Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 68: Diệt (1)

Chương 68: Diệt (1)


Hai chục trượng là khoảng cách mà khối hắc cầu kia luôn tạo ra so với Vấn Thiên. Bằng mắt thường, Vấn Thiên có thể lờ mờ bắt được nó. Nhưng để kiểm soát nó một cách gắt gao nhất, hắn vẫn phải dùng linh thức.

Khoảng trống vẫn tồn tại từ nãy tới giờ bên trong thế giới linh thức vừa biến mất. Vị trí cuối cùng của khối hắc cầu, có một con c·h·ó hoang sắp c·hết nằm đó.

Vấn Thiên dâng lên chút dự cảm không tốt. Con c·h·ó kia ở khá xa nên hắn không thể quan sát tỉ mỉ bên trong cơ thể. Nhưng Vấn Thiên cũng hiểu rằng, thứ kia đang ở bên trong con c·h·ó đó.

Nhưng nếu khoảng trống kia biến mất, có nghĩa là, hắc cầu đã hoà vào một thể với con c·h·ó sao.

Chờ đợi cũng không phải là cách, nắm được chủ động mới là điều tất yếu.

Vấn Thiên dùng phi kiếm di chuyển cẩn thận tiếp cận con c·h·ó hoang . Tiểu Hắc cũng cẩn trọng theo bước.

Vấn Thiên dừng lại ở một cái cây cách đó năm trượng. Đôi mắt hắn trở nên ngưng trọng. Đúng như hắn đoán, thứ kia đã chui vào người con c·h·ó.

Giữa một tầng lá khô dày cộp, một con c·h·ó mực bị bao phủ hoàn toàn bởi những luồng khí đen kịt đang liên tục xoay vần. Con vật sắp c·hết đó rên lên từng chập đau đớn.

Vấn Thiên kinh dị nhận ra rằng, con c·h·ó mực ấy đang thay đổi. Khí tức sinh mệnh đang lay lắt của nó tăng lên chóng mặt. Từ một con c·h·ó sắp c·hết, giờ nó có thể đứng dậy mang theo sức sống mãnh liệt. Những tiếng rên vẫn còn đó nhưng thỉnh thoảng nó lại hú lên cực kì đáng sợ.

Sự thay đổi không chỉ có như vậy. Cơ thể của con c·h·ó mực đó cũng vì thế mà có những biến đổi cực kì lớn.

Con c·h·ó đó dần trở nên to lớn hơn. Chỉ trong vài giây ít ỏi, từ một con c·h·ó gầy trơ xương nay

đã thành một thứ sinh vật kì lạ nào đos. To phải bằng một con hổ trưởng thành.

Nếu nhìn kĩ, vẫn có thể thấy chút đặc điểm của con c·h·ó ban nãy. Nhưng Vấn Thiên tin chắc, nó không còn là con c·h·ó ấy nữa rồi.

Khuôn mặt dữ tợn của con c·h·ó kia nhìn chằm chằm Vấn Thiên. Hắn cảm giác được sự thèm thuồng mãnh liệt từ đó. Vấn Thiên cắn răng, tiêu diệt thứ quỷ quái này phiền phức rồi đây.

Bên dưới vang lên tiếng hí dài. Tiểu Hắc hai mắt mang đầy dữ tợn khác xa thường ngày, nhìn chằm chằm vào con c·h·ó mực.

- Tiểu Hắc! Rời khỏi đây nhanh lên.

Vấn Thiên cảm giác thấy nguy hiểm tột độ phát ra trên người thứ kia. Hắn không chắc bản thân có thể làm gì nó. Nhưng đã đến nước này thì không còn đường lui. Nếu thứ kia có thể sống sót rời khỏi đây, không biết sẽ gây ra sự tình đáng sợ gì.

Cũng chính vì không chắc chắn, hắn mới quát Tiểu Hắc rời đi. Hắn không tự tin có thể bảo vệ được nó.

Tiểu Hắc vẫn gắt gao nhìn con c·h·ó kia biến đổi, rồi nó lại nhìn lên Vấn Thiên. Ánh mắt lo lắng của người thanh niên kia khiến nó biết mình phải làm gì.

Nó lại hí dài một tiếng, quay người rời đi. Nhưng nó chỉ rời đi đúng mười trượng. Nó đứng yên ở đấy, không chạy tiếp nữa.

Vấn Thiên biết con ngựa ấy sẽ không bỏ lại hắn. Hắn chợt cười một cái rồi nụ cười ấy mau chóng biến mất. Sự ngưng trọng lại phủ kín gương mặt chàng thiếu niên.

Sở dĩ từ nãy tới giờ, Vấn Thiên không hành động, bởi vì hắn sợ. Lại một lần nữa, thứ kia vượt qua thường thức của hắn.

Hắn nhìn chằm chằm vào hàm răng giờ đã biến đổi đầy sắc nhọn. Hai chiếc răng nanh nhô ra cực kì nguy hiểm. Dưới chân nó, những móng vuốt nhọn hoắt cũng dài ra. Con c·h·ó ấy giờ đây đã thành một thứ sinh vật mang đầy hơi thở c·hết chóc.

Đột nhiên, những luồng khí đen cuộn trào. Tất cả xoay vần mãnh liệt rồi chui ngược lại cơ thể thứ kia.

Thân hình nó lộ ra một cách rõ ràng. Bộ lông dựng lên, từng sợi lông liên tục ngọ nguậy như những con dòi đang nhúc nhích. Cùng với bộ dáng kinh tởm của nó, Vấn Thiên sởn gai ốc.

“Mày là quỷ sao!” Vấn Thiên lẩm bẩm trong miệng. Sự thèm thuồng trong ánh mắt kia thực sự quá khó chịu.

Vấn Thiên thấy hơi thở của mình đang loạn nhịp, hắn hít sâu một hơi để điều tiết. Trên hai tay chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện hai thanh đoản kiếm, cầm chặt lấy.

Khi thứ kia bắt đầu rục rịch cũng là lúc Vấn Thiên làm ra hành động.

Vấn Thiên từ trên cây lao xuống.

Hắn mặc dù có thể đứng trên đó mà khiển kiếm, nhưng nếu không kết hợp với bộ pháp, hắn không thể đánh ra hoàn toàn uy lực thanh kiếm của mình. Và hắn cũng tin rằng, thứ kia sẽ không để yên cho hắn ở trên đó. Sức lực của nó, chắc chắn không vừa.

Hai thanh đoản kiếm phóng thẳng về phía c·h·ó quỷ. Khi chúng vừa tới cũng là lúc Vấn Thiên chạm đất.

Hắn ngay từ đầu đã tính toán góc độ sao cho có thể dễ dàng trúng nhất. Nhưng mà, thứ kia không đơn giản như hắn nghĩ.

Bóng kiếm sắp sửa đâm trúng. C·h·ó quỷ chợt biến mất khỏi vị trí ban đầu, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi công kích. Chân vừa chạm đất liền lao thẳng tới người Vấn Thiên.

Công kích vừa thất bại, Vấn Thiên cũng chẳng có thời gian mà nản lòng. Hắn nhanh chóng di chuyển, tốc độ của thứ kia quá nhanh.

Một móng vuốt sắc nhọn đâm thẳng vào tim.

Vấn Thiên mặt vẫn không đổi sắc, bộ pháp linh động lách nhẹ người ra khỏi móng vuốt.

Quỷ c·h·ó táp hụt, thuận thế xoay người. Nó lại dùng chân sau tiếp tục công kích.

Qua đám lá khô theo động mà bay lên, mắt Vấn Thiên gắt gao nhìn móng vuốt một lần nữa đâm thẳng vào trái tim. Tay hắn chợt huy động.

Khi móng vuốt kia sắp sửa trúng. Một thanh đoản kiếm như bóng u linh chém thẳng vào cái chân ấy.

Con c·h·ó hú lên đau đớn. Công kích của nó bị khựng lại trong chút ít.

Vấn Thiên nhờ đó cũng xảo diệu tránh thoát, lùi lại phía sau. Hai tay Vấn Thiên lại vũ động, một lần nữa phóng tới c·h·ó quỷ.

Vết thương dường như chẳng ảnh hưởng gì tới thứ sinh vật kia, tiếng hú vừa nãy chỉ là sự tức giận của nó. Khi thân thể vừa ổn định liền mau chóng tránh né công kích của hai thanh đoản kiếm.

Lại là hụt, mắt Vấn Thiên kinh nghi nhìn một màn ấy lại diễn ra. Mắt hắn chỉ bắt được tàn ảnh của c·h·ó quỷ. Nếu không có linh thức toàn lực phụ trợ, có thể hắn sẽ tin, thứ kia có khả năng thuấn di. Nó quá nhanh so với mắt của hắn.

Hai thanh kiếm vừa công kích hụt thì ngay lập tức tiếp tục t·ấn c·ông. Theo đó, một bóng người lao nhanh theo.

Vấn Thiên vừa tới gần c·h·ó quỷ liền thi triển bộ pháp. Hai thanh đoản kiếm chém đến.

C·h·ó quỷ còn chưa thể chạm đất thì đã lại gặp phải công kích.

Hai thanh đoản kiếm nhập cùng tiết tấu của bộ pháp, chúng dập dờn áp sát thứ kia.

Bóng kiếm áp sát quá nhanh khiến c·h·ó quỷ không thể thoải mái động thân. Biết không thể né tránh một lần nữa, nó liền bổ thẳng móng vuốt của mình vào đoản kiếm. Kì lạ, nó dường như đã đánh trúng nhưng lại không cảm nhận được va đập.

Cả hai thanh kiếm tới cùng một lúc, suýt chút nữa có thể chém trúng c·h·ó quỷ.

Vấn Thiên vẫn say mê vũ động bộ pháp. Lúc nãy thứ kia đã bổ trúng kiếm nhưng mà hắn đang dùng Phi Kiếm Thủy Quyết, thứ hắn đã luyện tập cả tháng nay. Sự tinh diệu của Kiếm Thủy Quyết cũng có thể đánh ra chút ít.

Hai bóng kiếm cứ dập dờn công kích, nó như sóng nước va vào mạn thuyền, cứ đánh vào rồi lại trở ra.

C·h·ó quỷ không thể thoải mái di chuyển trong thứ tiết tấu kì dị ấy.

Vấn Thiên bắt đầu nắm bắt được chủ động. Nhưng sự chủ động ấy chỉ là một chút lợi thế hắn tạo được. Hắn không thể chém được thứ kia, nó vẫn quá nhanh.

C·h·ó quỷ hết bổ kiếm rồi lại di động. Nó không hề muốn chạy trốn, nó chỉ đang tìm cách t·ấn c·ông miếng mồi thơm ngon đang liên tục quay cuồng kia. Nhưng những bóng kiếm kia quả thật khó chịu, nó không thể dứt ra được khỏi công kích.

Chợt, một dòng máu đen ngòm bắn ra từ chân c·h·ó quỷ.

Vấn Thiên mắt sáng lên, hắn đã chém trúng.

Nhưng mà ngay lập tức, Vấn Thiên đã phải cất đi chút hưng phấn nhàn nhạt ấy. Bởi vì, con c·h·ó kia đã thoát ra khỏi tiết tấu t·ấn c·ông của hắn.

Từ nãy đến giờ, phi kiếm liên tục công kích khiến cho thứ kia chỉ có thể tránh né. Nhưng những công kích vẫn có sơ hở, Phi Kiếm Thủy Quyết của Vấn Thiên vẫn có quá nhiều khuyết thiếu.

C·h·ó quỷ cố tình nhận lấy một kiếm để tạo ra khoảng trống, nó đã làm được.

Tiếng hú điên dại theo gió, cùng mùi tanh hôi nồng nặc phả thẳng vào mặt Vấn Thiên. C·h·ó quỷ vừa thoát khỏi công kích liền lập tức bổ thẳng, chân giơ ra vả tới.

Bộ pháp của Vấn Thiên có chút loạn. Tuy vậy, hắn cũng nhanh chóng lấy lại được ổn định. Tiếc là, vẫn hơi muộn, Vấn Thiên đã có thể tránh né gần như hoàn toàn cú vả nhưng cái móng vuốt kia lại có thể kéo dài ra thêm một đoạn.

Lại một dòng máu nữa bắn ra. Lần này là màu đỏ tinh khiết.

Bên vai Vấn Thiên lộ ra v·ết m·áu dài, mặt Vấn Thiên nhăn lại đau đớn. Hắn cảm nhận được khí tức ăn mòn trên đó nhưng mau chóng biến mất. Vấn Thiên đột nhiên nhận thấy sự hấp thụ từ nơi đó.

Con c·h·ó kia cũng ổn định lại được thân hình. Nó thèm thuồng liếm láp thứ chất lỏng quyến rũ trên móng vuốt của mình.

Vấn Thiên thấy sự thoả mãn trên cái mặt gớm ghiếc ấy.

Những luồng khí đen kịt từ chút máu đỏ tươi theo vào trong miệng c·h·ó quỷ.

Vấn Thiên hít sâu một hơi, con quái vật này quả thực rất khó xơi.

Chương 68: Diệt (1)