Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 6: Mộc Uyên trấn

Chương 6: Mộc Uyên trấn


Trên quan đạo gập ghềnh sỏi đá, dưới ánh nắng vàng rực rỡ, có hai bóng người đang bước nhanh về trấn nhỏ phía xa xa.

Mộc Uyên trấn nằm ở chân của dãy Liên Sơn, tuy là trấn nhỏ nhưng lại là nơi duy nhất cung cấp đồ thiết yếu cho thôn giáp ở vùng này. Cũng vì vậy, người ra vào nơi đây cũng gọi là có chút nhân khí.

Thỉnh thoảng trên đường, hai huynh đệ họ Lý lại gặp một đoàn xe ngựa vội đi mà vô tình chèn ép.

- Thương nhân tới đây nhiều thật!

Nhìn những đoàn xe đi ngang qua, Khánh Điệp nhẹ giọng cảm thán.

- Đó không phải xe của thương nhân!

Vấn Thiên dõi mắt nhìn những đoàn xe đang nối đuôi nhau đi nhanh trên sơn đạo, lắc đầu nói.

Sau khoảnh khắc trầm ngâm lại ưu tư nói tiếp:

- Chúng chở linh thực.

Vấn Thiên nói xong liền thở dài. Khi đối diện với thứ linh thực cao sang ấy, hắn vẫn luôn tự hỏi, rốt cuộc, những con người ngoài kia, tồn tại là vì cái gì? Chỉ đơn thuần là cảm giác được sống ư?

Nhưng mà, cảm giác được sống lại gắn liền với mớ khổ đau, đấy có thực sự là sống?

Vấn Thiên thắc mắc rất nhiều thứ trên đời. Bất quá, bởi vì quá nhiều, trả lời không hết, lại vì quá lớn nao, trả lời không nổi.

Có điều, hắn vẫn muốn trả lời tất cả. Vì hắn tin rằng, nếu như có thể, hắn sẽ xoá bỏ được cái trật tự đau thương của thế giới này.

Chỉ là, một cái trật tự đã thâm căn cố đế, nói xoá bỏ nó trong một sớm một chiều, gần như là viển vông, huống chi Vấn Thiên hắn, sắp c·h·ế·t rồi.

Vấn Thiên bỗng có chút bất lực, cũng mau chóng gạt nó ra khỏi đầu. Nếu muốn đổi thay, hắn không nên sinh ra thứ cảm xúc tiêu cực ấy.

Mộc Uyên trấn dần hiện ra trước tầm mắt. Cổng trấn tiêu điều, tường trấn thì xác xơ. Cũng phải thôi, ở cái nơi c·h·ó ăn đá gà ăn sỏi này, có nổi một cái trấn nhỏ đã là quý hoá lắm rồi.

Thỉnh thoảng nơi cổng trấn, lại có đôi ba người vào ra. Trông có vẻ hiu quạnh, nhưng ở cái miền nghèo đói này, vậy cũng là nhiều.

Hai huynh đệ đi qua cổng trấn, trước mắt là con phố nhộn nhịp nhất ở cái chốn đấy. Nó vốn không có tên, vì ở đây, chỉ mình nó miễn cưỡng được gọi là “con phố”.

Vấn Thiên cùng Khánh Điệp nhẹ bước qua.

Hàng quán hai bên cũng có chút sinh ý. Có điều, nó không giấu nổi vẻ rầu rĩ đang ngập tràn nơi ấy.

- Sao ở đây, "nặng nề" quá?

Khánh Điệp khó hiểu nhẹ giọng nói với Vấn Thiên.

- Sắp đóng thuế vụ hè, nào ai có tâm tình mà hoan ca.

Vấn Thiên liếc nhìn ảm đạm bên đường, cảm khái nói.

Cái nhịp sống ở nơi sơn quê này trước giờ vẫn vậy. Ăn bữa nay lo bữa mai, mà có khi, hôm nay chưa ăn thì đã lo bữa mai rồi. Làm nông thì lo ngay ngáy linh thực, bán buôn thì thấp thỏm kiếm từng đồng tô thuế. Có cái ăn đã là vạn phần may mắn.

Nắng vàng rọi chiếu, mới đầu hè mà nó đã gắt gỏng không thôi. Thời tiết mấy năm nay lại thêm khắc nghiệt, chẳng biết lại nóng đến mức nào.

Nóng như thế, rầu rĩ càng theo đó mà dâng cao, rồi cùng với cái oi ả của hạ sang mà đay nghiến tâm can kẻ bất lực.

Hai huynh đệ dừng lại trước một tiệm rèn nhỏ nơi góc phố, nó cũng xập xệ như cái trấn nhỏ này vậy. Có vài người đang đợi trước cửa tiệm, trông dáng vẻ chắc là mấy người nông dân tới sửa nông cụ.

- Huynh vào đi, đệ đợi ở ngoài.

Vấn Thiên “Ừ” một tiếng, rồi đi vào trong tiệm.

- Cháu mài lại cho lão bá cái cuốc rồi đấy, nhưng mà nó cùn lắm rồi, cuốc đất cũng khó vụ sau lão bá phải mua cái mới thôi.

Vừa vào tiệm, Vấn Thiên liền đã nghe thấy tiếng người hô to.

Có ông lão mặt mày khắc khổ đứng nơi khung cửa, có chút buồn rầu nhìn cái cuốc trên tay, khó khăn lắc đầu:

- Nếu mua cái mới, hết tiền bù linh thực, đành để vậy mà dùng. Ài! Vụ sau, chắc lại để tiểu tử mày cất công chắp vá.

Nam tử trung niên đang đứng trước mặt nghe thấy thế liền lắc đầu cười, cũng chẳng nói thêm cái gì, với lấy lưỡi cuốc sáng bóng treo trên giá, toan đưa tới tay ông lão, to giọng nói:

- Cái cuốc của lão bá, vụ này xong là vứt đi được rồi!

Ông lão nhìn lưỡi cuốc trên tay, lại nhìn lên gương mặt chân chất của nam tử, đôi mắt có chút đỏ, lắc đầu:

- Lão hết tiền rồi!

- Lão bá biết là cháu không lấy tiền! Nhưng mà, đây không phải cháu bố thí, đấy là cho vay, khi nào lão bá thừa tiền thì trả.

Nam tử trung niên cười to đáp lời.

- Lão già rồi, sợ là đến lúc c·h·ế·t đi, vẫn trả không nổi!

- Lão bá còn sống lâu lắm!

Nam tử trung niên vừa nói vừa dúi lưỡi cuốc vào tay ông lão.

Ông lão khó khăn cầm lấy, đôi mắt rưng rưng, cảm thán vài lời, rồi lục tục ra về.

Nam tử trung niên thấy Vấn Thiên đứng đó, ra hiệu cho hắn đợi, rồi tiễn lão bá ra cửa.

Vấn Thiên cũng cúi đầu chào, bình tĩnh đứng đợi.

- Đi luôn hôm nay à?

Vừa quay lại tiệm nam tử trung niên đã hỏi.

- Vâng, cháu không biết đường nên đi sớm cho kịp.

- Mày gan lắm, cái Quốc tử giám mày nói không biết xa tít chỗ nào, vậy mà vẫn dám đi. Thời thế bây giờ trông thì có vẻ yên bình nhưng thực tế thì bất ổn. Nào là dân chạy nạn, nào là "thảo khấu" mày có tí võ mèo thật đấy, có điều không dùng được. Nên là, đi đường cho cẩn thận, nhất quyết tránh xa đám c·h·ó c·h·ế·t kia.

Người đàn ông này, Vấn Thiên vẫn hay gọi là Lan thúc, là chủ tiệm rèn này, cũng là bằng hữu chí giao của cha hắn. Dáng người to lớn, bắp thịt rắn chắc, nước da thì đen bóng, có lẽ bởi làm cái nghề này cho nên nói năng hơi thô lỗ, nhưng lại cực kì hoà đồng với mọi người.

Thực tế ra thì, Vấn Thiên được nhận vào làm là bởi quan hệ "người nhà". Bất quá, Vấn Thiên hắn cũng chẳng phải thằng nhóc không biết điều chi. Cha hắn vốn cũng là một cái thợ rèn, hắn đương nhiên học được một hai.

Bởi vì cái quan hệ khăng khít, Lan thúc chỉ cho hắn rất nhiều kỹ năng cùng kinh nghiệm rèn, khiến tay nghề non nớt của hắn tiến bộ lên rất nhiều. Nhiều lúc nhìn Lan Thúc làm việc, hắn lại nhớ về cha mình, hơn thế nữa, Lan thúc cũng đối đãi với đám huynh đệ nhà hắn như con. Rời đi, nhớ lắm đây!

- Thúc yên tâm, cháu chạy nhanh lắm á! Với lại, có cả tam đệ đi cùng. Mà, Lan lão có nhà không ạ, để cháu chào một tiếng.

- Hai thằng nhóc miệng còn hôi sữa thì làm được cái gì! Mà thôi, có khuyên nữa thì chắc thằng ranh con mày cũng chẳng nghe. Lão đầu tử ở trong nhà đấy!

- Vậy để cháu vào trong xem.

Vấn Thiên cười nói, rồi chạy nhanh vào gian nhà sát vách. Vừa vào, hắn đã thấy Lan lão đang cẩn thận từng chút một lau chùi thứ đồ vật trên tay mình.

- Để vậy cũng được mà Lan gia gia, người lau làm gì cho mất công.

Vấn Thiên vội nói.

- Vũ khí không đơn thuần chỉ là một thứ đồ vật vô tri, nó là một người bạn, đôi khi còn là ân nhân cứu mạng. Huống chi, chính bản thân cháu góp phần tạo ra nó. Cho nên, phải chân trọng và chăm chút cho thật tỉ mỉ, quý nó như quý chính tính mạng cháu vậy.

Lan lão nghe thấy Vấn Thiên nói, khẽ mỉm cười nói.

- Có cần nghiêm trọng vậy không gia gia?

- Haha! Con nhà nòi lại nòi ra câu ấy. Cha cháu mà biết lại đánh cho đấy. Mà thôi, rồi sau này cháu sẽ hiểu. Cái rìu này do cháu nghĩ ra à? Tinh xảo, độc đáo và...cực kì âm hiểm.

Lan lão cười to một tiếng, lại nhìn đến đồ vật trên tay, có chút hứng thú hỏi.

Vấn Thiên cũng nhìn đến, lắc đầu nói:

- Hì! Cháu sao nghĩ ra được, là đại ca đưa hoạ bản cho cháu.

- Của Vệ sao! Chẳng trách lại kì lạ đến vậy.

Nói xong, Lan lão đặt rìu lên bàn, có điều trầm mặc nhìn Vấn Thiên, ánh mắt ấy ưu tư, pha chút muộn phiền, giống hệt ánh mắt Lưu lão nhìn hắn vậy, trìu mến nhưng đầy bi ai. Rồi Lan lão khẽ nói:

- Cuộc sống này vốn không vận hành theo cái cách mà chúng ta muốn, bởi vậy mới sinh ra cái gọi là đấu tranh. Nhưng mà chỉ nói thôi thì ai chả làm được, cái quan trọng là thực lực để thực hiện sự đấu tranh ấy. Ta biết cháu muốn làm gì, có điều, ta sợ cháu làm không nổi, vì nó...quá viển vông. Nếu vẫn cố bước, khó mà đi qua!

Vấn Thiên cúi nhẹ đầu, vậy là Lan lão cũng biết chuyện của hắn, hắn cũng chẳng bất ngờ lắm. Chỉ có điều, ông Lan vẫn là không mấy tin tưởng hắn có thể thay đổi cái thực tại thối nát này. Cũng phải thôi, một kẻ phàm chẳng thể tu hành, trông mong được gì chứ.

- Nhưng mà, Vấn Thiên à! Cháu có thứ mà tất cả chúng ta chẳng có, đấy là niềm tin vào chính bản thân mình. Những lão già như chúng ta đã trải qua quá nhiều thứ, cũng quên quá nhiều thứ. Cho nên dù có thế nào, cứ làm hết sức mình thôi. Có điều, đừng c·h·ế·t là được. Nếu cảm thấy mỏi chân, thì cũng đừng cố quá làm gì, cứ về đây sống nốt quãng đời còn lại cho thanh thản.

Vấn Thiên ngẩng đầu lên nhìn ông Lan, cười thật tươi. Đúng vậy, hắn có niềm tin. Hơn thế nữa, sau lưng hắn còn có cả sự yêu thương của những người cạnh bên vun đắp. Họ không tin hắn làm được chỉ vì muốn chở che cho hắn mà thôi. Bởi họ sợ, hắn c·h·ế·t sớm hơn so với cái khổ tâm đã chuẩn bị từ trước, khi ấy, những thương tiếc kia sẽ càng thêm đau đáu.

- Cảm ơn gia gia!

Vấn Thiên cười nói.

- Cho cháu cái này.

Lan lão nói xong, lấy trong ngực áo ra bốn chiếc dây chuyền bằng bạc, mỗi cái dây chuyền lại đính lên một cây kiếm nhỏ, nhìn trông có vẻ đơn bạc nhưng lại phủ lên cảm giác thần thánh đến lạ kì

- Kiếm đen là của cháu, mấy cái còn lại, đưa cho mấy thằng bé kia, chúng tự biết cái của mình.

- Đại ca cháu không có ạ?

- Yên tâm! Nó có rồi.

Vấn Thiên hai tay tiếp lấy, vội cất dây chuyền vào trong tay nải.

Lan lão cũng cho hai chiếc rìu của hắn vào một hộp gỗ, rồi ông nhấc nó lên đưa cho Vấn Thiên, hắn vội đỡ lấy.

Vấn Thiên cảm ơn Lan lão, rồi dặn dò mấy câu.

- Hộp gỗ kia đã được đặc chế, dùng thế nào chắc cháu còn hiểu hơn ta. Chỉ là, ta mong cháu không dùng đến. Những điều ta nói về đám tiên nhân ngoài kia, chắc mấy đứa bọn cháu đã thuộc làu, nếu có gặp, hiện tại chỉ có thể khôn khéo mà né xa, dù cho có đánh được cũng phải né.

Vừa đưa Vấn Thiên ra cửa, Lan lão vừa trịnh trọng nói.

Vấn Thiên nhìn sang Lan lão bên cạnh mình, hắn hiểu vì sao ông lại phải cẩn thận dặn dò hắn như thế. Sự việc năm đó, bí mật bên trong hắn dù không biết nhưng cũng đoán được ít nhiều nặng nề. Vấn Thiên hắn chỉ là một phàm nhân, nếu thật sự đối diện, tất nhiên chỉ có c·h·ế·t. Chỉ là, hắn nếu đã quyết định bước đi, tương lai chắc chắn phải gặp, né tránh hắn sẽ không làm.

Nhưng mà, hắn không dám nói điều ấy với Lan lão. Nếu nói ra, hắn chắc chắn sẽ không được đi, bị trói lại cũng không chừng.

Hai ông cháu bước dần ra cửa, Lan thúc cũng đã đứng đợi ở ngoài.

Khánh Điệp vội chào, Vấn Thiên liền đi tới, nhu thuận chào hai cha con Lan lão.

- Bọn cháu đi đây!

Hai bóng người dần hoà vào dòng người thưa thớt trên phố.

- Đi đứng cho cẩn thận đấy!

Tiếng nói của Lan thúc vọng lại từ phía cửa tiệm.

- Vâng ạ!

Chương 6: Mộc Uyên trấn