Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tung Hoành Dị Giới
Unknown
Chương 38: Giao dịch.
Trưởng khu vực ngồi đó, cao ngạo và lười biếng. Bộ trường bào rực rỡ khoác lên thân thể sần sùi của hắn, kim tuyến trên vải lấp lánh dưới ánh sáng đèn dầu. Hắn dang rộng hai tay, như thể đang chào đón cả đoàn, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi cô bé elf vừa bị mang vào – ánh nhìn vẩn đục, song ẩn chứa thứ gì đó sắc bén, như một con thú no nê vẫn chưa ngừng đánh hơi mùi máu.
"Vậy..." – hắn cất giọng khàn đục, kéo dài từng âm như đang nhấm nháp từng chữ – "các vị đây chính là những thương nhân có món hàng mà ta vô tình đánh mất? Ta rất tò mò... muốn biết đó là thứ gì."
Darin bước lên một bước, giữ nguyên nụ cười điềm tĩnh.
"Thật vinh hạnh được gặp ngài," hắn nói, cúi đầu với một độ nghiêng vừa đủ lễ độ. "Tôi là Darin, một thương nhân từ vùng đất xa, mới đặt chân đến thành này để tìm kiếm cơ hội làm ăn."
"Ồ..." – Lizardman nhướn mày, lớp vảy trên mặt phản chiếu ánh sáng như được tráng men. "Lại một kẻ từ phương xa. Thành này đúng là không bao giờ thiếu những kẻ đầy tham vọng."
Hắn bật cười khùng khục, rồi nheo mắt nhìn Darin:
"Thế ngươi nói xem... cái món hàng 'bị mất' ấy, thực ra là gì?"
Darin khẽ liếc về phía cô bé elf, rồi quay lại đối diện ánh mắt của Lizardman.
"Chỉ là một món quà nhỏ, thưa ngài. Một lời chào ra mắt, nếu ngài muốn nghĩ như vậy. Nhưng tôi đến đây không chỉ để trao quà... mà là để khơi mào một mối quan hệ."
Lizardman cười phá lên, ngả người ra sau. Thân hình đồ sộ của hắn rung lên theo từng tràng cười nặng nề.
"Quà à? Ngươi đúng là biết cách mở đầu cuộc chơi đấy... Nào, Darin, lại đây. Chúng ta cùng nói chuyện."
Darin bước tới, ngồi xuống tấm thảm đã được trải sẵn. Cyter và cô bé elf vẫn đứng bên cạnh hắn.
"Chúng tôi đến để trao trả lại món hàng đã bị thất lạc," Darin nói, giọng đều đặn. "Đồng thời cũng để gửi đến ngài vài đề nghị — để những sai sót nhỏ kiểu này... không còn xảy ra nữa."
Hắn khẽ gật đầu về phía Cyter, ra hiệu. Cyter liền thúc nhẹ vào lưng cô bé. Miễn cưỡng, cô bước lên. Nhưng chỉ được vài bước, chân cô vấp phải mép thảm, khiến cả người ngã nhào xuống sàn.
Cô chống tay, mái tóc rũ rượi che gần hết khuôn mặt, toàn thân khẽ run. Trong khoảnh khắc ấy, thứ hiện lên không phải là nỗi sợ, mà là một lời cầu cứu thầm lặng.
Cô mong ai đó sẽ bước tới. Một người. Bất kỳ ai. Kéo cô ra khỏi ánh nhìn gớm ghiếc kia.
Dù chỉ là một tia hy vọng mơ hồ… cô vẫn cố bấu víu. Nhưng không có ai cả. Không một ai trong căn phòng ấy cất bước về phía cô. Cũng dễ hiểu thôi với tất cả những kẻ có mặt ở đây, cô chỉ là một món hàng để trao đổi, không hơn.
Cô buộc phải đứng dậy, tiếp tục bước đến gần tên trưởng khu vực. Khi khoảng cách đã đủ gần, hắn bắt đầu đưa tay sờ mó thân thể cô. Cô cố gắng giãy giụa, nhưng vô ích sức mạnh của cô đã bị phong ấn bởi chiếc vòng cổ nô lệ, khiến cơ thể hoàn toàn bất lực.
Lizardman không chỉ không giấu giếm mà còn tận hưởng sự sợ hãi trong ánh mắt cô, như một con thú đang vờn mồi.
Sau một lúc vuốt ve với vẻ thỏa mãn, hắn mới quay sang Darin, cất giọng:
"Vậy..." tên trưởng khu vực nheo mắt, giọng kéo dài đầy ngờ vực "Lời đề nghị mà ngươi nói... là gì, để tránh những sai sót nhỏ như thế không lặp lại?"
Darin không đáp ngay. Hắn chậm rãi mở chiếc hộp mà Cyter đưa cho, để lộ bên trong là một quả cầu kim loại sáng mờ, ở giữa khảm một viên ngọc tròn như con mắt đang ngủ.
Hắn bắt đầu lời chào hàng quen thuộc, giọng nói trầm ổn, tự tin:
"Đây là một món tạo tác mà đoàn thương nhân của chúng tôi có được thông qua giao dịch lâu dài với một nhóm nhà hiền triết từ phương Bắc. Tên nó là Con Mắt Của Vua Mù, nó có khả năng vô hiệu hóa các loại ma thuật dịch chuyển và truyền tin trong phạm vi nhất định."
Ngay lập tức, ánh mắt của trưởng khu vực đổ dồn vào món đồ trong hộp. Đôi tay thô ráp, vốn đang mân mê thân thể cô bé elf, cũng dừng lại giữa chừng.
Dù đế chế Lizardman sở hữu một vài tạo tác hoặc thuật pháp có thể chống lại dịch chuyển không – thời, nhưng những thứ đó vừa hiếm lại vừa đắt đỏ. Một phần vì quy trình chế tạo phức tạp, phần khác đến từ tình hình chính trị hỗn loạn hiện tại.
Cuộc chiến giành quyền lực giữa các phe phái trong đế chế ngày càng gay gắt. Các vụ m·ất t·ích bí ẩn, thậm chí là á·m s·át những quan chức cấp cao có liên quan đến ma thuật dịch chuyển xảy ra ngày một thường xuyên.
Chính bản thân tên trưởng khu vực cũng đã tìm kiếm một món để tự vệ. Nhưng loại hàng này bị cấm lưu hành trong nội bộ đế chế. Muốn có, hắn chỉ có thể tìm mua từ bên ngoài mà những kẻ bán thì ra giá cắt cổ, lại chẳng ai dại gì lặn lội tới cái nơi heo hút như thế này.
Lần đầu tiên trong buổi gặp mặt, hắn im lặng thật sự. Và Darin biết... cá đã cắn câu.
"Một món hàng thú vị, ngươi bảo... thứ này có thể ngăn chặn ma thuật dịch chuyển?" Trưởng khu vực dò hỏi, hắn chỉ quan tâm đến khả năng chặn dịch chuyển của món đồ.
Darin gật đầu không hề mất đi vẻ điềm tĩnh.
"Chỉ trong một bán kính giới hạn, nhưng hiệu quả gần như tuyệt đối, không phụ thuộc vào chủ thể sử dụng phép hay nguồn phát."
Trưởng khu vực khẽ nhướn mày, gật đầu ra hiệu. Một thuộc hạ bước tới, cẩn thận cầm lấy chiếc hộp rồi mang đến cho hắn.
Lizardman mở nắp, nhấc quả cầu lên khỏi lớp nhung, xoay nhẹ trong tay. Làn da thô ráp cọ vào bề mặt kim loại phát ra tiếng ken két khó chịu. Hắn đưa viên ngọc ở giữa lại gần mắt, ánh sáng lục nhạt từ con ngươi hình khe dọc phản chiếu mờ nhòe trên bề mặt bóng loáng.
"Khá thú vị..." hắn lẩm bẩm, rồi đưa lại cho thuộc hạ giữ lấy. Ánh mắt trở lại với Darin, lần này đã bớt phần khinh thường, thay vào đó là sự dè chừng có tính thương thuyết.
"Vậy... ngươi muốn bao nhiêu cho món này?"
Darin nhẹ nhàng đan hai tay lại trước ngực, giọng không hề vội vàng:
"Chúng tôi không bán theo món lẻ, thưa ngài. Đây là một phần trong gói cung ứng dài hạn với điều kiện ngài đồng ý hợp tác trong việc kiểm soát và giá·m s·át ma thuật dịch chuyển tại khu vực này."
Trưởng khu vực khịt mũi, có vẻ không hài lòng lắm với câu trả lời. Hắn gõ nhẹ móng vuốt lên tay vịn ghế, trầm ngâm vài giây rồi nói:
"Hợp tác à...? Ngươi nghĩ mình đủ tư cách để đề nghị điều đó?"
Darin nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ thách thức nhẹ:
"Không phải tư cách, mà là giá trị. Và ngài biết rõ thứ vừa chạm tay vào giá trị đến thế nào... nhất là trong thời điểm hiện tại."
Nghe thấy vậy trưởng khu vực nhìn Darin rồi lại nhìn vào món tạo tác. Đúng là hắn biết món này có giá trị thế nào kể cả món thấp nhất cũng phải gần 5000 ngọc thạch, xem xét một hồi hắn bắt đầu ra giá.
"1000 ngọc thạch"
"3000 ngọc thạch" Darin ngay lập tức nâng giá lên gấp ba. Hành động này khiến cho trưởng khu vực ngờ nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Hắn gằn giọng đe dọa.
"Người có biết mình đang ngồi ở đâu không?".
"Tôi biết," Darin đáp, giọng không hề dao động, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh, như thể đã đoán trước phản ứng đó. "Ngay giữa lòng một vùng biên giới mà tin tức m·ất t·ích có thể bị c·hôn v·ùi trong im lặng. Nhưng cũng là nơi mà thứ như tạo tác này thứ có thể cứu mạng những kẻ quyền lực như ngài trở nên quý hơn cả vàng."
Trưởng khu vực nheo mắt, im lặng vài giây. Hắn nhìn chăm chú vào quả cầu như thể đang tự hỏi liệu có nên bẻ gãy cổ kẻ trước mặt rồi c·ướp lấy nó không. Nhưng rồi hắn bật ra một tiếng cười khan.
"Miệng lưỡi không tệ... 2000 ngọc thạch, không hơn."
Darin khẽ nghiêng đầu, giả vờ cân nhắc. Cyter lúc này cũng làm bộ đi tới đưa cho Darin một danh sách về những đơn hàng đã được chuẩn bị sẵn.
"Chúng tôi đã có đơn đặt hàng ở vùng đất phía Bắc với giá 2800 ngọc thạch cho cùng loại. Nhưng... nếu là một khách hàng tiềm năng dài hạn như ngài, 2500 là mức giá cuối."
Trưởng khu vực cười khùng khục, tiếng cười như lăn qua hàng đá vụn. Rồi hắn gật đầu.
"Được. Giao dịch thành công."
Cả hai bên đã thỏa thuận xong xuôi. Dẫu vậy, Darin vẫn không đứng dậy rời đi. Hắn ngồi đó, vẻ như đang chìm vào suy nghĩ, tay vô thức vuốt nhẹ mép áo, mắt nhìn xa xăm như đang cân nhắc một điều gì đó chưa được nói ra.
Gã Lizardman cau mày, ngả nhẹ người về phía trước, giọng lười nhác nhưng ẩn chứa sự nghi hoặc:
“Ngươi còn thấy điều gì chưa hợp lý sao?”
Darin khẽ nghiêng đầu, rồi đáp, giọng vẫn mềm mỏng nhưng thấp hơn, như cố tình giữ cho chỉ có hai người nghe thấy:
“Thứ lỗi vì có phần đường đột, thưa ngài. Nhưng... liệu ngài có muốn đích thân trải nghiệm tác dụng của món tạo tác này không?”
Xe ngựa của Darin lăn bánh ra khỏi thủ phủ của gã trưởng khu vực. Hắn ngồi trong khoang, vẻ mặt thư giãn đầy hài lòng. Giao dịch vừa rồi tuy có vẻ đơn giản, nhưng kết quả lại vượt ngoài mong đợi.
Khi vừa đặt chân tới vùng đất của Lizardman, Darin còn chưa rõ giá trị thực sự của món tạo tác kia. Con Mắt Của Vua Mù thực chất chỉ là một vật phẩm được chế tạo vội vàng bởi các NPC tầng 4 của Vasewy nguyên liệu thì rẻ mạt theo tiêu chuẩn nơi đó, cấu trúc thì thô sơ, không hề đáng giá trong mắt những thành viên Valkyrie.
Thế nhưng, trong tay bọn Lizardman... nó lại là một câu chuyện khác.
Dựa trên thông tin mà hắn moi được từ đám tù binh, Darin phán đoán rằng món tạo tác này với hình dáng dị thường và vẻ ngoài cổ kính có thể có giá trị dao động từ 3000 đến 4000 ngọc thạch. Và hắn cố tình đưa ra mức giá thấp nhất trong khung đó, để thăm dò phản ứng của tên trưởng khu vực.
Phản ứng ấy không hề gay gắt, thậm chí còn mang chút háo hức đã xác nhận cho Darin một điều: Con Mắt Của Vua Mù là vật cực kỳ có giá trị trong nội bộ đế chế Lizardman. Thậm chí, có thể vượt xa những gì hắn tưởng tượng ban đầu.
Trong khoang xe, Cyter hiện lên trong hình dạng người giọng nói đều đều như thể đang đọc báo cáo:
“Nếu ngài chỉ là một thương nhân thông thường, thì giao dịch này có thể xem là lỗ vốn. Món tạo tác ấy rõ ràng có giá trị vượt xa các giả định trước đó.”
Darin nhếch môi, ánh mắt lóe lên tia hứng thú:
“Nhưng may thay, chúng ta không đến đây chỉ để bán hàng.”
Hắn tựa người vào lưng ghế, giọng nói trầm xuống như một lời khẳng định chiến lược.
“Chúng ta đã cài được một ‘nhân viên nội bộ’ tiêu thụ hàng hóa vào sâu trong cấu trúc quyền lực của Lizardman. Và quan trọng hơn... mục tiêu ban đầu đã hoàn thành bước đầu tiên.”
Bề ngoài chỉ là món quà – nhưng Con Mắt Của Vua Mù thực ra đã được yểm hàng loạt ma pháp trinh sát tinh vi: nó có thể thu thập hình ảnh và âm thanh trong bán kính gần một cây số, truyền về Vasewy theo những chu kỳ định sẵn. Với một kẻ tham lam như tên trưởng khu vực, Darin biết rõ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo: hắn sẽ không giữ món tạo tác đó cho riêng mình mà sẽ bán lại nó với giá cắt cổ cho các quý tộc Lizardman khác, hòng có được món hời.
Và khi món “quà” ấy có thêm nhiều chủ nhân, những bí mật của nội bộ Lizardman sẽ lần lượt phơi bày ra trước mắt Valkyrie. Một cái giá nhỏ cho một cánh cửa lớn.
Darin khẽ bật cười.
“Cuộc giao dịch này... bọn ta không lỗ.”
Khi nhóm của Darin vừa rời khỏi đại sảnh, trong căn phòng phủ ánh sáng lờ mờ từ những viên ma thạch, trưởng khu vực vẫn ngồi yên, trầm ngâm.
Bọn chúng... không đơn giản.
Tự nhận là thương nhân từ một vùng đất xa lạ, vậy mà mang theo một món tạo tác hắn chưa từng thấy bao giờ. Ánh sáng u ám, họa văn cổ quái, và... một cảm giác bất an len lỏi trong lòng hắn từ lúc vừa chạm vào. Nhưng điều khiến hắn do dự nhất không phải món đồ, mà là khí tức mà những kẻ đó mang theo.
Đặc biệt là tên kị sĩ đứng gác bên ngoài.
Khi hắn mới chỉ thoáng nảy ra ý định bóp c·hết Darin để chiếm lấy món tạo tác, một luồng đấu khí lập tức lan tỏa qua không gian như một lời cảnh báo vô thanh. Dày đặc. Tĩnh lặng. Sắc như lưỡi dao đặt nơi cổ. Hắn biết ngay: kẻ kia không dưới cấp độ chiến binh thượng cấp. Mà đám cận vệ mạnh nhất của hắn hiện tại... cũng chỉ mới chạm ngưỡng cận thượng cấp.
Bất kỳ động thái liều lĩnh nào đều có thể kéo theo hậu quả vượt ngoài kiểm soát.
Trưởng khu vực thở dài, gõ nhẹ những ngón tay thô kệch lên tay ghế. Sự hiện diện của một đoàn thương nhân mạnh mẽ và thần bí thế này giữa khu vực 90 chẳng khác gì con dao hai lưỡi. Chúng có thể làm r·ối l·oạn trật tự địa phương, đe dọa vị trí của hắn... nhưng đồng thời, cũng có thể trở thành quân cờ để hắn lật ngược thế cờ với đám Hắc Trảo khốn kiếp – thứ gai trong mắt hắn bao năm nay.
Một thế lực trung lập mới, tạm thời không bị kiểm soát bởi bên nào, luôn là cơ hội đáng để khai thác.
Sau một hồi cân nhắc, hắn đưa ra quyết định.
“Cho người theo dõi từ xa cửa hàng của tên Darin,” hắn ra lệnh, giọng trầm đục. “Không được gây động. Cứ để bọn chúng tự do chO tới khi ta quyết định bước kế tiếp.”
“Rõ, thưa ngài.” Một thuộc hạ cúi đầu. “Còn con elf này thì sao?”
Trưởng khu vực lúc này mới liếc mắt sang cô bé elf bị trói ở góc phòng. Nỗi sợ hãi hiện rõ trong đôi mắt ướt nhòe, thân hình run rẩy như chiếc lá trong bão. Hắn vốn là kẻ bệnh hoạn, thích nhìn nỗi tuyệt vọng và khốn khổ nơi con mồi trước khi nhâm nhi chúng một cách từ tốn và dã man. Nhưng giờ thì...
Hắn vừa mới xả cơn thác loạn trước đó không lâu, cơ thể vẫn còn mệt mỏi, tinh lực cạn kiệt.
“Nhốt nó lại,” hắn phất tay hờ hững, “Ta sẽ xử lý sau.”
Hai thuộc hạ lập tức kéo cô bé đi, mặc cho tiếng khóc nghẹn bịt kín bởi dải vải bẩn thỉu.
Ngoài ra… hắn cũng đã chấp thuận cuộc thử nghiệm với tạo tác nụ cười nham hiểm hiện trên khóe môi, một cái bẫy tàn độc đã giăng ra trong màn đềm của tòa thành hỗn loạn chỉ chờ đợi con mồi sập bẫy.