Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 3: Hoài niệm

Chương 3: Hoài niệm


Những ánh sáng đầu tiên xuất hiện phía chân trời xa vắng, tuy không đến mức chói chang nhưng lại mang theo những chứa chan của một bình minh tươi sáng. Ánh mắt Vấn Thiên hơi nheo lại, khuôn mặt kiên nghị từ từ nở ra nụ cười.

Từ lúc tờ mờ sáng hắn đã bắt đầu khởi hành, cũng chỉ dám lủi thủi mà đi, chẳng có lấy một lời tạm biệt, hắn không muốn cái không khí buồn bã kia lại ùa về. Đối diện với những ánh mắt đầy chờ mong, hắn cảm giác như mình ngập tràn lưu luyến, đôi chân liền theo đó mà lưỡng lự khó đi. Đành phải vô phép một chút, coi như là né tránh. Sống trên đời bao năm, thấy nhiều nhất vẫn là buồn bã, ít đi một cái coi như là tìm chút "niềm vui" cho hắn và cho cả người thân của hắn.

Vấn Thiên lúc này đang đứng trên đỉnh của ngọn núi cao nhất nơi đây, chỉ cần xuống núi, xuôi theo đông nam, cái đại hành trình cuối cùng của cuộc đời hắn coi như là bắt đầu.

Đôi mắt long lanh rũ bỏ thưởng thức với mặt trời, nhìn xuống mấy quả đồi phía dưới, chút rạng ngời ít ỏi trong lòng bỗng vì đó mà lại biến tan. Ở nơi ấy, có những mảnh ruộng bậc thang liên miên không dứt, vài sơn dân bận rộn với cái công việc nặng nhọc thường ngày của mình. Một công việc quá đỗi quen thuộc, nhưng trong đó là cái khổ đau luôn chực chờ dày vò.

Vấn Thiên thầm cảm khái, hắn đã nhìn khung cảnh ấy không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần nhìn đến đến, đều là đau đáu trong tim.

Trên bờ ruộng bé tí teo, những con người bé nhỏ ấy, tần tảo gánh từng gánh nước còn to hơn cả người mình, cẩn thẩn từng chút tưới cho cái gọi là linh thực. Đã là ruộng, đương nhiên có nước, vậy mà vẫn phải gánh nước mà tưới lên. Điều nhìn như vô lý, lại là thứ thản nhiên để thứ kia tắm mình mà lớn. Linh thực ở chốn này, cũng chẳng khác nào ông hoàng bà chúa.

May sao mà dẫn được nước về gần.

Chỉ là, may mắn ấy vẫn ít ỏi quá.

Từ mấy trăm năm qua, những con người khốn khổ, từng giây từng khắc luôn phải chăm sóc cái thứ lương thực gàn dở này. Trồng thì không được ăn, không trồng thì cũng không có cái mà ăn.

Cái gọi là “linh thực” nôm na chỉ là một cái nông sản, được đám "bề trên" coi như một thứ thuế ruộng đất.

Một thứ thuế giời ơi đất hỡi!

Nhưng cái thối tha nhất của công việc ấy đấy là, nếu cái linh thực kia trồng không đủ sản lượng, họ phải kiếm cho bằng đủ mới thôi.

Cay đắng thay, mấy chục năm nay, thời tiết càng ngày càng khắc nghiệt, “linh thực” chẳng được mùa, những người nông dân khốn khổ ấy phải nhổ cả lúa để trồng cho đủ. Nếu vẫn không đủ, bán nhà bán của đi mà bù vào.

Trước kia khi cha hắn còn làm quản giáp, linh thực chỉ cần trồng cho đủ diện tích canh tác, còn lại cha hắn sẽ tìm cách cho qua. Vì vậy mọi người còn có thể trồng lúa mà lấy cái ăn. Nhưng từ khi cha mẹ hắn gặp biến cố phải rời bỏ nơi đây, tên quản giáp mới tới, cuộc sống vốn đã khó khăn lại càng thêm khổ sở.

Ai đời lại bắt đám bần nông nhổ lúa trồng linh thực. Cái ăn không có thì lấy sức đâu ra mà trồng.

Và thế là, cái nghèo đói cứ bủa vây, có những người không thể dặt dẹo mà sống qua những ngày tháng cơ cực ấy, cứ thế tàn tạ c·hết đi. Cái c·hết ở trong cái thời thế này, cũng chẳng có gì là to tát, c·hết đi chính là nhẹ nợ. Có điều, sống chúng quy là bản năng của con người, bản năng ấy không phải lúc nào cũng bị dày xéo ngoài kia sô đẩy đến bất lực. Và thêm nữa, c·hết là vì chính mình, còn sống đôi khi là vì người khác, con người không ai rũ bỏ được cái gọi là tình thâm.

Những con người khốn khổ, sống ở tầng đáy của thế giới, họ chẳng thể tìm ra được chút ánh sáng trong cái cuộc sống tăm tối này, chẳng thể tìm ra một con đường có thể đi để thoát khỏi cái ngõ cụt mà cái "đám bề" trên kia đã "hiên ngang" chặn lại. Bởi họ trong mắt đám cao thượng ấy, cũng chỉ là một thứ công cụ.

Tiên nhân? Đám thanh cao vẫn được người đời tôn sùng, xuýt xoa cho cái viễn siêu chẳng thể chạm đến. Nhưng thế gian này nào biết, đám giả nhân ấy cũng chỉ là lũ nhát gan không dám đối diện với luật trời. Chúng sống trên những nỗi đau của người khác, sống trên cơ cực thống khổ mà cả đời này chẳng dám nếm qua, để rồi lại mơ mộng, cho cái vĩnh sinh chẳng hồi kết.

Người đời mấy ai nhìn thấu tiên nhân, chút li kì trong mấy câu chuyện rơi vãi nơi trần thế làm họ thần thánh lên cái cao thượng của những kẻ còn thấp hèn hơn họ. Nhưng chàng thiếu niên mặt sẹo đang đón nắng này, lại là nhìn thấu.

Hắn đã thấy rất nhiều thần tiên cả ngoài đời lẫn trong mộng. Nhưng chẳng hiểu sao, đám thần tiên mà hắn thấy...đều là một đám thối tha đáng hận.

Nghĩ đến đây, hắn lại nhớ đến cha mẹ. Hắn từng hỏi cha thế nào là tiên nhân, cha chỉ cười mà bảo: “Những tên tự gọi là thần tiên, luôn truy tìm vĩnh sinh, thoát khỏi luân hồi. Những kẻ tham lam luôn coi c·ái c·hết là sự bất công mà thế giới này áp đặt, một đám s·ợ c·hết nhưng lúc nào cũng rao giảng những đạo lý cao xa. Một đám người bất nhân luôn coi thiên là bất nghĩa."

Lúc ấy hắn vẫn mơ hồ chưa hiểu, nhưng khi lớn lên cũng dần tỉnh ngộ, nhìn ra những bậc “đức cao vọng trọng” ấy xấu xa thế nào. Hắn biết cha hắn đang vơ đũa cả nắm, nhưng cái bó đũa kia, được mấy cái là lành lặn.

Những hồi ức theo nắng vương mà đưa lối, theo mây trôi mà bồng bềnh vô định. Cho hắn nhớ về những kí ức vẫn in hằn trong tim. Về người mẹ tần tảo luôn yêu thương hết mực, về người cha vẫn hằng ngày âu yếm nhìn hắn luyện tập, về đại ca, về những người đệ đệ của mình, về những người thân thuộc cạnh bên. Và về, những khổ đau nơi trần thế.

Hắn vẫn nhớ như in dư vị của những năm tháng tươi đẹp đó, và cả cái ngày mà cha hắn phong cho năm huynh đệ hắn thành “Ngũ đại hộ pháp”. Nhưng cái đám thần tiên kia đến, cái cuộc sống bình yên mà hạnh phúc ấy cũng theo đó mà chia xa.

Ánh mắt ưu tư lơ đãng thấy được cái gì, bỗng ánh lên thần tình chua xót. Dưới tầm mắt, có mái nhà tranh nằm trơ trọi ở chân đồi phía xa xa.

Đó là nhà người bạn đầu tiên của hắn, nhà của hai tỷ đệ Văn Kiên.

Xưa kia, người ta thường lấy chữ “Văn” làm tên đệm để mong sao con cái của họ sẽ được học hành, trở thành người có chữ. Nhưng rồi cái cuộc sống bất công này, biến những mong ước giản đơn ấy của họ, trở thành một cái gì đó quá xa xỉ.

Hắn chẳng biết họ của Văn Kiên cùng tỷ tỷ là gì. Có lẽ họ giống hắn, muốn giấu đi cái gốc gác của bản thân trước thế gian nhuộm đầy ai oán. Phải chăng họ giống hắn, bị thù nhân nhắm vào mà đuổi g·iết. Hay là cái cuộc sống bất công này, c·ướp đi cả gốc gác của họ.

Vấn Thiên năm đó không biết, biến cố kia ập đến hắn vẫn không biết, đến bây giờ...vẫn cứ là không biết.

Kiên hơn Vấn Thiên ba tuổi, cùng tỷ tỷ lớn lên trong căn nhà lụp xụp, cha mẹ hai người mất sớm, họ nương tựa vào nhau mà sống qua những ngày tháng cơ cực. Hai tỷ đệ họ khác với đám trẻ cùng trang lứa, rất quý Vấn Thiên, lại không vì cái vẻ ngoài xấu xí của hắn mà bài xích. Nhà của hai tỷ đệ không đất không ruộng, cách kiếm ăn duy nhất là hằng ngày vào rừng chặt củi bán lấy tiền. Từ ngày bé con, Vấn Thiên đã theo chân hai người đi khắp những mảnh rừng của dãy Liên Sơn rộng lớn.

Đáng thương thay, những tháng ngày cơ cực mà bình yên ấy, tưởng như sẽ vĩnh viễn không tàn, nhưng rồi, nó cũng bị phá vỡ cùng với cái gia đình hạnh phúc của hắn.

Vấn Thiên nhớ như in cái khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên trong đời, hắn thật sự thấy một n·gười c·hết ở trước mặt của mình. Cái người tỷ tỷ mà hắn thường theo đuôi kia...đã kết thúc cuộc đời khổ đau trong mái nhà tranh xơ xác.

Hắn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Tại sao tỷ ấy phải làm vậy, tại sao người con gái xuân xanh lại kết thúc cuộc đời một cách đáng thương như thế? Những câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn lúc ấy, nó day dứt cùng những ký ức vui vẻ kia.

Hắn bật khóc.

Năm đó Vấn Thiên năm tuổi, lần đầu tiên hắn khóc vì thực tại.

Nhưng rồi những giấc mơ kỳ lạ đã trả lời cho hắn tất cả.

Trong giấc mơ ấy, hắn thấy được cả cuộc đời ngắn ngủi mà đau thương, hắn thấy được những tháng ngày cơ cực mà bình yên, hắn thấy được tỷ tỷ thương hắn và Kiên như thế nào. Nhưng rồi hắn thấy tỷ tỷ...bị người ta làm nhục.

Vấn Thiên khóc ròng trong giấc mơ.

Nó đau thương quá.

Đau thương kia lớn lối, đau thương kia gàn dở, dằn vặt từng khắc, quặn thắt từng cơn. Để rồi, hắn không thể quên khuôn mặt xấu xa đã vấy bẩn tỷ tỷ của hắn. Những thống hận trong lòng hắn cứ lớn dần, hắn muốn...g·iết người.

Kiên cũng biết tỷ tỷ của mình xảy ra chuyện gì, Kiên giống hắn, muốn tìm một cái công đạo cho người tỷ tỷ đáng thương ấy.

Năm Vấn Thiên mười tuổi, Kiên theo lão đại rời khỏi Xuân Hoa. Giờ đây, hắn cũng sắp rời khỏi nơi quê hương yêu dấu này, cái công đạo kia cũng cần hắn đến tính sổ.

Vấn Thiên bỗng cảm thấy rưng rưng, vừa mới mỉm cười giờ lại muốn khóc, đúng là buồn...cười.

Trước đây, thỉnh thoảng ngẩn ngơ, hắn từng nghĩ sẽ có ai đó trong cái đám bề trên cảm nhận được những thống khổ của thế gian này. Nhưng rồi, hắn cũng hiểu, những mơ mộng đó chỉ là hão huyền.

Sống trong nhung lụa sao biết áo tơi có rận, ăn sơn hào hải vị nào thấy bát muối vừng mặn chát như nao.

Vấn Thiên đã tự giễu bản thân rất nhiều lần, rồi hắn nhận ra rằng những ước muốn viển vông kia, chỉ có hắn đi thực hiện là tốt nhất.

Uớc mơ hão huyền cứ lớn dần. Để rồi hôm nay, hắn dám bước lên con đường chưa từng tồn tại trên thế gian này.

Dòng cảm xúc cứ thế tuôn trào, Vấn Thiên thừ người trước ánh bình minh rọi chiếu. Nắng nhẹ vuốt ve, gió khẽ mơ màng, khuôn mặt kiên nghị toả ra thứ ánh sáng kì lạ chan chứa.

Trên sơn đạo giữa sườn núi, chợt một bóng trắng đang lướt nhanh trên đó, chẳng mấy chốc đã tới chỗ Vấn Thiên.

Chương 3: Hoài niệm