Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tương Tư Tán
Unknown
Chương 11: Cái ô rách
Bên ngoài cây đại thụ, những âm thanh đáng sợ bao trùm lấy không gian tăm tối. Từng dòng khí lưu đen kịt không ngừng di dộng. Nhưng kì lạ thay, những dòng khí lưu chỉ quẩn quanh bên ngoài tán cây không quá xa, dường như chúng bị thứ gì đó ngăn lại.
Khánh Điệp lặng nhìn khung cảnh ma mị ấy, hắn từng thấy nó trước đây, nhưng khi nhìn thấy một lần nữa, cái cảm giác t·ang t·óc trước kia từng sợ hãi lại ùa về. Chẳng biết ca ca của hắn đang phải chịu đựng thứ gì trong đó.
- Ài! Đau đớn như vậy, vẫn là chẳng giúp được gì a!
Tiếng than thở chợt vang lên sau lưng Khánh Điệp. Chẳng biết từ lúc nào, nhành cây hắn đang đứng đã có thêm hai người nữa. Người vừa nói là Lưu lão, bên cạnh Lan lão cũng đang đăm chiêu nhìn khung cảnh trước mắt.
- Sao hai người lại tới đây?
Khánh Điệp giật mình vội hỏi.
- Chúng ta không ngủ được nên tới đây hóng gió, có được không?
Lan lão mặt nghiêm nghị, nói với Khánh Điệp.
- Lan lão già, ngươi sao lại cau có với Tiểu Điệp vậy. Vấn Thiên còn đang chịu khổ sở trong kia, ngươi còn có thái độ đó nữa.
Lưu lão vội trách móc.
- Ngươi nghĩ ta đang vui chắc, càng ngày cái khung cảnh kia càng dữ dội. Chúng ta bây giờ thậm chí còn không thể đứng trong đó dù chỉ một chút. Cái trận pháp mà Vệ bố trí có lẽ sắp không chống đỡ được bao lâu nữa.
- Lo lắng là được, đừng có cau có, bao năm qua nhìn cũng đến đau lòng rồi!
Lưu lão nói đến đây, mắt lại tiêu điều thêm chút ít, nheo nheo đôi mắt già nua như muốn nhìn vào tận cùng u tối. Chỉ là, nhìn không thấu, chỉ là, thấy không được, tiêu điều dần phai màu bất lực, khẽ thở một hơi, ưu tư nói tiếp:
- Sinh cơ trên người thằng bé càng ngày mất đi cành nhanh, ta sợ nó chẳng thể trụ vững thêm được bao lâu nữa, tông chủ hắn vẫn đang tìm cách, nhưng mà với tốc độ này, chẳng biết có còn hi vọng không?
- Lý Xuân hắn đi cả chục năm nay nào tìm thấy cái gì. Vấn Thiên trụ được đến bây giờ, chỉ là nhờ cái thân thể đặc biệt của nó, nhưng sự phục hồi hiện tại đã chậm hơn trước nhiều lắm, kinh mạch đứt vỡ nếu cứ thế này, sẽ sớm không thể tái tạo. “Oán chi thể”...thật không ngờ hai cha con nó đều mang loại ma thể này.
Khánh Điệp trầm mặc lắng nghe cuộc đối thoại của hai ông lão. Hắn dường như nghe ra điều gì đó, hắn chẳng muốn hỏi. Thấy sự bất lực vẫn luôn luôn ẩn sâu trong đôi mắt già nua của hai người, hắn hiểu hai người cũng chẳng thèm muốn phân bua cái gì. Và dường như, cái sự bất lực vẫn luôn tồn tại ấy, lây sang hắn rồi.
Gió vẫn du dương giữa trời đêm vắng, trăng vẫn lẳng lặng rọi chiếu mảnh rừng xa xăm. Trăng đêm nay thật sáng, tiếc là, nó chẳng thể nào xua tan đi bóng tối lạnh lẽo vẫn bao trùm lấy gốc đại thụ kia.
Bên trong cây đại thụ, những âm thanh đáng sợ cùng những dòng khí lưu đen kịt cuồng bạo phát ra. Tiếng khóc nỉ non, những tiếng la hét thảm thiết tràn ngập không gian ai oán.
Vấn Thiên nằm co ro trong góc, những vết sẹo trên người hắn dần rỉ máu, sự run rẩy khiến sự vật vã kia lên đến đỉnh điểm. Nhưng rồi đến khoảnh khắc mà dường như Vấn Thiên không thể chịu đựng được nữa, thì cái ô rách kia chợt có dị động.
Nó tự mở ra, từ từ bay lên, xoay tròn trên người Vấn Thiên. Nó toả ra thứ hôi quang kì lạ bao phủ lấy người chàng thiếu niên đang vật vã. Khi nó chạm lên người, thì thần kì thay, sự run rẩy kia dần dịu lại, máu cũng bắt đầu ngừng chảy. Đến lúc cơ thể Vấn Thiên dần ổn định, cái ô kia khép lại, quay trở về chỗ cũ, như chưa từng rời khỏi.
Và rồi, những âm thanh cùng những dòng khí lưu dần biến mất, vật vã kia lại một lần nữa đau đớn trải qua.
Đêm dài cũng đã tắt, mặt trời lại đội mây mà đi tới.
Vấn Thiên muốn mở mắt, cái việc cỏn con ấy lúc này với hắn vậy mà thật nhọc nhằn. Rồi hắn cũng mở được mắt ra, tinh thần mang đầy mỏi mệt, cũng thật bứt rứt, giấc mơ tối qua vẫn còn văng vẳng trong đầu.
Vấn Thiên lúc này đầu đau như búa bổ, cơ thể đau đớn như ngàn vết kim châm. Bất quá, hắn quen rồi.
Hắn ngồi dậy, dựa sát người vào vách, nhìn khắp cơ thể đang thấm đẫm máu của mình, thần tình vẫn chẳng có gì sợ hãi, vội vơ lấy quần áo tối qua đã cởi. Bỗng, hắn thấy cái ô đen rách nằm im lìm bên cạnh, chợt có cỗ dễ chịu chẳng biết từ đâu khởi phát, cơ thể theo đó liền khoan khoái hơn chút ít. Vấn Thiên cười khổ, cũng chẳng biết đấy là thật sự hay chỉ là cái tưởng tượng mông lung của hăn.
Vấn Thiên lắc đầu, thở nhẹ một hơi, hắn lấy hết sức bật dậy, lết mình ra khỏi hốc cây.
Trời cũng sắp sáng, một đêm nữa lại qua. Sương mai víu lấy cỏ mềm, bươm bướm vờn quanh từng nụ hoa vừa chớm nở, gió khẽ thì thầm vuốt nhẹ qua tai.
Vấn Thiên khó khăn duỗi người một cái, hắn ngó sang cái cây mà Khánh Điệp nghỉ lại,đệ đệ chắc đang tu luyện rồi. Hắn dựa mình vào thân cây, ngước mắt lên nhìn bầu trời vẫn còn đọng lại chút hôn ám của đêm dài, lòng dâng chút cảm khái.
Vấn Thiên thở dài lắc đầu, cái cơ thể hiện tại không cho hắn bình tâm mà suy nghĩ được. Ngồi một lúc thấy cơ thể bớt mệt, hắn nhảy xuống, đi thẳng ra con suối gần đấy.
Ngâm mình dưới dòng nước lạnh buốt buổi sớm mai, gió khoan thoai nhẹ vuốt ve khuôn mặt nhỏ, Vấn Thiên thấy cơ thể khoan khoái đến lạ, hắn thuần thục kì cọ khắp cơ thể, tẩy đi những v·ết m·áu đã dần khô, những vét sẹo lại càng thêm to lớn.
"Chắc mình chẳng sống được bao lâu nữa." Hắn nghĩ thầm trong đầu. Hắn không s·ợ c·hết, nhưng hắn lại không muốn c·hết, s·ợ c·hết là bản năng của con người, cũng có thể nó chỉ là sự tiếc nuối mà thôi.
Mặt trời cuối cùng cũng rời mây mà buông nắng, những ánh nắng ban mai dịu êm rọi chiếu khắp cánh rừng, ve cũng đã bắt đầu những bản tình ca ầm ĩ. Vấn Thiên bước ra khỏi con suối, lau khô người, mặc lại quần áo, những vết sẹo trên người nay đã trở về hiện trạng thường ngày.
Hắn trở về đã thấy Khánh Điệp đứng đợi ở đó, liền nhẹ cười rồi hỏi:
- Tối qua ngủ ngon chứ?
- Đệ hôm qua ngủ cũng “hơi” ngon. Huynh ngủ ngon chứ?
- Cũng ngon!
Vấn Thiên nghi hoặc trả lời.
Khánh Điệp cũng chẳng giải thích, ca ca hắn ngủ “ngon” sao? Dư âm của khung cảnh đêm qua vẫn quanh quẩn trong đầu hắn, ca ca lại nói dối rồi! Hắn chưa bao giờ thấy bất lực như vậy, cảm giác đứng nhìn một người thân thuộc dần dần c·hết đi, thật sự rất khó chịu.
Cha vẫn đang đi tìm sự sống cho Vấn Thiên, hắn cũng muốn vậy, hắn sẽ không để thứ kia g·iết c·hết ca ca của mình. Khánh Điệp nắm chặt khối trận bàn bên trong tay áo, hôm qua trước khi rời đi Lưu lão đã đưa cho hắn, cũng dặn hắn vài điều.
- Ăn sáng thôi!
Vấn Thiên vừa nói vừa lấy lương khô ném cho Khánh Điệp.
Khánh Điệp bắt lấy, cắn một miếng, nhẹ nhai trong miệng, hắn nhìn ca ca của mình, dần hiểu ra mình tu hành là vì cái gì.
Nắng đã lên làm cánh rừng bừng lên sức sống mới, những giọt sương sớm long lanh đung đưa theo gió, chim hót líu lo vang xa khắp lối. Hai bóng người lao nhanh trên từng tán cây cổ thụ, cành lá đong đưa theo từng nhịp bước, nắng rung rinh tiễn biệt kẻ xa nhà.
Mặt trời dần đứng bóng, cái không khí oi ả từ từ bao trọn lấy mảnh đất này. Hai huynh đệ họ Lý cũng bước ra khỏi cánh rừng, nhìn con đường mòn phía trước, Vấn Thiên hít sâu một cái. Những con đường sắp sửa đi qua sẽ là những khát vọng cuối cùng trong cuộc đời của hắn. Cái cảm giác vừa hồi hộp vừa phấn khởi ấy lại dâng lên trong lòng.
- Chúng ta cứ đi theo con đường này sẽ tới thành Lạc Dương, đến đó ta với đệ kiếm một cỗ xe ngựa đi cho nhàn.
Vấn Thiên quay sang nói với Khánh Điệp.
- Vậy cũng được, chạy nhảy như mấy ngày nay đệ bẩn hết quần áo rồi!
Vấn Thiên cười tủm, đệ đệ hắn là người ưa sạch sẽ, bình thường chẳng bao giờ để áo dính tí bụi nào, vậy mà mấy hôm nay lại vất vả chạy theo hắn như vậy.
- Bẩn chút có sao đâu, chạy nhảy một tí cho khoẻ người, trông đệ ẻo lả như con gái ấy, mà chạy như thế là một cách luyện thể đấy.
- Đệ tu luyện pháp lực là được rồi, cần gì luyện thể. Làm việc gì nặng nhọc, dùng tí pháp lực là xong.
- Sai! Quá sai rồi! Khi đệ đánh nhau với người ta mà hết pháp lực, thì đệ đánh lại bằng cái gì, bằng cái thân thể yếu ớt của đệ à! Vậy nên, cố gắng mà luyện thể, không là, bị người ta đánh thành đầu heo đấy!
Cái vẻ mặt không phục vẫn còn hiện trên mặt Khánh Điệp. Vấn Thiên chỉ cười cười, có lẽ phải ăn vài quả đắng thì đệ ấy mới tỉnh ra được.
Vừa đi, hai huynh đệ hắn vừa nói với nhau những chuyện trên trời dưới đất, khiến chuyến đi này thú vị thêm vài phần.
- Mà trời nắng vậy mà sao chẳng bao thấy huynh che cái ô kia thế?
Khánh Điệp tò mò hỏi Vấn Thiên.
- Cái ô bị rách rồi, không che được.
- Không sao, đệ che phần lành, còn huynh che phần rách.
Vấn Thiên không nhịn được cười, thằng nhóc này hôm nay láu cá thật.
- Nhưng mà mẹ bảo cái ô đó chỉ được dùng khi người đi bên cạnh, là người con gái ta yêu nhất trên đời.
- Huynh nói thật không đấy, đệ có thấy mẹ nói bao giờ đâu.
- Tất nhiên là...ta nói phét rồi, thực ra cái ô đấy ta mở ra không có được.
- Huynh lấy ra cho đệ xem nào.
Vấn Thiên lấy cái ô sau lưng đưa cho Khánh Điệp. Khánh Điệp tiếp lấy, ngắm nghía một lúc, cái ô đen tuyền, đúng thật là nó bị rách mấy chỗ. Hắn vận sức, nhưng cái ô vẫn y nguyên như vậy, thậm chí hắn còn chẳng cảm nhận được bất kì dị dạng nào từ cái ô. Khánh Điệp nghi hoăc nhìn, hắn chợt thôi động pháp lực quán thâu vào hai tay, nhưng kì lạ thay cái ô nó vẫn như vậy.
- Thôi thôi, đừng mở nữa, đệ mệt c·hết cũng chẳng mở được nó đâu.
- Sao vậy được, nó trông như một cái ô bình thường, nhưng đệ dùng cả pháp lực cũng chẳng mở được nó, đệ có cảm giác nó giống một kiện pháp khí. Mà huynh lấy đâu ra cái ô đấy vậy?
Khánh Điệp hiếu kì hỏi.
- Nhặt được.
- Thật đấy!
- Thật!
Vấn Thiên sao có thể nói cho đệ đệ hắn biết cái ô đấy ở trong quan tài cùng với hắn suốt quãng thời gian dài được. Hắn vẫn luôn linh cảm việc mở ra cái ô đó cũng là mở ra những bí mật vẫn chôn sâu bên trong người. Nhưng mà, mở kiểu gì đây.