Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tương Tư Tán
Unknown
Chương 8: Sứ mệnh
Vấn Thiên cùng Khánh Điệp lặng nhìn hai đứa trẻ ăn mày, đôi mắt Vấn Thiên sáng ngời, có điều thổn thức.
Ngẩn ngơ một lúc, Vấn Thiên trả tiền, rồi hai huynh đệ hắn bắt đầu lên đường.
Chẳng hiểu sao mới đầu hè mà thời tiết đã oi ả như vậy. Ve thì kêu râm ran. Không! Phải là inh ỏi mới đúng, bởi vì cái thời tiết khó chịu này lại hoà vào thứ âm thanh đặc trưng kia, thật sự rất bứt rứt.
Đội nắng mà đi, hai huynh đệ tiến về phía cổng khác của trấn, chỗ này người có vẻ thưa thớt. Chợt Khánh Điệp quay sang hỏi Vấn Thiên:
- Sao huynh lại bảo bọn trẻ tới chỗ tiệm rèn làm gì? Bé như bọn nó chắc chẳng làm được việc gì đâu. Còn nữa, tên Lan Trương xấu tính ấy lại bắt nạt bọn trẻ cho mà xem.
Vấn Thiên nghe xong liền cười, thằng Lan Trương kia vẫn làm Khánh Điệp ngứa mắt lắm.
Lan Trương là con trai của Lan Thúc, tuổi gần bằng Khánh Điệp nhưng tính cách thì lại bốc đồng pha chút công tử bột, phần nhiều là vì dì Lan cưng chiều cu cậu quá. Lần trước Khánh Điệp tới trấn, thấy Lan Trương bắt nạt mấy đứa trẻ, vì ngứa mắt quá, liền đánh cho một trận sứt đầu mẻ trán. Lan Trương chạy về mách cha nhưng khi biết chuyện, Lan thúc lại đánh cho trận nữa. Hình như Khánh Điệp thấy mình ra tay hơi nặng nên hôm nay không dám vào tiệm.
- Hì! Thằng nhóc ấy không dám làm bậy nữa đâu. Còn việc bảo chúng tới tiệm rèn, tất nhiên đâu phải nổi hứng. Hai đứa nó có...linh căn.
Vấn Thiên nhẹ giọng đáp.
- Nếu thế thật thì tốt! Nhưng mà, sao huynh biết?
Khánh Điệp ậm ờ nói. Chợt nhận ra cái gì, vội hỏi lại.
- Mắt ta nhìn thấy được.
Vấn Thiên vừa nói vừa chỉ vào đôi mắt của mình.
- Trên người huynh nhiều thứ hay ho thật đấy!
Khánh Điệp cảm thán.
- Ca ca của đệ mà lại.
Hai huynh đệ lại nhìn nhau mà cười.
Ngay từ nhỏ, Vấn Thiên đã biết đôi mắt của mình đặc biệt, hắn luôn thấy ở xung quanh có những khối khí lượn lờ vây quanh, đỏ có hồng có mà đen cũng có. Những khối khí ấy luôn lưu chuyển khắp không gian, nhưng sẽ đặc biệt dày đặc xung quanh người thân của hắn và cả đám tiên nhân kia nữa.
Có lần hắn vô tình đọc được một cuốn sách cổ trong tủ, hắn phát hiện ra những khối khí ấy là gì. Chúng được gọi là “nguyên khí” là một thứ cốt lõi cấu tạo nên thế giới này.
Sở dĩ hắn biết hai đứa trẻ ấy có linh căn, là bởi vì hắn thấy linh khí lượn lờ xung quanh. Khi một người có linh căn, sẽ tự động hấp thu linh khí vào cơ thể, nhưng nó sẽ không thể chuyển hoá thành pháp lực, muốn nó chuyển hoá thì phải có công pháp dẫn lực. Vì vậy, hắn mới bảo bọn trẻ tới tiệm rèn.
Thế giới này, tìm được một kẻ có linh căn cũng không phải dễ dàng gì, vậy mà cái trấn nhỏ nơi đây, lại để Vấn Thiên nhìn thấy tận hai cái. Có chút khó mà tin được.
Bước ra khỏi trấn, đi hết con đường mòn là tới một cánh rừng rậm rạp. Bước vào đây như đưa con người ta vào một thế giới khác, vẫn là những tiếng ve râm ran nhưng đã không còn thấy khó chịu nữa, bởi không khí trong đây, mát mẻ hơn nhiều rồi.
Vấn Thiên lôi trong tay nải ra bốn chiếc dây chuyền, giơ lên trước mặt rồi bảo với Khánh Điệp:
- Lan gia gia đưa cho chúng ta.
Khánh Điệp nhìn bốn cái dây chuyền, nhanh chóng chọn lấy một cái. Hắn nhìn mặt dây chuyền rồi nói với Vấn Thiên:
- Chúng ta chẳng biết Linh Kiếm Tông mà cha thường nhắc trước đây nó đã gặp chuyện gì, nhưng có vẻ, Linh Kiếm Tông sắp một lần nữa tung hoành trên thế gian. Cái danh hộ pháp kia, cũng liền sắp phải gánh vác rồi.
Vấn Thiên chăm chú nhìn mấy mặt dây chuyền trên tay mình. Ngay từ bé, huynh đệ bọn hắn vẫn luôn được nghe về một Linh Kiếm Tông hùng mạnh, đã từng đứng sừng sững trên thế gian này, cũng đã biết năm chục năm trước, nó lụi tàn như thế nào. Ngày con bé thơ, được cha phong làm hộ pháp, những tưởng đó chỉ là trêu đùa, lớn lên mới biết, Linh Kiếm Tông vậy mà đang thật sự tái thiết. Vấn Thiên có chút cảm khái, khẽ mỉm cười nói:
- Linh Kiếm Tông vốn là chấp niệm của cha cùng tất cả mọi người, chẳng biết từ lúc nào, cái chấp niệm ấy cũng đã ăn sâu vào tiềm thức của huynh đệ chúng rồi. Chỉ là, mấy năm qua, vậy mà không thể góp sức cái gì.
- Mai này mạnh mẽ, sợ gì bản thân vô dụng!
Khánh Điệp dõng dạc mà đáp lời.
Vấn Thiên nhìn đến, mỉm cười càng tươi, nhưng rồi mau chóng thu lại, hắn trầm ngâm nói:
- Đành để ở tương lai.
Khánh Điệp nghe xong, sự kiên định trong ánh mắt khẽ đổi, nhìn tới Vấn Thiên bên cạnh, cái u buồn nay lại tìm về.
Vấn Thiên nhận ra khác lạ, liền thấy đôi mắt u buồn nhìn tới, bỗng nhận ra bản thân vậy mà lỡ lời, vội đánh trống lảng:
- Không biết Trường An với Trường Ninh giờ lớn đến chừng nào rồi! Sau này liền đi thăm chúng một chuyến mới được.
Khánh Điệp thấy Vấn Thiên nói vậy, biết Vấn Thiên muốn làm gì, đành phụ hoạ theo:
- Chắc sắp cao bằng huynh với đệ rồi!
Vấn Thiên cười lớn, cất mấy cái dây chuyền còn lại vào tay nải, khoác vai Khánh Điệp mà tươi cười đi tiếp.
...
Muốn đi qua cánh rừng này, nếu đi bộ phải mất hai ngày đường, thế nên hai huynh đệ Vấn Thiên quyết định tăng tốc. Thế là hắn liền nhảy lên cây, bắt đầu cái trò đu cây quen thuộc của mình. Khánh Điệp cũng nhảy lên theo hắn.
Trong khu rừng râm ran tiếng ve, đan xen tiếng nước suối chảy róc rách, hai bóng người thoăn thoắt di chuyển trên những tán cây. Đi được một đoạn, Khánh Điệp đột nhiên quay sang hỏi Vấn Thiên:
- Huynh chưa ngủ bao lâu rồi?
- Cũng được gần một tuần!
Vấn Thiên trả lời một cách nhẹ nhàng, nhưng Khánh Điệp nhìn ra được sự mệt mỏi trên khuôn mặt đầy sẹo ấy.
Từ ngày còn bé, ca ca của hắn đã luôn được ngủ cùng cha mẹ, nhiều lúc Khánh Điệp có chút ghen tị. Sau này khi cha mẹ đi rồi hắn mới biết, giấc ngủ của ca ca hắn không có được an yên.
Có lần Vấn Thiên ngủ gật, Lưu gia gia liền hốt hoảng bế ca ca hắn vào trong phòng, vội đóng sập cửa lại, còn cấm hắn không được tới gần. Nhưng hắn không nghe lời, hắn lại gần căn phòng ấy. Hắn vẫn nhớ như in cái cảm giác đáng sợ năm đó, âm u và ai oán, những âm thanh khiến người ta sởn gai ốc và cả tiếng rên rỉ đau đớn của ca ca trong căn phòng ấy. Rồi tới lúc những thứ khủng khiếp ấy kết thúc, Lưu lão đi ra, trên tay là chiếc khăn dính đầy máu.
Khánh Điệp không biết ca ca hắn đang phải chịu đựng cái gì, nhưng hắn biết, ca ca rất thống khổ trong giấc ngủ ấy. Sau này, hắn chẳng bao giờ thấy ca ca của mình ngủ ở nhà nữa. Cho đến hôm qua, hắn biết ca ca của mình sắp c·h·ế·t, hoá ra cái điều mà hắn luôn lo sợ lại là sự thật.
Khánh Điệp nghe xong liền im lặng.
Vấn Thiên biết đệ đệ của mình đang nghĩ gì. Vấn Thiên cũng chẳng biết phải làm gì.
Hắn vẫn luôn nhớ như in những giấc mơ của mình, chúng lặp đi lặp lại trong đầu hắn đã quá nhiều, mỗi lần hắn ngủ những giấc mơ ấy lại xuất hiện.
Nhiều lúc hắn sợ phải ngủ, vì không muốn chứng kiến những đau thương mất mát, những tủi hờn ai oán vẫn luôn xuất hiện trong những giấc mơ kia. Rồi khi hắn tỉnh dậy, hắn thấy trên người mình toàn máu, nó rỉ ra từ những vết sẹo chi chít trên người.
Đã có lúc, hắn cảm thấy bất lực với những gì đang diễn ra, nhưng rồi những niềm tin về tương lai tươi sáng cho những kiếp người khốn khổ ngoài kia, khiến hắn cố gắng gượng sống trên cõi đời này, để họ không gặp phải những bất hạnh, như trong những giấc mơ của hắn.
Mỗi lần ngủ dậy, hắn đều cảm thấy mệt mỏi vô lực, đau đớn đến cực điểm. Hắn vì thế mà dần cảm nhận được điểm cuối của cuộc đời mình. Từ đó, hắn bắt đầu hạn chế ngủ, hắn biết đây chỉ là hạ sách, nhưng hắn chẳng còn cách nào khác.
- Đệ thấy cái cây cao nhất trong khu rừng này không, ta hay ngủ trên cái cây ấy. Tối nay, chúng ta sẽ nghỉ chân ở đấy.
Vấn Thiên nói với Khánh Điệp.
- Tối nay huynh ngủ hả?
- Ừ! Đêm nay đệ tránh ra xa chỗ ta ngủ một chút, kẻo ngủ không ngon giấc đâu.
Cái cây ấy là đại ca chỉ cho hắn, khi hắn ngủ ở đấy, cái cảm giác vô lực mỗi khi thức dậy giảm đi rất nhiều. Hắn biết, đại ca hắn vẫn luôn tìm cách để chữa trị căn bệnh này. Nhưng mà Vấn Thiên cũng hiểu, thứ ấy không phải là bệnh, bởi nó liên quan đến thân thế thật sự mà hắn vẫn luôn muốn tìm kiếm bấy lâu nay.