Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tương Tư Tán
Unknown
Chương 2: Bữa cơm tối
Bữa tối được dọn ra, cơm rau đạm bạc, lại có thêm một bát muối vừng. Nhìn trông quả thực đơn sơ, nhưng đây nên coi là tươm tất, sơn quê nghèo đói, có cơm ăn đã là khá giả lắm rồi, nhà mấy đứa trẻ hồi chiều còn phải đun cám mà xơi.
Vấn Thiên không vội, trước mời Lưu lão, cũng đánh tiếng cho Khánh Điệp một câu, sau mới cầm đũa bắt đầu cắm cúi ăn. Cả ngày rong ruổi, bụng đã rỗng không, vậy nên ăn rất nhiệt tình, chỉ là ăn đến một nửa thì chợt nhận ra có điều lạ lẫm. Ngẩng đầu lên, liền thấy Lưu lão đang nhìn mình.
Bên cạnh, Khánh Điệp cũng chỉ xều mấy hạt cơm, đầu cúi miệng nhai, chẳng nhìn ra sắc mặt.
Cái không khí ảm đạm hoá ra chưa từng tiêu biến.
- Con cũng không phải rời đi mãi mãi. Vẫn sẽ về thăm hai người mà!
Vấn Thiên nhẹ giọng nói.
Lưu lão chợt ho một tiếng, vẫn chưa dứt cơn, ho dồn dập thêm mấy cái. Lưu lão đã già, gương mặt vốn thấm đầy gió sương, nhăn nheo nhiều lắm, sau cơn ho ấy, trông đến là tiều tụy.
Vấn Thiên cùng Khánh Điệp vừa thấy, liền buông đũa toan ngồi dậy.
Lưu lão che miệng, khẽ xua tay, cố gắng kìm nén cơn ho của mình, nặng nề nói với Vấn Thiên:
- Thiếu chủ, chân là của người, ta không thể cản, lòng người sắt son, ta không thể giữ. Nhưng mà, người cũng...
Lưu lão lại họ thêm mấy cái, đôi mắt già nua cũng đã đỏ hoe lúc nào, những nếp nhăn sô lại, trông ông lão lại già thêm cả chục tuổi. Ông lấy tay dụi dụi mắt, não nề nói tiếp:
- Nhưng người cũng giống lão, chỉ bám víu cái cõi đời này được năm bảy năm nữa. Đã không còn dài, vậy chi bằng cứ ở cái sơn thôn bình dị này, yên ả mà đi qua mặn đắng, để lão nô bồi tiếp cho tròn cái nhân sinh ảm đạm.
Vấn Thiên nhìn vào đôi mắt vẫn luôn vẩn đục của Lưu lão, thất thần mà nhìn lệ vương nơi gò má nhăn nheo, rồi hắn bỗng thở nhẹ một hơi, khẽ cúi đầu, chẳng còn dám nhìn vào đôi mắt đầy thở than kia nữa. Lòng có chút bất đắc dĩ, cái bí mật mà hắn đã nghĩ sẽ cùng với hắn yên lặng biến mất trên cõi đời này, vậy mà không giấu được nữa. Mà kể ra cũng phải, Lưu lão đâu phải phàm nhân, chắc cũng đã sớm biết rồi.
Hắn lại nhìn Lưu lão. Lưu lão cũng nhìn hắn. Vấn Thiên không dám đối diện với ánh mắt đầy thở than ấy. Hắn thấy áy náy.
Vấn Thiên hắn sẽ sớm c·hết đi, cũng chẳng biết bản thân cố gắng trụ lại trên cái cõi đời được thêm bao nhiêu năm nữa. Và khi hắn đi rồi, còn có thể về đây được mấy lần. Hắn từ bé đến giờ cũng chỉ ở cạnh Lưu lão cùng Khánh Điệp, bảo không lưu luyến nơi đây làm sao được.
Chỉ là, nếu hắn không đi, thì cái vùng sơn quê nghèo đói này sẽ mãi cứ như vậy, những đứa trẻ kia vẫn sẽ lớn lên mà chẳng dám nghĩ đến ngày mai, những tên cường hào ác bá kia lại đầy đoạ những con người khốn khổ. Nào được như lời Lưu lão, bình dị mà yên ả sống qua.
Hắn không làm thế được. Tối tăm như vậy, sao mà sống?
Vấn Thiên lấy lại tâm tình, bĩnh tĩnh mà nhìn khuôn mặt già nua ấy, nhẹ giọng nói:
- Con không muốn mình lại tiếp tục sống ảm đạm như vậy. Con cũng không muốn mình đến lúc sắp c·hết rồi, những suy tư trong lòng vẫn còn nặng chĩu. Sao đám trẻ kia không được như con, có cơm ăn đủ ngày ba bữa. Sao những con người ngoài kia không được như chúng ta, thảnh thơi trong cái đại đạo mờ mịt không lối. Thế gian này, sẽ vĩnh viễn là khổ đau sao?
Thanh âm kia trầm ổn, thanh âm kia dõng dạc, thanh âm kia lại không giấu nổi nét ngây thơ còn chưa tan hết.
Bên cạnh Vấn Thiên, Khánh Điệp mặt đã đơ ra, vài lời đối thoại nãy giờ vừa nói cho hắn cái gì đây? Nhị ca hắn sắp c·hết rồi ư? Khuôn mặt vốn trắng nõn nay đã nhuộm màu u ám, chẳng biết có phải do đèn dầu lay lắt, hay là cảm xúc bất lực đang từ từ mà chứa chan.
Sự im lặng bao trùm lên mái tranh nhỏ, ngoài hiên nhà có tiếng dế kêu, nghe như ai đưa đám, tiếng gió lay ngoài vườn, tưởng ai khóc thầm nỉ non. Kể cũng lạ, chỉ là một chuyến đi xa, lại sướt mướt như vậy, nghe đến cả vấn vương lẫn ly biệt. Mà cũng chẳng phải là lạ, cái gọi là ước nguyện cuối cùng của đời người, vẫn mãi luôn làm thế gian này phải đau đáu.
Chợt mái tranh vang tiếng thở dài. Lưu lão rốt cuộc chẳng thể nào ngồi yên, não nề nói:
- Vậy để lão sắp xếp hành lý cho người.
Lưu lão đứng dậy, chầm chậm lê bước vào nhà trong.
Vấn Thiên nhìn bóng thân già cỗi ấy dần khuất sau vách nứa, bỗng nhận ra điều trước nay bản thân vô ý. Cái lưng của Lưu lão, vậy mà đã còng tới mức này rồi, vậy ra người, đã già tới mức này rồi!
Trong gian nhà nhỏ, chỉ còn hai huynh đệ, chúng nhìn nhau.
Vội tránh khỏi ánh mắt phủ đầy hoài nghi của Khánh Điệp, Vấn Thiên khẽ cười ảm đạm, cầm đũa ăn nốt bát cơm của mình.
Khánh Điệp ngồi lặng thinh ở đấy, hắn vẫn nhìn ca ca.
Bữa cơm buồn bã cứ thế mà trôi qua. Vấn Thiên cất cơm vào góc bếp, rồi bê mâm đi rửa.
Rửa xong, hắn vào phòng ngủ của ba người, thấy hành lý đã được buộc gọn để vào góc giường từ lúc nào, Lưu lão thì đã nằm nghỉ.
Vấn Thiên không dám đánh động, thấy thế liền lui ra, khẽ nhảy lên mái rơm, tìm chỗ quen thuộc, gỡ cái ô vẫn luôn trên lưng xuống, thoải mái mà nằm dài ngắm trời sao. Được một lúc liền quay sang cầm lấy ô đen, rồi cứ để trước mặt như vậy mà nhìn.
Cái ô này từ lúc hắn sinh ra đã luôn ở bên như hình với bóng, gọi là vật hộ mệnh cũng chẳng sai. Mỗi khi hắn cảm thấy bất lực, cái ô ấy lại làm hắn an yên, như có ai đó ở bên mà vỗ về. Cũng là để hắn nhớ rằng, mình vẫn luôn còn một thứ phải truy tra.
Cái ô ấy hiện tại là bí mật lớn nhất trên người hắn, cái bệnh tình quái gở khiến hắn sắp c·hết kia...chẳng phải là bí mật nữa rồi.
Vấn Thiên lắc đầu, lại nằm soài trên mái nhà, ngắm nhìn những ánh sao đang nở rộ rực rỡ. Bỗng thấy bên có động, hắn khẽ quay sang, đã thấy Khánh Điệp đang nằm cạnh.
Không ai nói cái gì, cứ lặng im mà nhìn vườn sao chẳng thể hái, như muốn tâm sự trong lòng tản mát vào trời đêm.
Bầu trời tối nay thật đẹp!
Gió bắt đầu thổi mạnh, cỏ mềm bị gió lạ giễu cợt, khép nép ríu vào nhau, gió mang thêm chút se se, làm trời hạ sang thêm phần mát mẻ.
Giờ đang đầu hè, ve bắt đầu kêu, hai huynh đệ họ Lý vẫn lặng yên nhìn trời.
- Huynh còn sống được bao lâu nữa?
Bỗng Khánh Điệp lên tiếng.
Vấn Thiên nhìn sang đệ đệ của mình, có chút bất ngờ vì không nghĩ, đệ ấy lại hỏi trực tiếp như vậy. Hắn chợt nhận ra cái khuôn mặt trắng bóc mà hắn quen thuộc này, nay đã chẳng còn bị lãnh đạm che lấp.
Có những lúc, Vấn Thiên đã muốn nói cho hai người họ biết về thời gian còn lại của mình, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng dám nói ra. Hắn nghĩ họ không sẵn sàng, đúng hơn là hắn không sẵn sàng đệ họ lo lắng. Nhưng rồi họ cũng biết, mà hắn vẫn chẳng biết nói gì.
- Nhanh thì bảy năm còn muộn thì chắc là mười.
Vấn Thiên trả lời nhẹ nhàng, phảng phất như c·ái c·hết trong câu chuyện ban tối chẳng liên quan tới mình. Cũng phải thôi, thấy quá nhiều kết thúc, sẽ sinh ra thờ ơ với c·hết chóc, và cũng sẽ nghĩ rằng, mình đã nhìn thấu cái gọi là sinh tử.
- Sao huynh không ở đây cùng đệ với Lưu gia gia?
- Đại ca bảo khi ta mười lăm tuổi, liền có thể tự mình nhìn thế giới ngoài kia rộng lớn ra sao. Ta vẫn luôn muốn giống như huynh ấy, đi khắp đó đây để mở mang tầm mắt, xem thế giới này có thật sự đen tối như cái cuộc sống mà ta đang thấy. Có lẽ đấy là cách để ta không cảm thấy tiếc nuối với cuộc sống này, cũng là cách để ta có thể tìm thấy vài điều to tát, mong sao cứu vớt được vài kiếp người khốn khổ ngoài kia.
- Nhưng một phàm nhân như huynh...thay đổi sao được cái trật tự thối nát ấy. Thế gian này quá lớn, khổ đau cũng quá nhiều, suy cho cùng thứ mà huynh sắp làm, cũng chỉ là dã tràng xe cát mà thôi!
Vấn Thiên nghe xong, sinh ra bất ngờ nhàn nhạt. Hôm nay, cái người đệ đệ mà hắn quen thuộc như đã trở thành con người khác. Cái người thường ngày kiệm lời, lại nói với hắn nhiều như vậy. Chỉ có điều, hắn nghe nhưng lại không muốn hiểu.
Bảo những việc hắn sắp làm là vô ích ư? Đúng vậy, nó có thể vô ích. Nhưng bảo hắn trơ mắt nhìn cái trật tự thối nát ấy tiếp diễn, đấy mới thực sự là vô ích. Phải có ai thay đổi cái trật tự đó chứ, không ai làm vậy hắn sẽ làm, cho dù hắn chỉ là một phàm nhân.
- Ta đã thấy rất nhiều khổ đau, nhiều đến nỗi ta sinh lòng chán ghét. Vậy nên ta không muốn mình cứ phải buồn phiền trong cái mớ khổ đau ấy nữa, cũng muốn thế gian chẳng còn điều ta ghét bỏ. Nhưng nếu ta không đi, ta thay đổi kiểu gì? Đứng nhìn những thống khổ kia tiếp diễn, rồi tự an ủi bản thân mình bằng việc cầu nguyện cho một tương lai tốt đẹp hơn ư? Ta không làm vậy được. Muốn thay đổi cái trật tự thối tha ấy, ta phải thay đổi ta trước đã.
- Vậy cho đệ đi cùng!
Vấn Thiên lặng im nhìn đệ đệ của mình thật lâu, lắc đầu nói:
- Đệ cũng sắp đến tu hành ở Thanh Dương quan. Vậy chi bằng thay ta ở lại chăm sóc Lưu gia gia. Ta cũng sắp c·hết, có người ở bên chỉ thêm luyến tiếc.
Vấn Thiên dừng một lúc, như để sắp xếp nỗi ưu tư trong lòng, rồi trầm giọng nói tiếp:
- Nếu sau này ta c·hết mà vẫn chưa làm được cái gì, hãy thay ta làm cái gì đó cho những con người khốn khổ ngoài kia, dù ít thôi cũng được. Coi như đấy là tâm nguyện cuối đời. Thôi đệ ngủ đi, mai dậy sớm mà tu hành.
Vấn Thiên nói xong liền xoay người.
- Huynh lại không ngủ sao?
- Ta quen rồi!
Vấn Thiên thở nhẹ một hơi.
Gió đêm nhẹ âu yếm khuôn mặt đã nhuốm đầy ưu tư, ánh trăng dìu dịu mơn trớn cõi lòng ảm đạm.
Con người ta tìm ra được phương hướng, thì những khó khăn, những chông gai ngoài kia lại là động lực để chàng thiếu niên vững bước trên cái con đường đã chọn, dù cho nó không quá dài. Hôm nay, Vấn Thiên đã nghe rất nhiều, cũng đã nói rất nhiều. Có lẽ những điều hắn vừa nói ra chỉ là sự ảo tưởng của một kẻ phàm hèn kém, đang bất lực nhìn những kẻ phàm khác c·hết dần c·hết mòn bởi một cái trật tự thối tha. Nhưng mà, hắn đã từng nghe người ta nói “Khi người ta ảo tưởng một điều gì đó quá nhiều và quá lâu, chính cái ảo tưởng ấy lại biến thành cái gọi là niềm tin bất diệt”. Đúng vậy, hắn đang bắt đầu tin tưởng, mình sẽ thay đổi được cái gì đó, một chút thôi cũng được.