Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 69: Diệt (2)

Chương 69: Diệt (2)


Thoáng nhìn nhau trong phút chốc, hai bóng đen lại lao thẳng vào nhau dưới ánh trăng bàng bạc.

Lá bạch đàn trên cao rì rào trong gió, lá khô dưới đất cuộn trào theo từng nhịp động.

Vấn Thiên lại vũ động. Hắn đang cố gắng tìm ra điểm yếu của nó. Kiếm của hắn thực ra là vô dụng, nó chỉ đang cố giữ vững tiết tấu của cuộc chiến này mà thôi.

Phi Kiếm Thủy Quyết chưa đủ để tạo ra áp lực trí mạng. Thanh đoản kiếm của hắn vốn dĩ đã không có pháp lực quán thâu, sức sát thương nếu so với phi kiếm bình thường cách biệt rất nhiều.

Lúc này đây, hắn biết mình đang bế tắc.

Khi chiến đấu đều phải phân tích kĩ càng mọi tình huống có thể xảy ra. Chỉ là thứ trước mặt này, Vấn Thiên chưa từng nghĩ sẽ gặp trong đời.

Rồi hắn nhận ra điều gì đó.

Hồ Thiên Thương trở về từ chiến trường, mang theo khối hắc cầu kia trong người. Vậy có lẽ nào, khối hắc cầu ấy có liên quan đến đám ma thú trong màn sương đen. Nhưng sao nó có thể xuất hiện ở đây một cách quỷ dị như thế này được.

Suy nghĩ ấy vụt qua trong đầu Vấn Thiên rồi chóng tắt. Bởi vì không ai cho hắn thời gian để mà nghĩ cả. Đặc biệt, là cái con c·h·ó kia.

C·h·ó quỷ lao tới.

Vấn Thiên mau chóng giữ khoảng cách. Hắn không điên mà đi cận chiến với nó. Chỉ là, hắn vẫn đang tìm cách có thể tiêu diệt được thứ kia. Ít ra, cũng phải tổn thương được nó.

Phi kiếm lại lượn bay rồi đâm thẳng về phía c·h·ó quỷ. Bộ pháp lại được vận dụng một cách tối đa, tuy chưa thể đánh ra hoàn toàn ý cảnh của Kiếm Thủy Quyết nhưng nó cũng đủ để Vấn Thiên tự tin. Rằng bản thân, có thể đánh ngang tay với con c·h·ó đó.

Song kiếm liên tục công kích.

C·h·ó quỷ cũng không hoàn toàn tránh né. Thỉnh thoảng nó lại thay đổi góc độ tiếp cận, dùng móng vuốt của mình bổ đến người Vấn Thiên.

Vấn Thiên giờ đã chuyển sang cường công. Khả năng kín kẽ trong phòng thủ đã giảm đi đáng kể. Thanh kiếm lượn bay không thể che lấp hoàn toàn thế tiến của c·h·ó quỷ.

Vấn Thiên lại lách nhẹ. Hắn chỉ có thể làm vậy. Một khi con c·h·ó kia thoát khỏi công kích, nó sẽ dùng một tốc độ cực nhanh bổ thẳng tới. Nên hắn chỉ có thể dựa vào cơ thể linh hoạt của mình mà né.

Sau mỗi lần như vậy, Vấn Thiên đều phải thay đổi vị trí. Vẫn là không thể cận chiến. Nếu hắn có dùng thuần kiếm chắc chắn cũng chẳng thể đánh ngang tay được. Sự chênh lệch vẫn nằm phần nhiều ở sức mạnh.

Không có pháp lực quán thâu vào, lực công kích cũng như tốc độ rất khó để theo kịp chuyển động của thứ kia. Dùng phi kiếm thì còn có đủ khoảng trống mà làm ra tránh né.

Có điều, tiết tấu của phi kiếm đã có lỗ hổng.

C·h·ó quỷ thoát khỏi công kích, tìm được khoảng trống áp sát đến. Lần này là một cú bổ như trời giáng.

Vấn Thiên nghe được tiếng gió rít gào theo cú bổ ấy. Vấn Thiên phải xoay người trong thế khó, mồ hôi cũng theo đó mà tung bay. Hắn vẫn tránh được cú bổ nhưng mà công kích của con c·h·ó đó không chỉ có vậy.

Một hàm răng sắc nhọn cùng thứ mùi tanh hôi đang táp thẳng vào cổ Vấn Thiên. Mắt Vấn Thiên mở lớn. Thân thể của con c·h·ó này quá nhanh nhẹn, những hành động của nó cực kì khó nắm bắt.

Mắt thấy đã không thể phản kích. Hắn nghiến chặt răng đạp mạnh chân xuống đất. Nhưng do vẫn còn quán tính của cú xoay người, cái đạp ấy không hoàn hảo. Vấn Thiên chỉ có thể lùi lại một khoảng nhỏ.

May thay, nó cũng đủ để trì hoãn một chút. Tay Vấn Thiên vung mạnh, thanh đoản kiếm theo đó đâm thẳng tới đầu c·h·ó quỷ.

Dường như mọi thứ sẽ dẫn đến thế lưỡng bại câu thương, thì chợt có một bước ngoặt.

Con c·h·ó quỷ kia cảm nhận được sát khí từ thanh đoản kiếm. Nhưng nó không ngừng lại cú táp của mình. Nó chỉ cúi nhẹ đầu xuống hướng cú táp của mình vào ngực Vấn Thiên.

Mắt Vấn Thiên hằn lên tia máu. Nó quá nhanh, Vấn Thiên chẳng còn cách nào khác đưa tay lên ghì lấy miệng con c·h·ó.

Bụp một tiếng, đồng thời một tiếng kêu đau đớn cất lên.

Con c·h·ó đè Vấn Thiên xuống đất.

Hắn đau đớn ghì cánh tay của mình đặt ngang miệng con c·h·ó. Máu chảy ra ròng ròng từ nơi cánh tay bị răng hàm của con c·h·ó cắn phải.

Nhưng mà, cánh tay chèn sâu xuống đến hết hàm răng. Nó lầm lì kê tại đấy để ngăn cản thế táp của c·h·ó quỷ.

Vấn Thiên cảm nhận được máu trong người mình sôi sục. Từ v·ết t·hương có máu chảy ra, rơi vào miệng con c·h·ó đó.

Mắt nó vừa thoả mãn vừa thèm thuồng nhìn Vấn Thiên. Thứ nước dãi tanh hôi rỏ lên mặt hắn từng dòng.

Vấn Thiên cảm thấy có cái gì đó trong cơ thể bị hút ra nhưng ngay lập tức lực hút ấy lại đổi chiều.

Bằng mắt thường, Vấn Thiên thấy cánh tay đang rỉ máu của mình đang hấp thụ những luồng khí đen tối từ cơ thể con c·h·ó.

Chỉ là, sự thay đổi ấy liên tục lặp đi lặp lại cứ hút rồi lại bị hút.

Cánh tay đau đớn của Vấn Thiên khiến hắn tỉnh táo trở lại. Cánh tay còn lại nhanh chóng dị động.

Dưới ánh trăng hiu hắt, mũi kiếm bàng bạc sáng lên rồi đâm thẳng tới đầu của con c·h·ó. Mũi kiếm lần này do có chuẩn bị từ trước, cùng với việc mục tiêu của nó không di chuyển, tốc độ của nó tăng lên cực kì nhiều.

C·h·ó quỷ biết không thể làm ngơ, cánh tay của nhân loại kia ngăn cản nó táp tới, không thể cắn được. Nó từ đành bỏ thế táp, lách người khỏi công kích.

Vấn Thiên nắm bắt được thời cơ, cũng xoay người bật dậy. Đồng thời thu lại cả hai thanh đoản kiếm.

Thanh đoản kiếm vừa nãy cắm được vào cổ con c·h·ó nhưng không đủ lực đạo để tạo ra thương tổn trí mạng. Thêm vào nữa, con c·h·ó đã cúi đầu khiến công kích đó đâm vào một chỗ khá cứng rắn. Vết thương tạo ra là có, lại chẳng thấm vào đâu.

Vấn Thiên đứng đó thở hồng hộc. Hắn buông xõng cánh tay vừa bị cắn của mình xuống. Máu đã ngừng chảy nhưng vết răng trên đó quả thực ghê người.

Sự ăn mòn nơi cánh tay mau chóng kết thúc. Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào sinh vật kinh tởm kia. Thứ đó cũng đang thèm thuồng nhìn hắn.

Hai tay nắm chặt đoản kiếm. Vấn Thiên đã biết mình phải làm gì. Hắn cố nén đau đớn, cử động lại cánh tay, may là chưa bị cắn gãy.

Tay hắn chợt động, hai thanh phi kiếm lại lơ lửng bay lên. Nhưng đồng thời, hắn cũng rút ra hai thanh kiếm nữa cầm chắc trong tay.

Chẳng đợi thứ kia rục rịch. Vấn Thiên lao thẳng tới. Mặt hắn nổi lên từng trận gân xanh.

Hai tay theo thế chém tới con c·h·ó. Hắn thay đổi cách chiến đấu bởi vì hắn cần một chút lợi thế cho hành động quyết định của mình.

C·h·ó quỷ mắt hơi động. Nó không đợi Vấn Thiên đâm tới liền lao thẳng đến. Hai bộ móng vuốt sắc nhọn bổ thẳng tới Vấn Thiên.

Vấn Thiên không quyết định đối cứng. Như hắn phân tích từ trước, sức lực của hắn cùng đoản kiếm không đủ.

Hắn lách mình khỏi cú vồ.

C·h·ó quỷ dường như cũng biết. Nó đổi thế tát thẳng vào hướng Vấn Thiên né tránh.

Một luồng lực cực lớn đập vào người Vấn Thiên. Trước khi bị nó đẩy văng ra, hắn cũng kịp đâm mạnh đoản kiếm vào chân của nó.

Vấn Thiên b·ị đ·ánh bay như một bao cát, thẳng vào một gốc bạch đàn. Vấn Thiên đau đớn rên lên.

Nhưng hắn mau chóng đứng dậy. Hai thanh đoản kiếm lại lơ lửng sau lưng hắn.

C·h·ó quỷ hét lên một tiếng đau đớn. Sau lưng nó, bộ lông vẫn ngọ nguậy bị mất đi hai vệt dài. Máu đen từ đó rỉ ra từng chập. Cộng thêm cú đâm vừa nãy ở chân, nó nhìn Vấn Thiên không còn là sự thèm thuồng nữa mà là sự tức giận, muốn ăn tươi nuốt sống.

Miệng Vấn Thiên cười nhếch. Hai bên hắn, từng giọt máu đen kịt từ hai thanh đoản kiếm từ từ nhỏ xuống.

- Con quỷ! Mày nhìn cái gì?

Vấn Thiên cười đểu trào phúng nó.

Ánh mắt của con c·h·ó kia càng thêm hung hăng. Nó hú lên một tiếng. Lấy răng rút đoản kiếm ở chân vứt ra, rồi lao thẳng đến Vấn Thiên. Móng vuốt lại giơ lên tát thẳng.

Vấn Thiên biết sức mạnh của cú tát ấy. Cơ thể của hắn giờ vẫn còn đau đớn. Lần này, hắn không chủ động đánh tới nữa, hắn muốn toàn lực né tránh.

C·h·ó quỷ lao nhanh tới.

Vấn Thiên mắt gắt gao bắt từng chuyển động. Linh thức được khai mở tối đa. Hắn tính toán tất cả trong đầu.

Khi thứ kia vừa lao tới, hắn tinh tế lộn người. Kết hợp cùng bộ pháp, xảo diệu tránh thoát khỏi thế tát như vũ bão của c·h·ó quỷ.

Cái cây sau lưng Vấn Thiên vang lên tiếng lạch rạch, rồi nó đổ uỳnh xuống.

Cứ tưởng như Vấn Thiên đã thoát khỏi. Nhưng không, cú né hoàn hảo của Vấn Thiên vẫn có sơ hở.

Vấn Thiên bị đạp mạnh một cước vào thắt lưng khi đang xoay người khiến hắn dúi dụi ngã lăn trên mặt đất.

Mặt đất bụi bay mù mịt, lá cây khô đung đưa dần hạ xuống.

Mắt Vấn Thiên gắt gao nhìn con c·h·ó kia lại bổ tới. Hắn đang nằm sõng soài trên mặt đất chờ đợi cú bổ ấy.

Khi cả người con c·h·ó kia sắp sửa bổ thẳng vào người. Vấn Thiên chợt cười quái dị.

Sự khó hiểu xuất hiện trên mặt c·h·ó quỷ.

Đột nhiên miếng mồi thơm ngon trước mắt nó chợt trượt đi. Sau đó bay thẳng lên thân cây cạnh đó.

C·h·ó quỷ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì phải tiếp đất. Vừa chạm đất, nó lại hú lên một tiếng đau đớn. Cái chân b·ị t·hương của nó ban nãy, khi vừa chạm đất đã đáp thẳng vào một thanh đoản kiếm.

Vấn Thiên trên cây thở phì phò, tất cả sự tình đều là sự sắp đặt của hắn.

Nhận một cước kia cũng là cố tình để khiến con quái vật này chủ quan. Khi nó vừa bổ đến, hắn liền bí mật phóng kiếm tới thân cây, đồng thời cắm thanh kiếm trong tay xuống đất.

Hắn tính toán chính xác điểm đáp của con c·h·ó kia. Cái chân b·ị t·hương của nó tiếp đất sẽ cắm thẳng vào đoản kiếm.

Lợi thế đã có, Vấn Thiên từ trên cây lao thẳng xuống lưng con c·h·ó. Hắn ôm gắt gao, hai tay túm chặt cổ của nó.

Con c·h·ó kia ngay lập tức vùng vẫy hòng đẩy Vấn Thiên khỏi người. Nhưng tên gan lì ấy nhất quyết không rời tay.

Vấn Thiên bị đám lông như dòi kia chạm vào người khiến hắn cảm thấy rợn rợn. Nhưng hắn mặc kệ.

Máu trong người hắn bắt đầu sôi sục. Vấn Thiên liền cắn răng chủ động hấp thụ. Từng luồng khí đen từ con c·h·ó kia điên cuồng chảy vào người hắn.

Lúc nãy bị táp trúng, Vấn Thiên liền nảy ra chủ ý. Hắn sẽ hấp thụ c·hết con quái vật này.

Có điều, lúc nãy hắn cảm thấy có sự đối chọi giữa hai lực hút, nhưng lúc hấp thụ cho Hồ Thiên Thương hắn không cảm thấy bị hút ngược trở lại.

Sau một lúc phân tích, hắn biết là do bản thân hắn lúc đó chủ động hấp thu. Khi hắn chủ động, lực hút của hắn sẽ cực kì khủng bố so với thứ kia. Nên hắn làm như thế này, thứ kia chỉ có thể từ từ mà c·hết.

Thứ kia thèm thuồng hắn vì nó muốn hấp thụ những luồng khí trong người hắn. Vậy thì hắn sẽ cho nó biết tới nỗi đau.

Vấn Thiên bám chặt lên người nó, điên cuồng hấp thụ.

Con c·h·ó kia cũng điên cuồng mà kêu gào.

Được một lúc thì Vấn Thiên thấy buồn ngủ, rất mãnh liệt. Cơ thể hắn vô thức buông lỏng, thứ kia liền nhân cơ hội lắc mạnh một cái.

Vấn Thiên bị văng khỏi người nhưng hai tay vẫn túm chặt cổ của nó. Vấn Thiên lê thân xuống đất.

Lúc này, con c·h·ó kia đã ngay trước mặt của hắn. Lại như lúc nãy, hàm răng của nó dữ tợn muốn táp lấy Vấn Thiên.

Cơn buồn ngủ khiến Vấn Thiên mất đi sự tỉnh táo. Hắn cảm nhận được con c·h·ó kia sắp c·hết, nhưng dường như hắn không kịp nữa rồi.

Đột nhiên cái cảm giác bị người khác theo dõi lại hiện lên. Sao bây giờ lại tới? Sự mơ hồ trong trí óc khiến hắn không phân tích ra được điều gì nữa.

Tay hắn dần buông lỏng. Cái miệng đầy răng kia táp thẳng vào mặt hắn. Cảm giác về c·ái c·hết lại hiện lên trong lòng Vấn Thiên. Nhưng lúc này, hắn đã rất buồn ngủ, nên hắn không thể cảm nhận rõ ràng.

Rồi tiếng ngựa hí phía sau lưng cất lên. Một cơn xé gió đi qua.

Con c·h·ó quỷ đang sắp táp Vấn Thiên bị húc bay một cái. Nó văng đến cái cây bạch đàn bị gãy.

“Là Tiểu Hắc!” Vấn Thiên thầm nghĩ. Đôi mắt đang dần nhắm của hắn nhìn về phía con c·h·ó kia.

Rồi một thứ to lớn chẳng biết từ đâu đâm thẳng tới nó.

Con c·h·ó quỷ kêu lên một tiếng đầy khủng kh·iếp, rồi im bặt.

Vấn Thiên lờ mờ thấy một con mắt đỏ ngầu to tướng ở trên thứ đó. Rồi mắt hắn đóng sầm lại.

Chương 69: Diệt (2)