Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 12: Chuyện trên con đường mòn

Chương 12: Chuyện trên con đường mòn


- Hai vị khách quan dùng gì?

- Cho bọn cháu một ấm chè tươi.

- Có ngay, có ngay!

Chủ quán nói xong liền vào trong quầy.

Hai chàng thiếu niên đang nghỉ chân ở một quán nước ven đường, quán này chỉ là một quán nước nhỏ, quanh quẩn cũng chỉ có vài ba cái bàn. Nhưng mà lúc bọn hắn đến đây, mấy cái bàn đã chật kín, chúng phải ngồi ra một góc.

Vấn Thiên lặng nhìn mấy cái xe bên vệ đường, rồi nhìn sang đám người đang uống nước kia. Những dòng khí lưu hồng nhạt vờn quanh một trung niên đang nhắm mắt dưỡng thần, tiên nhân sao? Vậy ra chúng đang hộ tống linh thực.

Trung niên nhân chợt mở mắt hắn nhìn sang chỗ hai huynh đệ Vấn Thiên đang ngồi, hắn vừa cảm thấy có người dò xét, nhưng mở mắt ra lại chẳng có gì đáng ngờ, chỉ thấy hai gã thiếu niên đang cười đùa nói chuyện với nhau.

- Huynh nói tên kia là tiên nhân sao?

Khánh Điệp vừa cười vừa nhẹ giọng nói. Hắn biết việc năm đó, hắn biết cha mẹ hắn rời đi vì cái gì. Nên là cảnh giác với đám tiên nhân ấy là chẳng thừa.

- Chắc chắn, chúng có lẽ đang hộ tống linh thực tới Lạc Dương thành.

Ngồi một lúc thì ấm chè tươi cũng tới, Vấn Thiên rót chè ra, đưa cho Khánh Điệp .

Nơi đây từ xưa tới nay vẫn nổi tiếng với nghề trồng chè, dẫu thời thế giờ đã thay đổi nhưng vẫn còn vài nơi vẫn trồng được loại đặc sản này. Sở dĩ vẫn còn trồng chè, đơn giản chỉ là cái đám quan lại quý tộc vẫn còn biết thưởng chè và cái thói quen ấy cũng khó bỏ. Cũng vì thế, lá chè khá đắt đỏ, cái ấm chè của hắn tính ra chẳng biết được mấy lá.

Vấn Thiên nhấp nhẹ nhàng từng ngụm, thực ra hắn chẳng biết chè ngon là chè như thế nào, hắn uống chè chỉ để giải khát nhưng hắn cũng không muốn mình uống chè mà cứ uống ừng ực một ngụm. Chè thì đã đắt mà còn chẳng cảm nhận được vị chan chát của chè thì tiếc tiền lắm.

Ban đầu hắn chẳng định ghé vào đây làm gì, nước mang theo thì vẫn còn, nhưng mà trời nắng nóng như này mà uống được chén chè tươi thì thật sự “tỉnh cả người”.

Khánh Điệp cũng nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rồi nhẹ giọng bảo:

- Chè nhạt thật đấy, cho Lưu gia gia uống chắc ông đổ đi mất.

-Bậy nào, được uống nước chè thế này đã là sang rồi đấy. Một cân chè đệ biết đắt thế nào không, chè của Lưu gia gia toàn lấy từ chỗ Lan lão. Còn Lan lão thì sai tiểu Trương đi hái trộm của đám địa chủ, lại chỉ hái chè thượng hạng nữa chứ.

- Mà sao huynh không đi trộm của đám địa chủ ấy mà chia những người dân nghèo, chẳng phải là nhanh hơn không?

- Không được! Đấy chỉ là hạ sách, có cái ăn một khắc nhưng sao sống được cả đời. Với lại, bảo ta đi ă·n t·rộm, chẳng khác nào bảo ta giống với đám bọn chúng.

Vấn Thiên buồn bã trả lời.

Những điều hắn sắp làm là sẽ là niềm tự hào của hắn, hắn chẳng muốn niềm tự hào ấy được vun đắp bởi những thứ không đàng hoàng. Có lẽ với người khác, việc đi c·ướp c·ủa đám địa chủ kia vốn là việc “của thiên trả địa” nhưng đối với hắn, đó là sự tha hoá về tư tưởng. Hắn chẳng phải Thánh mẫu, bất quá, cũng sẽ không trở thành một tên đạo chích.

- Các ngươi biết gì không? Hai ngày trước một đoàn xe trở linh thực từ Ô Lang trấn bị một đám thảo khấu đánh c·ướp đấy, ta nghe nói cả đoàn áp tải bị g·iết hết, chỉ may mắn đội trưởng chạy thoát.

Một thanh âm từ đám người đang ngồi bên kia vọng tới. Tiếng nói dù đã hạ thấp thanh âm nhưng tai Vấn Thiên vẫn nghe được, từ lúc nằm trong quan tài, thính giác của hắn đã rất mẫn cảm.

Khánh Điệp nhìn Vấn Thiên, sự nghi hoặc hiện rõ trong mắt. Nếu giống như đoàn xe này, có một tiên nhân dẫn đội thì sao đám thảo khấu có thể c·ướp được. Có lẽ, trong đám thảo khấu ấy có người tu hành, nhưng sao người tu hành lại chấp nhận trở thành thảo khấu.

Hai huynh đệ hắn thỉnh thoảng vẫn cười nói để đám kia không chú ý sang bên này.

- Ta có một người huynh đệ ở trong đội tìm kiếm, thật sự là có chuyện đó, hắn kể lại cho ta mà ta vẫn thấy run run trong lòng. Các ngươi biết không, đoàn xe được phát hiện tại một cánh rừng tiếp giáp với địa phận Lạc Dương thành. Tại nơi đấy, máu nhuộm đỏ một góc rừng, xác người thì chia năm xẻ bảy, mùi máu tanh ngập tràn trong không khí. Nhưng đám thảo khấu kia thì chẳng để lại dấu vết gì.

Một tên tráng hán đang tiếp tục câu chuyện.

- Thông tin của các người chậm chạp quá, đám thảo khấu ấy đã bị tóm, xác của bọn chúng đang treo đầy trước cổng Lạc Dương thành kia kìa.

Tên nhỏ gầy ngồi cạnh chen ngang vào.

- Có thật không...?

- Trật tự! Việc của các ngươi là mau chóng chuyển những xe linh thực này tới Lạc Dương thành. Các ngươi tốt nhất là nên toàn tâm toàn ý mà làm, các ngươi biết chuyện thảo khấu, việc đấy mà lặp lại một lần nữa, cũng sẽ là c·hết.

Người nói là tên trung niên nhân vẫn nhắm mắt dưỡng thần từ nãy đến giờ.

- Chẳng phải chúng ta đi qua nơi nguy hiểm nhất của lộ trình rồi sao, đội trưởng đừng nghiêm trọng hoá vấn đề như vậy.

- Ngu xuẩn!

Tiếng nói vừa vang lên, một m·ũi d·ao găm thẳng vào cái bàn trước mặt tên mắt chột vừa mở lời.

- Có muốn ta móc nốt con mắt của ngươi không?

Tên mắt chột tái mét mặt, mồ hôi nhễ nhại. Đám xung quanh cũng sợ mất vía. Mặt trung niên nhân tối sầm lại, rồi hắn nói tiếp:

- Ngồi nghỉ lúc nữa thì khởi hành, ta muốn đến Lạc Dương thành trong chiều nay.

- Rõ!

Khi những tiếng hô ấy vang lên thì hai huynh đệ họ Lý cũng đã khởi hành rồi. Chúng đang bước nhanh trên con đường mòn, trời thì nóng như đổ lửa, cũng may hai huynh đệ chúng cũng kiếm được cái mũ lá mà đội, không thì nắng vỡ đầu mất.

- Đám thảo khấu c·ướp linh thực kia rất không bình thường, không thể nào chém g·iết một đoàn hộ tống dễ dàng như vậy. Hơn nữa nếu mỗi đoàn xe đều có một tên tiên nhân dẫn đội, ắt hẳn trong đám thảo khấu ấy có tu hành giả.

Khánh Điệp nghi hoặc nói với Vấn Thiên.

- Chắc chắn đám thảo khấu ấy là những tên tu hành giả, đệ cũng nghe rồi đấy, cả đoàn xe b·ị c·ướp m·ất m·ạng mà không thấy một dấu vết gì của đám thảo khấu, thủ đoạn ấy người thường sao có thể. Vả lại tên dẫn đội mà chúng ta vừa thấy, hắn là cường giả Địa cảnh hàng thật giá thật, nếu mỗi đoàn xe đều có một tên như vậy áp tải, việc b·ị đ·ánh c·ướp rất khó xảy ra.

-Đệ cũng nghĩ vậy. Có điều, tên Địa cảnh tiên nhân kia chắc cũng chỉ được sai đến để áp tải mỗi chuyến này thôi. Nếu mỗi đoàn xe đều được một tên Địa cảnh áp trận thì đám tiên nhân kia cũng quá là quái vật đi.

Khánh Điệp gật đầu rồi lại lắc đầu nói.

- Cũng phải, đám người b·ị c·ướp kia c·hết hết, chỉ còn lại đội trưởng. Nếu hắn là một tên Địa cảnh thì cũng sẽ không thảm liệt như vậy. Nhưng mà, những tu hành giả kia c·ướp linh thực để làm gì?

- Đám tiên nhân vẫn luôn muốn những linh thực ấy, ắt hẳn chúng có tác dụng gì đó, thậm chí là rất lớn. Đệ không nghĩ chúng bắt những người dân kia nhổ lúa trồng linh thực, chỉ vì lấp đầy cái miệng của mình.

Vấn Thiên nhẹ thở một hơi, hai bên đường, những cánh đồng vốn dĩ trồng lúa nay đã thay bằng từng đám linh thực. Giữa cái nắng cháy lưng này, hắn vẫn thấy có người ra đồng chăm chút từng tí cho đám linh thực.

Những người dân ấy đang tần tảo chăm sóc thứ chẳng thuộc về mình, nhưng đấy lại chính là con đường sống duy nhất của họ. Dãi nắng dầm mưa chỉ vì kiếm tìm một cơ hội sống sót, thức khuya dậy sớm hoá ra cũng chỉ vì những khát vọng viển vông.

Cái nắng oi ả khiến đôi chân này mệt mỏi hơn, ve kêu ầm ĩ khiến đầu óc này nặng nề hơn. Mây trời vẫn lẳng lặng trôi, sao nó không che đi ánh mặt trời đang gay gắt. Gió vẫn đìu hiu thổi, sao chẳng xua đi những thanh âm ồn ào khó chịu cả tâm can . Phải chăng những thứ ta muốn, đang đi ngược lại dòng chảy của thế gian này.

Đến xế chiều, Lạc Dương thành cũng dần hiện ra trước mắt, đây là toà thành lớn nhất ở cái vùng núi này.

Trước cổng thành, đang có vài người làm thủ tục nhập thành, nói là thủ tục nhưng thực ra chỉ là xuất ra giấy chứng thân mà thôi.

Nhưng cái khiến cho người ta chú ý nhất, là...những xác người đang bị treo lơ lửng trên cổng thành. Trên đó treo khoảng chục người, quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, trên người chi chít v·ết t·hương. Hẳn trước khi c·hết bị người ta dùng hình.

Vấn Thiên đăm chiêu nhìn những con người ấy, hắn cảm nhận được những khí tức quen thuộc, những khí tức vẫn quẩn quanh trong giấc mơ của hắn, ai oán và t·ang t·hương.

Chương 12: Chuyện trên con đường mòn