênh vực Thalion.

Nếu hắn có thể cứu Elunea, nếu hắn có thể đứng trước toàn bộ tộc elf với tư cách là vị anh hùng giải cứu công chúa, thì danh dự của hắn sẽ được phục hồi. Không chỉ vậy, hắn còn có thể chứng minh rằng mình xứng đáng với danh hiệu thiên tài, xứng đáng trở thành kẻ mạnh nhất.

Sống trong những lời tán thưởng và tung hô, Thalion dần trở nên kiêu ngạo. Hắn tin rằng bản thân là kẻ mạnh nhất, một thiên tài ngàn năm có một của tộc elf—dù tuổi thọ trung bình của họ cũng chỉ khoảng ba trăm năm. Thậm chí, hắn từng mơ tưởng rằng mình có thể trở thành người thống nhất tộc elf, giống như vị vua huyền thoại năm xưa.

Thalion chưa kịp phản ứng thì một lực mạnh bất ngờ đánh vào đầu hắn.

Trước đây, elf từng có một vị vua vĩ đại giống như Zyrrak’thul—người đã thành công thống nhất tất cả bộ lạc, tạo nên một quốc gia hùng mạnh. Nhưng sau khi ông hy sinh trong một trận chiến, vương triều sụp đổ và hàng loạt biến cố xảy ra, khiến tộc elf trở về tình trạng phân tán như hiện tại.

Những elf đang chạy trốn lần này thuộc tộc Lúthariel, nổi tiếng với đấu khí mang đặc tính tựa như ánh trăng.

Kẻ kia không hề nao núng. Hắn nhìn Thalion, rồi lại nhìn sang Elunea, khóe môi nhếch lên một cách thoải mái. "Ta chỉ đang trò chuyện với Elunea. Có vấn đề gì sao?"

"Nàng không sao chứ? Chúng ta đã thoát rồi, nàng không cần lo lắng nữa."

Những elf này đều là tinh anh trong tộc, di chuyển nhanh nhẹn và phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn. Giống như Lizardman, elf không phải một chủng tộc thống nhất mà bao gồm nhiều bộ lạc khác nhau. Tuy nhiên, không giống như những tộc khác, elf không có vua mà được lãnh đạo bởi một hội đồng tập hợp tất cả trưởng lão từ các bộ lạc. Mọi quyết định quan trọng ảnh hưởng đến cả chủng tộc đều phải được đa số trưởng lão tán thành. Điều này giúp ngăn chặn một cá nhân nắm giữ quá nhiều quyền lực, nhưng đồng thời cũng khiến các bộ lạc elf dần xa cách, hoạt động như những quốc gia độc lập. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một elf vùng vẫy quyết liệt hơn những người trước, nhưng chỉ cầm cự được vài giây trước khi cũng bị nuốt chửng vào màn đêm.

Lưỡi kiếm bị chặn lại.

Đó là một nhân loại cao lớn với mái tóc bù xù và đôi mắt thâm quầng. Gương mặt hắn ánh lên vẻ thích thú, như thể vừa tìm thấy một món đồ chơi thú vị.

Thalion tin chắc rằng hắn sẽ nghiền nát kẻ đó. Hắn là thiên tài, kẻ mạnh nhất thế hệ này, người duy nhất thành thạo Nguyệt Ảnh Trảm từ khi còn rất trẻ. Hắn đã chiến thắng không biết bao nhiêu đối thủ, đã vượt qua mọi thử thách để đứng ở đỉnh cao.

Kẻ kia nhanh hơn hắn tưởng tượng. Không—hắn không chỉ nhanh, mà còn chính xác đến mức gần như đoán trước được mọi đòn đánh của Thalion. Mỗi lần Thalion vung kiếm, đối phương đều dễ dàng né tránh hoặc chặn đứng, như thể đã biết trước tất cả những gì hắn sẽ làm.

Thalion nắm chặt thanh kiếm, ánh mắt quét quanh bóng tối. Hắn có thể là một kẻ ngạo mạn và đầy tự phụ, nhưng hắn cũng là một chiến binh xuất sắc. Bằng kinh nghiệm của mình, hắn đoán đây là hiệu ứng của một ma thuật nào đó—một loại phép tắc hoặc kỹ năng bao trùm không gian bằng bóng tối, vô hiệu hóa mọi giác quan, bao gồm cả ma thuật và đấu khí. Chỉ có thị giác là còn giữ được, hoặc ít nhất đó là giả thuyết khả dĩ nhất lúc này.

Thế nhưng, núi cao luôn có núi cao hơn. Trong trận đấu giữa các tộc, Thalion đã b·ị đ·ánh bại—một thất bại thảm hại trước một chiến binh đến từ tộc Solandor, những elf tôn thờ mặt trời.

Rồi từng người một tiếp tục bị kéo đi, cho đến khi chỉ còn lại Thalion và Elunea.

Nàng thừa biết Thalion chỉ quan tâm đến danh tiếng của chính mình. Hắn sẵn sàng bất chấp tất cả để đạt được mục đích. Cha nàng, vì muốn củng cố quyền lực, đã sắp đặt cuộc hôn nhân giữa nàng và hắn.

Hơi lạnh từ ly rượu trong tay chẳng thể nào làm dịu cơn giận dữ đang bùng lên trong lòng hắn. Một kẻ khác, ngay trước mặt của hắn, đang có những hành động vượt quá giới hạn với hôn thê của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn không quan tâm lý do thực sự khiến Elunea b·ị b·ắt cóc là gì. Hắn cũng không quan đến cuộc đấu giá hay kế hoạch của các tộc nhân khác. Với hắn, điều quan trọng nhất lúc này là chứng minh rằng thất bại trong quá khứ chỉ là một sai lầm nhất thời và hắn vẫn là Thalion Durothir, thiên tài không thể thay thế của tộc Lúthariel.

"Ngươi đang làm gì vậy?"

Chứng kiến đồng đội biến mất ngay trước mắt mà không thể làm gì, các elf mất đi bình tĩnh. Họ bắt đầu t·ấn c·ông loạn xạ vào khoảng không, kiếm và cung tên vung ra vô định.

Nếu không rời khỏi đây trước khi binh lính của thủ trưởng phong tỏa toàn bộ tòa thành, thì dù có sự bảo vệ của một kẻ mạnh mẽ như elf đeo mặt nạ kia, cơ hội trốn thoát cũng sẽ trở nên mong manh.

Ngay từ nhỏ, Thalion đã được ca ngợi là thiên tài khi thành thạo Nguyệt Ảnh Trảm, tuyệt kỹ bí truyền của tộc Lúthariel. Không ngoài mong đợi, hắn trở thành học viên tốt nghiệp xuất sắc nhất của học viện quân sự Lúthariel. Với tài năng kiệt xuất và xuất thân danh giá, Thalion còn được hứa hôn với Elunea, con gái tộc trưởng Lúthariel—một cô gái mang vẻ đẹp tuyệt trần, được xếp vào hàng Tứ Đại Mỹ Nhân của tộc elf.

Tên kia nhìn hắn một lúc lâu, rồi nhún vai, như thể chẳng hề xem trọng đề nghị đó. "Nếu đó là điều ngươi muốn."

Khi các pháp sư đang thực hiện ma thuật dịch chuyển, một điều kỳ lạ đột ngột xảy ra.

"Gần đến rồi." Giọng nói cộc lốc vang lên từ một nữ cung thủ elf. Cô là người đáng ra phải chỉ huy chiến dịch lần này – hoặc đã từng là vậy, nếu không bị Thalion c·ướp mất quyền kiểm soát.

Tên đó cười, một nụ cười tự nhiên nhưng mang theo sự tự tin không hề che giấu. Elunea cũng cười, và đó chính là điều khiến Thalion cảm thấy gai người. Nàng hiếm khi cười như vậy với hắn—một nụ cười nhẹ nhàng, không chút gượng gạo, như thể hai người họ đã quen nhau từ rất lâu.

Một nhóm mười sáu elf đang bỏ chạy, cố gắng tìm đường ra khỏi tòa thành nhanh nhất có thể. Dẫn đầu đoàn là một elf đeo mặt nạ, trên tay hắn là cô bé elf vừa được giải cứu. Năm elf đi trước có nhiệm vụ mở đường, trong khi những người còn lại bảo vệ hai bên và phía sau.

Không phải một elf bình thường, mà là một chiến binh danh tiếng của Lúthariel, một kẻ cũng được ca tụng không kém gì hắn.

Dù vậy, với thành tích này, hắn tin rằng mình có thể lấy lại sự tín nhiệm của tộc trưởng. Danh tiếng của hắn chưa thể coi là đã phục hồi hoàn toàn, nhưng ít nhất, đây là một bước tiến lớn.

Rồi mọi thứ tối sầm lại.

"Ta ổn."

Dù vậy, Thalion không lùi bước.

Từ trong màn đêm, một bóng người dần hiện ra.

Chẳng bao lâu sau, cả hai đã đứng trên võ đài.

Sự im lặng tuyệt đối bao trùm tất cả.

Chính cô là người đã lên kế hoạch t·ấn c·ông ban đầu. Nhưng rồi, họ buộc phải làm theo chiến thuật của cái gã thiên tài kiêu ngạo ấy. Và hậu quả là… đồng đội của cô đã ngã xuống.

Hắn đã từng đối đầu với những sinh vật có khả năng c·ướp đoạt giác quan kẻ khác, nhưng đây là lần đầu tiên rơi vào một tình huống tuyệt vọng đến vậy.

Câu hỏi không lớn nhưng đủ để làm bầu không khí xung quanh lắng xuống. Một số elf gần đó quay sang nhìn, nhận ra sự căng thẳng đang lan tỏa.

Và thế giới của Thalion, trong khoảnh khắc ấy, đã hoàn toàn sụp đổ.

Hắn tên là Thalion—hay đầy đủ hơn, Thalion Durothir. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi tất cả đã vượt qua, họ không dừng lại mà lập tức lao vào rừng đại ngàn Taigan. Họ vẫn chưa hoàn toàn an toàn. Phải còn một quãng đường nữa mới đến điểm tập kết, và không ai muốn bị truy binh bắt kịp.

Cảnh quan xung quanh bỗng chốc biến đổi. Mọi thứ—từ cây cối, đất đá cho đến các sinh vật trong rừng—đều biến mất. Họ vẫn có thể nhìn thấy nhau, nhưng giờ đây, tất cả đều bị bao phủ bởi một màn đêm vô tận.

Khi thanh kiếm của đối phương dừng lại trước cổ hắn, trong ánh mắt không có sự chế giễu hay hả hê—chỉ là sự bình thản. Nhưng chính điều đó lại khiến Thalion cảm thấy nhục nhã hơn bất cứ lời châm chọc nào.

Nhóm elf leo qua một lỗ hổng trên tường thành. May mắn thay, các pháo đài của Lizardman chủ yếu được xây dựng dựa trên những cột đá tự nhiên, nên những khoảng hở thế này không phải chuyện hiếm gặp.

Còn Thalion? Hắn chẳng bận tâm. Đối với hắn, chỉ có danh tiếng của bản thân là quan trọng. Những kẻ khác nghĩ gì, cảm thấy thế nào, hoàn toàn không nằm trong mối quan tâm của hắn.

Hắn hít một hơi sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Nếu ngươi đã nhàn rỗi đến vậy, ta nghĩ chúng ta nên ra ngoài. Một trận đấu tay đôi sẽ giúp giải quyết vấn đề này."

Không ai có quyền làm vậy.

Vậy là bất chấp kế hoạch đã định, Thalion lao vào cuộc giải cứu mà không chút do dự.

Nhưng ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, hắn biết mình đã phạm sai lầm.

"Chúng ta sắp tới nơi chưa?" Thalion hỏi kẻ đi trước, giọng pha chút khó chịu. Dù đã thành công giải cứu công chúa, nhưng cái giá phải trả là quá đắt. Họ đã mất quá nhiều người.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Bị phục kích.