Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tương Tư Tán
Unknown
Chương 5: Quốc tử giám
Khánh Điệp mồ hôi nhễ nhại, có điều hoài nghi mà quay đầu nhìn Vấn Thiên đứng đó, nhìn thấy nụ cười hoà ái kia, hắn vẫn là không hiểu.
Tất cả luân xa của hắn đều đã bị đoán định.
Một cái phán đoán thật sự vô lí nhưng đấy lại là sự thật. Chiến đấu mà nắm bắt toàn bộ tâm tư đối phương, một là thực lực ngươi quá mạnh, hai là đôi mắt của ngươi thật sự nhạy bén. Nhưng mà, nhị ca hắn chỉ là một phàm nhân, dù cho có hơn người, cũng chẳng thể đến mức quái thai như vậy chứ.
- Những lần trước, là huynh giấu bài ư?
Khánh Điệp nghi hồ hỏi.
Vấn Thiên nghe vậy mỉm cười, phủi phủi cỏ sương vương trên vạt áo đệ đệ, xong xuôi mới lắc đầu nói:
- Mọi khi dùng thuần kiếm, cũng chỉ làm ra tử thủ, vốn không thể công kích, nên đương nhiên sẽ thất bại.
Thấy đôi mắt Khánh Điệp vẫn ngập tràn nghi hoặc, Vấn Thiên nhẹ giọng nói tiếp:
- Ta cũng có linh thức!
Khánh Điệp mắt bỗng mở to, như nghe thấy cái gì vượt xa khỏi thường quy, hồ nghi lại càng thêm chan chứa, vội vàng nói:
- Huynh đâu có linh căn!
- Linh thức và linh căn vốn là hai phạm trù riêng biệt. Bởi vì linh thức quá mơ hồ, chúng ta mới cố liên hệ nó với thứ viễn siêu như linh căn, mong sao tìm ra điều hiểu biết. Nhưng có điều, vẫn nào ai hiểu.
Khánh Điệp nghe vậy khẽ cười.
Nhị ca hắn sống đến bây giờ, thứ trăn trở luôn là những kiếp người khốn khổ ngoài kia. Tiếc là, con người chan chứa thương yêu ấy, không thể làm ra cái gì thực sự to tát, bởi vì huynh ấy chỉ là một phàm nhân.
Nay biết Vấn Thiên vậy mà thức tỉnh linh thức, Khánh Điệp có chút vui lây.
Bất quá, niềm vui ngắn chẳng tày gang, nhị ca hắn dù có thế nào, vẫn là phàm nhân, dẫu thực lực có điều lớn lao, vẫn là...sắp c·hết.
Nụ cười trên môi Khánh Điệp dần thu lại, đôi mắt trầm lặng bỗng đổi ưu tư. Nắng mai rọi chiếu lại chẳng toát lên sáng ngời vốn có.
Vấn Thiên thấy thế, cũng chẳng biết nói ra cái gì an ủi, lại đi tới bên vách đá, ngắm nhìn thứ mình than van.
Kẻ sắp c·hết như Vấn Thiên chẳng thể đến ủi an, bởi nỗi buồn kia nguyên do là từ hắn.
Gió mơn man khẽ thổi, bướm vàng lượn bay nơi đồng xanh ngập nắng, chim líu lo hát ca giữa khung trời. Chỉ là có đôi người, rối bời với niềm đau.
- Dù có linh thức, huynh vẫn chẳng đổi thay được cái gì!
Vấn Thiên khẽ nghiêng đầu, thấy Khánh Điệp đã đứng sóng vai bên cạnh, áo trắng phiêu diêu, mắt tiêu điều khó tả, liền hiểu ra tâm tư gã đệ đệ, lắc đầu nói:
- Nếu không đi càng chẳng thể thay đổi.
- Mọi muộn phiền ngoài kia, chúng ta đều biết, là do tiên nhân gieo rắc. Ngày đó đệ và huynh bất lực nhìn gia đình li tán, cũng sớm hiểu đám “cao thượng” ấy mạnh mẽ ra sao. Chờ đợi bản thân phát triển, lúc đó đến làm sẽ tốt hơn.
Khánh Điệp mắt ngắm nhìn thái dương toả nắng, trầm giọng mà đáp lời.
- Huynh sắp c·hết rồi!
Vấn Thiên bâng quơ nói.
- Huynh đi rồi còn c·hết sớm hơn!
Khánh Điệp bỗng gắt lên.
Vấn Thiên nhìn tới, thấy ánh mắt tràn đầy bất lực kia âu yếm nhìn mình, khẽ thở dài, vẫn không nói gì.
- Huynh nói cái gì đi chứ! Cha mẹ ngày đó giấu chúng ta khỏi truy đuổi, đấy là mong tuổi thơ này không vướng phải nguy nan, không bị tranh đấu ngoài kia vạ lây mà c·hết thảm. Nay huynh lại đâm đầu vào mớ bòng bong ấy, huynh điên rồi!
Nhìn Khánh Điệp xúc động đến mức ấy, Vấn Thiên bỗng cười, cười thật vui vẻ, nhẹ giọng nói:
- Thế gian này khốn khổ như vậy, đúng thật làm ta điên rồi!
Vấn Thiên nói xong, khoác lại bọc hành lý lên vai, nhìn tới đôi mắt đỏ hoe kia lần cuối rồi quay đầu đi xuống sơn đạo.
Vấn Thiên bước chậm, bỗng nghe sau lưng có động, thấy Khánh Điệp đang lững thững theo sau.
- Ta sẽ không về.
- Đệ cũng không về.
- Đệ thua rồi!
- Nhưng đệ điên rồi!
Vấn Thiên mỉm cười, vành mắt đỏ hoe lại rưng rưng chục trào, đi tới bên Khánh Điệp, khoác tay lên vai mà cùng nhau đi xuống.
Nắng vàng e ấp trên những nẻo đường xa, gió vẫn ngân nga giữa trời xanh rộng lớn, linh hương mơn trớn bóng áo lưa thưa, hoa lá đung đưa theo bước chân vững vàng.
Có những đích đến vốn chẳng có đường đi, bởi vì ta điên nên mới đâm đầu mà bước loạn. Nhưng dù đến được hay không, ta vẫn tươi cười bước tiếp. Vấn Thiên biết đời mình sắp đoạn mới vội thành kẻ điên, mong sao cái điên lẻ loi cứu vớt được muộn phiền to lớn của trần thế. Bất quá hiện tại, hắn có lẽ không còn điên một mình.
...
Đã từ rất lâu, hai huynh đệ Vấn Thiên không sóng vai mà chung bước. Bản thân hắn từ bé đã đi làm “thổi bếp” ở một tiệm rèn dưới Mộc Uyên trấn, hết việc lại la cà với đám nhỏ trong giáp, thành ra chẳng mấy khi rảnh rang ở nhà. Khánh Điệp thì giản đơn chỉ có tu luyện, nên rốt cuộc vẫn chẳng thể thường xuyên song hành.
Bây giờ có thể cùng nhau đi tới, quả thật đủ vui vẻ.
Dưới dãy liên sơn có con đường đất đỏ, đi hết là tới Mộc Uyên trấn. Vấn Thiên thường ngày vẫn đi qua đi lại, sớm đã chẳng còn gì hứng thú, vậy mà hôm nay bước tới, lại mang theo cỗ chờ mong rạo rực.
- Luyện thần thuật huynh tu đến tầng thứ mấy rồi?
Đang rảo bước, bỗng Khánh Điệp lên tiếng hỏi.
- Vừa tới tầng năm.
Vấn Thiên nhẹ giọng trả lời, lại nhìn đến vẻ mặt vẫn còn vẻ thắc mắc của Khánh Điệp, hỏi lại:
- Còn vướng mắc cái gì sao?
- Mỗi lần chúng ta giao thủ, đều là bức huynh mệt c·hết mới thắng được. Thế nhưng mà, lần sau so với lần trước, đệ đều tiến bộ rất nhiều, đến cuối cùng vẫn chỉ là thắng thảm. Vì sao...
- Vì sao huynh vẫn có thể làm giống mấy lần trước phải không?
Chẳng đợi Khánh Điệp nói hết câu, Vấn Thiên đã cất lời. Vừa thấy Khánh Điệp gật gật, hắn mỉm cười nói tiếp:
- Đệ tiến bộ, ta tất nhiên cũng sẽ tiến bộ. Bất quá cái tiến bộ của đệ lớn hơn ta nhiều lắm. Sở dĩ ta có thể chống đỡ đến mức ấy, đơn giản chỉ là, bản thân đệ chưa từng đánh ra thực lực thật sự của bản thân mình.
- Đệ phải áp chế tu vi thì mới có thể đánh nhau công bằng được chứ!
Khánh Điệp nhíu mày đáp lời.
Vấn Thiên lắc đầu, trầm giọng nói:
- Thứ ta đang nói, đương nhiên không phải việc đó, mà đấy là “hồn”. Cách đệ khiển luân là bắt chước đại ca, hoàn toàn khác xa thứ bản thân ưu tú. Bởi vậy, luân xa của đệ vốn không có “hồn”. Thứ không có “hồn” chỉ là một thứ vô tri, rất dễ nắm bắt.
- Luân xa cũng đều là phóng tới, nào có cái gì ẩn chứa!
- Sai rồi! Chúng ta vốn dĩ là những cá thể riêng biệt, tính cách không thể nào đồng nhất hoàn toàn. Huống chi hai người lại ở hai cái trường phái đối lập. Đệ cẩn thận tỉ mỉ, đại ca thì quyết đoán mau lẹ, bắt chước cách khiển luân của huynh ấy vô tình lại khiến cái tính toán chi li của đệ xảy ra sai số. Đấy chính là tự dẫm lên chân mình.
Trước kia mỗi lần hai huynh đệ chúng giao thủ, Vấn Thiên đều không để ý đến việc này. Ngày trước, Khánh Điệp chỉ khiển độc luân, sự sai số kia không đủ nghiêm trọng để Vấn Thiên phát giác ra vấn đề. Vừa nãy thấy Khánh Điệp khiển song luân, hắn mới vỡ lẽ.
Chỉ là, muốn thay đổi cách khiển luân là một điều tương đối khó, cũng chẳng thể làm ngay trong một sớm một chiều.
Và hơn thế nữa, cách khiển luân của đại ca, thật sự làm người ta không giấu nổi sùng bái. Bởi vì sùng bái nên mới nhất quyết muốn học theo.
Song luân thét gào, bổ đến bá đạo chẻ đôi, mỗi lần luân xa bổ xuống như muốn xé tan cả bầu trời.
Ngày ấy Vấn Thiên sau bao lần năn nỉ mới có được dịp tỉ thí với đại ca. Vậy mà còn chưa kịp đánh ra cái gì, chỉ một luân xa bổ đến, hắn nằm liệt giường suốt mấy ngày vì ê ẩm.
Cũng từ khi đó, Khánh Điệp quyết học khiển luân xa, và cũng từ ngày đó, cái tính cách lãnh đạm kia liền ăn nhập vào người thiếu niên ấy.
Nhưng mà, nếu cứ bắt chước như vậy, luân xa của Khánh Điệp sẽ chỉ là một cái bản sao, không có hồn cũng chẳng có ý chí, nó trở thành thứ vô tri.
Thấy vẻ mặt mơ hồ của Khánh Điệp, Vấn Thiên vội khoác tay, vỗ vỗ vào vai mấy cái rồi nói:
- Đệ vốn tỉ mỉ, thay vì đuổi theo lực lượng, cái đệ cần chỉ là độ chính xác hoàn mĩ mà thôi. Lực tính toán và cảm giác về không gian của đệ rất mạnh, thậm chí là vượt qua đại ca, nếu phát huy đến tột cùng, một cái luân xa đủ “âm hiểm” sát thương sẽ chẳng thua kém gì luân xa của đại ca cả.
- Sao huynh biết nhiều thứ vậy?
Khánh Điệp dần giũ bỏ mơ hồ, quay sang hỏi.
- Bí mật!
- Đồ keo kiệt!
Vấn Thiên cười lớn, vội kéo đệ đệ bước tiếp.
Khánh Điệp như còn có điều thắc mắc, khoan bước tiếp, hỏi Vấn Thiên:
- Huynh rốt cuộc là muốn đi đâu?
- Quốc Tử Giám!
Vấn Thiên dõng dạc đáp lời.
- Huynh thi khoa cử?
Vấn Thiên lại cười lớn, vội lắc đầu nói:
- Nơi đó không dạy sĩ tử, ở đấy dạy tu hành giả chống lại...ma kiếp.
- Ma kiếp chẳng nhẽ là thật?
Vấn Thiên khẽ gật đầu.
Thế gian này khổ đau cũng không chỉ vọn vẹn những điều mà phàm nhân đau đáu, còn có một cái kiếp nạn dù ở rất xa xôi nhưng vẫn ngày đêm chực chờ xâm lấn. Thực ra Vấn Thiên cũng chẳng tường tận ma kiếp thật sự là cái gì, vị sư huynh năm đó hắn gặp ở Lạc Vân Tông vốn không cho hắn biết.
Nhưng có một điều chắc chắn, ở nơi đó, có thứ tối cao thay đổi được trật tự của thế giới này.
Vậy nên, Vấn Thiên bắt buộc phải đến nơi đó.
- Nghe nói ma kiếp còn đáng sợ hơn cả tiên nhân.
Khánh Điệp bỗng thì thào nói.
- Lan lão doạ đấy!
- Kệ đi! Chúng ta lên đường cho sớm.
Vừa nói Khánh Điệp vừa bước nhanh đi trước, bỏ mặc Vấn Thiên đang đứng.
Vấn Thiên nhìn bóng lưng người đệ đệ, bỗng lâm vào trầm tư. Từ tối qua đến giờ, Khánh Điệp nói chuyện nhiều như vậy, khác hẳn với tính kiệm lời hằng ngày. Cái c·hết của hắn dường như đã ảnh hưởng đến người đê đệ này rồi.
Vấn Thiên thở dài. Đối với bản thân hắn, c·hết là hết, nhưng mà đối với những người ở lại, lại là những nhớ nhung, những buồn khổ khó có thể nguôi ngoai.
- Huynh đi chậm vậy!
- Ta tới đây!
Vấn Thiên vội chạy theo Khánh Điệp.
Có lẽ thời gian có thể xoá nhoà tất cả, Vấn Thiên thở dài tự an ủi lòng mình.