Túy Kim Trản - Cửu Thập Lục
Cửu Thập Lục
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 103: Yêu Ma Quỷ Quái Tất Cả Đều Phải Bị Đánh Bay
“Cảm giác phản bội ta thế nào?”
Tang thị hỏi lại:
Tằng thị lại tiếp lời:
“Con nhớ Lăng tỷ tỷ.
Nghe vậy, A Vi cong khóe mắt cười.
“A Niệm…”
Lục Chí ngập ngừng, cố gắng lựa lời để diễn đạt suy nghĩ của mình một cách chính xác nhất, “Dường như ông ấy cũng không sai.
Ông ấy không biết bộ mặt thật của Tằng thị tổ mẫu, từ nhỏ đã lớn lên cùng kế mẫu, mà kế mẫu cũng rất tốt với ông ấy.
Mấy năm trước, ở trang viên tại Thục địa, mỗi dịp lễ Tết, bàn ăn đều bày biện đầy đủ các món. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đợi đến khi có thể kéo sợi được thì cũng đã gần trưa.
Cổ họng hắn khẽ động, thấp giọng nói với Tang thị:
A Vi liền để cho Lục Chí tự tay làm, vừa chỉ dẫn vừa nói:
A Vi để Lục Chí chia bột thành từng phần nhỏ, kéo giãn nhiều lần.
Cuối cùng, một đĩa lớn bánh chẻo được dọn lên.
Mấy ngày trước, hắn đã bàn với A Vi, muốn nhờ biểu tỷ dạy làm một bát mì trường thọ để tặng mẫu thân.
“Không phải là chuyện nhào bột,”
“A Vi vận may tốt thật,” những cảm xúc nặng nề trên người Lục Niệm tan biến, nàng giơ tay v**t v* má A Vi, mỉm cười nói, “Năm mới nhất định sẽ vạn sự như ý, mọi điều thuận lợi.”
“Đây là ý gì vậy?”
A Vi đưa nửa chiếc bánh chẻo còn lại lên trước mặt Lục Niệm:
Tằng thị nheo mắt, chậm rãi nói, “Ngươi nói xem, người đó là ai?”
“Biết rồi, biết rồi, trước đây ngươi đã nói một lần rồi.”
Ta biết, cữu cữu khi xưa còn quá nhỏ, mà Tằng thị lại giỏi giả vờ.
Lục Chí lẩm bẩm:
Ngày hai mươi chín tháng Chạp.
Sau đó tất cả được thả vào nồi luộc chín, vớt ra để ráo.
“Nhưng còn phụ thân…”
Lục Chí bước vào bếp, rất ngoan ngoãn, bảo làm gì thì làm nấy.
Chiều hôm đó, sau một năm bận rộn, cuối cùng Tang thị cũng thả lỏng được đôi vai, cảm giác nhẹ nhõm, an tâm hơn hẳn.
Năm mới đã đến.
Lục Chí lần đầu tiên làm việc này nên không biết cách dùng lực, nhào bột chưa đạt đến mức “ba sáng”* thì trán đã lấm tấm mồ hôi.
A Vi đang thay nước cho hải sản ngâm thì Lục Chí vừa bước vào vừa gọi một tiếng:
Ở một trang viên vắng vẻ,
Phân biệt sai, chẳng khác nào nhận giặc làm mẹ.
Bên nhà Tiết gia…”
“Biểu tỷ.”
Năm mới của chúng ta chắc chắn sẽ đỏ thắm rực rỡ.”
Không phải con ruột, đặc biệt là những đứa trẻ đã lớn, rất khó để thân thiết với kế mẫu.
A Vi vừa kiểm tra độ nở của bong bóng cá ngâm nước, vừa đáp mà không ngẩng đầu:
Lục Niệm khoác chiếc áo hồ cừu đỏ rực, đứng cùng A Vi dưới hành lang, nhìn ánh sáng rực rỡ của pháo hoa.
Thức ăn nuốt không trôi.
*(Ba sáng: bột không dính tay, không dính thớt và không dính dụng cụ nhào bột.)
Nghe xong, Tằng thị cười phá lên, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng lạnh lẽo.
Bởi ngày mai là đêm Giao thừa, nhà bếp bận rộn chuẩn bị món ăn cho năm mới, Tang thị không muốn bày tiệc riêng để mừng sinh nhật.
Hôm đó, khi nhà Hoàng Vũ vô lý, mẫu thân phản kích lại rất dữ dội, trông như gà mẹ bảo vệ con vậy.
Tang thị hiểu ý, dặn Diêu ma ma bảo đại trù phòng chuẩn bị thêm món ngon, mang sang Anh viện.
“Ngươi nói với mẫu thân thế nào?”
“Phu nhân cũng định sang Xuân Huy viên sao?”
Khi đó, Lục Niệm từng khuyên nàng, chỉ có ba người ngồi vào bàn ăn, không cần phải vất vả đến vậy.
Cừu thị bật cười khinh miệt.
Bột mì được bọc dầu để nghỉ, Lục Chí lau khô tay, kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi nghỉ ngơi.
Tâm trạng ông ta vốn đã không vui, uống vào lại càng thêm bực bội, chẳng mấy chốc trút hết sự khó chịu lên đám hậu bối.
Lửa giận của Tằng Thái Bảo bùng lên dữ dội.
Hắn nhẹ nhàng vớt trứng ra.
Nàng đã kiên trì như thế, Lục Niệm cũng thuận theo.
A Vi thật là một đứa trẻ ngoan, biết cách làm cho A Niệm vui vẻ.
“Thái Bảo.”
Lý ma ma không dám trả lời.
“Ta hỏi rồi, di nương nói Cửu nương mấy ngày nay không khỏe, không tiện ra ngoài hóng gió lạnh.”
Kể từ ngày bà khai hết mọi chuyện, bà bị giam lỏng, mất đi tự do nhưng ít ra không còn phải chịu đựng những đòn tra tấn tàn khốc, tinh thần cũng dần ổn định hơn.
Còn muốn bảo toàn cả nhà Tiết gia, ngươi biết ta phải tốn bao nhiêu công sức không?
“Thế chẳng lẽ thế tử không đi?”
Một hồi lâu sau, Tằng thị lạnh nhạt hỏi:
Mẫu thân ta dù có la lối to tiếng nhưng không có chứng cứ xác thực, nên việc cữu cữu bao năm qua đứng về phía Tằng thị cũng không có gì lạ.
Mùa đông, bột mì khó lên men, mà mì trường thọ lại cần để bột nghỉ nhiều lần.
Sau Tết sẽ tìm một ngôi chùa cho nó vào, không ai được phép khuyên nhủ gì cả!
“Ngươi đang trách ta không làm đủ tốt sao?”
Lục Tuấn thấy nàng ngồi trước gương trang điểm, liền hỏi:
A Vi lại nói với Lục Chí:
Cuối cùng, hai vợ chồng cùng nhau tới Xuân Huy viên.
Lý ma ma đang hầu hạ Tằng thị dùng bữa.
“Tết nhất mà cái mặt mày như đưa đám là để ai xem hả?”
Văn ma ma đặt ngay trước mặt Lục Niệm, rồi đưa thêm đĩa và đũa sạch.
Sau đó, nàng đứng dậy, bưng đĩa bánh đi tới bàn thờ sát tường, đặt ngay trước chiếc hũ sứ.
Phủ Thái Bảo.
Đây là lần đầu tiên ngươi làm mà đã muốn mì vừa mịn vừa đẹp, chẳng lẽ công sức của các đầu bếp luyện tập mấy năm qua đều uổng phí sao?”
Nếu không phải ngươi làm cái chuyện ngu xuẩn đó vì A Nghiên, Tiết Văn Viễn sao lại rơi vào cảnh này!”
Tằng Thái Bảo uống nhiều hơn hai chén rượu.
A Vi nói, “Ngươi tự tay làm một bát mì tặng, còn quý giá hơn bất kỳ món bảo bối nào.”
Tất nhiên, việc cữu mẫu không hỏi han gì đã để Lục Chí đến đây, hẳn là bà cũng đoán được phần nào.
Chỉ có Định Tây hầu thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía đó.
Ánh mắt Định Tây hầu không kìm được lại liếc nhìn bóng lưng của Lục Niệm và chiếc hũ sứ ấy.
Hôm nay là sinh nhật tròn ba mươi tuổi của Tang thị.
“Người sống còn đáng sợ hơn ma quỷ nhiều.”
“Tết nhất rồi, A Chiêm, mau rót rượu kính tổ phụ đi.”
Lục Tuấn buột miệng đáp.
“Phu nhân biết mà… Nô tỳ thật sự không chịu nổi nữa nên mới… Nô tỳ sợ…”
Lục Niệm đáp.
Chương 103: Yêu Ma Quỷ Quái Tất Cả Đều Phải Bị Đánh Bay
Bị người khác lừa gạt là ngu ngốc, nhưng cố chấp không chịu tỉnh ngộ mới là thật sự tệ hại.
“Rửa tay cho sạch.”
A Vi đột nhiên kêu lên.
Sau khi bà đến, những người từng canh chừng Tằng thị không còn xuất hiện nữa, chỉ để lại vài kẻ đứng gác ở phòng ngoài.
Đôi mắt Lục Tuấn trợn to.
Buổi trưa, Định Tây hầu cũng ghé qua.
A Vi khẽ hừ cười, đầy ý vị.
A Vi không đồng ý.
Trước đây, cữu mẫu từng trách mắng Lục Chí vì không biết tiêu tiền vào đâu.
Tang thị cũng không hiểu, chỉ khẽ đáp:
Nhưng nếu ta c·h·ế·t rồi, sẽ chẳng ai sợ nữa,”
Hắn nóng lòng mang bát mì đến trước mặt Tang thị, vừa hồi hộp vừa mong đợi phản ứng của mẫu thân.
Tằng thị không hành hạ hay mắng nhiếc bà là “kẻ phản bội”, nhưng điều đó càng khiến Lý ma ma cảm thấy bất an.
Lục Chí lóng ngóng mãi, nào là đập trứng không khéo, nào là thả vào nước rồi trứng không tụ lại, lòng trắng trôi nổi khắp nồi.
A Vi quay người lại, vui vẻ nói:
“Nàng ấy vốn là tỷ tỷ của ta mà.”
Ta biết không phải người mẹ ruột nào cũng thương con, và không phải kế mẫu nào cũng là người xấu…”
Đại ca Tằng Đồng đá vào chân hắn dưới gầm bàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn cữu cữu của ngươi thì…”
Nếu muốn lười biếng một chút, đương nhiên có thể giao hết cho nhà bếp trong phủ, nhưng A Vi đã quen tự tay lo liệu những việc này.
“Không uống nữa,” ông ta đứng phắt dậy, nói, “Lão phu ăn xong rồi.”
A Vi đang chuẩn bị bữa cơm tất niên trong tiểu trù phòng.
Khuôn mặt phu nhân Thái Bảo tối sầm lại.
Tang thị mỉm cười hỏi:
Tằng thị nhìn chằm chằm vào Lý ma ma bằng ánh mắt lạnh lùng, u ám.
Tang thị vừa nhìn thấy những món ăn được bưng lên đã biết A Vi chuẩn bị rất chu đáo.
“Đại tỷ chắc chẳng muốn cùng ta ăn cơm đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tằng Mục lập tức đứng lên, khom lưng xin lỗi mọi người:
“Ai bảo ta không có tiền chứ.”
A Vi khẽ cười, đáp:
Tang thị mỉm cười:
Nàng nhanh chóng liếc nhìn Lục Tuấn.
Tằng Thái Bảo quát vào mặt Tằng Chiêm.
Tằng Thái Bảo sải bước rời đi.
“Ta hiếu thuận với mẫu thân ruột không cần phải suy nghĩ nhiều, nhưng đối với kế mẫu, con cái phải phân biệt rõ tốt xấu.
“Hiếu thuận thật khó.”
Bà không muốn trả lời nhưng ánh mắt lạnh băng của Tằng thị ép bà phải nói ra.
Bà quay mặt đi, chẳng buồn để ý đến hắn.
Đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ khắp sân.
Trong lòng thầm nghĩ, nếu Lục Niệm nghe được những lời này, chắc hẳn sẽ cảm thán rằng: “Tiểu ôn kê cuối cùng cũng hiểu được nỗi vất vả của lão mẫu kê rồi.”
Chờ đợi hồi lâu, thấy Lục Niệm vẫn không có ý quay lại bàn, Định Tây hầu không nhịn được gọi:
Lục Chí lắc đầu, “Chuyện này với ta thì dễ.
“Vậy thì thế tử nhất định phải đi.”
Tiếng pháo nổ vang rền khắp kinh thành.
Món ăn càng nhiều thì công việc chuẩn bị càng tốn thời gian, thậm chí phải bắt đầu từ ba đến năm ngày trước, món cần ngâm thì ngâm, món cần hun khói thì hun khói.
Tay Lý ma ma khẽ run lên không kiểm soát được.
“Đó là hũ trấn mệnh, hàng ngày thắp hương cúng trái cây, điểm tâm cũng chẳng có gì lạ, nhưng cúng cả bánh chẻo thế này…”
Lục Chí mím môi, nhỏ giọng đáp:
Vậy nên, điều đó rất khó.”
“Di nương bọn họ có đến không?”
Tằng Chiêm bị mắng cho tỉnh cả rượu, mặt mày cứng đờ.
Lục Chí thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bọc bát sứ thật cẩn thận, chào A Vi vài câu rồi ôm bát chạy đi.
“Mẫu thân, con vừa cắn trúng chiếc bánh có viên đường bên trong rồi!”
Ngươi xem, có được tự do thênh thang gì đâu.
“Nếu có thể cứu Tiết Văn Viễn, ta lại không cứu chắc?
Lục Chí vừa lau tay, Mao bà tử đã chuẩn bị sẵn bột mì và nước theo lời dặn.
“Mới vậy đã thấy khó sao?”
Giữa đêm khuya.
Hơi thở ổn định lại, hắn chống cằm thở dài:
Dù mất mặt nhưng ta biết người làm vậy là muốn tốt cho ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tằng Chiêm lẳng lặng uống rượu, nửa say nửa tỉnh, thậm chí không nhận ra người bị mắng là mình.
Không rõ lời nói đó là thật lòng hay chỉ là cớ để tránh bị mắng, nhưng đến hôm nay xem ra, tấm lòng của Lục Chí vẫn rất chân thành.
“Người xem này.”
A Vi tươi cười rạng rỡ, đỡ Lục Niệm ngồi xuống:
Phu nhân Thái Bảo vội vàng lên tiếng xoa dịu:
A Vi nghe vậy bật cười.
Mẫu thân là mẹ ruột của ta, bà luôn thương yêu và lo lắng cho ta.
Có duyên thì dần dần bồi đắp tình cảm, không có duyên thì suốt đời cũng chẳng thân thiết hơn người dưng là mấy.
Không thể diễn tả thành lời, nhưng ông cảm thấy A Niệm lúc này vô cùng đau buồn, tựa như trong lòng nàng đã bị khoét một lỗ hổng sâu hoắm.
Lục Tuấn vẫn còn yếu đuối và trốn tránh hiện thực, nên khi đối mặt với những biến cố to lớn, phản ứng của hắn chậm chạp, do dự không quyết đoán.
Những lời chúc phúc tốt đẹp vang lên, không ai nhắc đến đĩa bánh chẻo trên bàn thờ nữa.
Lục Niệm dường như không nghe thấy, gương mặt không chút biểu cảm, lặng lẽ xếp đủ mười sáu chiếc bánh chẻo.
Nhà họ Tằng đông người, nam nữ ngồi tách bàn.
Bà không dám oán trách gì phu quân, đành trút bực dọc lên Tằng Mục – đứa cháu thứ xuất luôn tìm cơ hội lấy lòng tổ phụ.
Lý ma ma run rẩy đáp bằng giọng khàn khàn:
Tang thị ngước mắt, nhìn hắn qua gương:
A Vi bật cười:
Lý ma ma cúi gằm đầu.
“Mì trường thọ của mẫu thân ta là vị ngọt, người nói hồi nhỏ, ngoại tổ mẫu vẫn làm như vậy cho người ăn, nước dùng nấu với đường đỏ, thêm một quả trứng luộc lòng đào.”
Phải tốn đến bảy, tám quả trứng, cuối cùng mới được một quả trông tạm ổn.
A Vi dặn dò.
“Đại cô nương nhìn thấy chàng thì bực bội thật đấy, nhưng nếu chàng không đi, e là tỷ ấy càng tức giận hơn.”
Tang thị lại hỏi tiếp:
Thấy Lục Tuấn ngẩn người, nàng suy nghĩ một lát rồi nói thêm:
Bát mì trường thọ, sợi to sợi nhỏ chẳng đều, nhưng Tang thị ăn hết sạch sẽ, cả nước cũng không chừa lại giọt nào.
Lục Chí xoa xoa chóp mũi:
“Vậy thế tử định ở nhà ăn qua loa chút gì đó thôi à?”
Những lần trước cũng chỉ làm đơn giản cho có lệ, nếu năm nào không trùng với ba mươi tháng Chạp thì mới có dịp ăn sinh nhật đầy đủ, thịnh soạn.
Tằng Chiêm giật mình, vội đáp:
“Sợ cái gì?
Tiếp theo là nấu trứng lòng đào.
“Ngươi bán đứng ta, nhưng rồi sao?
Trong khi nơi đây tràn ngập không khí ấm áp thì ở một nơi khác, bữa cơm tất niên lại nặng nề đến khó nuốt.
A Vi buông tay khỏi việc đang làm, quay đầu nhìn hắn.
“Ôi chao!”
Lục Chí từng nói, ngoài việc giao du với bạn học và mua đồ ăn vặt, hắn còn muốn dành dụm tiền để mua quà sinh nhật thật tốt cho mẫu thân.
Lục Tuấn có chút lúng túng:
Lục Tuấn: “…”
Lý ma ma run bắn, toàn thân cứng đờ.
Không kìm được, nàng cũng khẽ cong khóe môi, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn.
Bên tai hắn vẫn văng vẳng câu nói của đại tỷ hôm trước: “Đây là mệnh của A Vi.”
Lục Niệm nhìn vào phần nhân bánh lộ ra viên đường, rồi lại nhìn vào đôi mắt A Vi, nơi ánh lên niềm vui trong trẻo tựa những vì sao lấp lánh.
Nhất là ngươi đấy, A Chiêm!
Trên đời này chẳng lẽ còn có ma quỷ chắc?”
A Vi hỏi.
“Thế tử không xem nàng ấy là tỷ tỷ của mình sao?”
Nước đường đỏ nấu sôi, đổ vào bát sứ, xếp mì và trứng lên trên, đậy nắp lại.
Những lời này đánh trúng tâm lý của Lục Chí, hắn lập tức tự tin hẳn lên.
Lục Tuấn không hiểu nổi.
Không ngờ mấy ngày trước lại bị đưa tới trang viên này.
“Đừng lo lắng nếu kéo không đều tay hay sợi mì không đủ mảnh.
Đối với ngày quan trọng của mẫu thân, Lục Chí luôn ghi nhớ trong lòng.
“Ngươi thông minh hơn phụ thân ngươi đấy.”
Tằng Chiêm ngoan ngoãn đứng dậy rót rượu, nhưng bị Tằng Thái Bảo từ chối thẳng thừng.
Chỉ có hai chủ tớ, mâm cơm đơn sơ đến mức chẳng thể gọi là bữa cơm tất niên.
“Bởi vì đó là tổ mẫu của ta, nhưng lại là mẫu thân của phụ thân.”
Vậy, cảm giác ấy thế nào?”
Nhưng khi thấy A Vi và Lục Niệm thân mật trò chuyện, ông âm thầm nghĩ:
“Không ngờ ngươi thật sự quyết tâm bắt đầu từ bước nhào bột, ta đúng là xem nhẹ ngươi rồi.”
Chẳng phải vẫn phải ở đây, lảng vảng trước mặt ta đó ư?
“Con thuận lợi, người cũng thuận lợi.
Ta hiếu thuận với người là chuyện đương nhiên, không có gì phải bàn cãi.”
Lục Niệm chẳng có ý định “đoàn viên” với nhà của Lục Trì, chỉ mở một bàn nhỏ trong Xuân Huy viên cùng A Vi.
Sợ mì nguội nên muốn chạy nhanh, nhưng lại sợ đổ nên phải chậm rãi giữ thăng bằng.
Mì kéo ra sợi to sợi nhỏ không đều, nhưng hắn lại tìm được niềm vui trong đó.
Cữu mẫu đã thu hết số bạc mà hắn dành dụm, mỗi mười ngày chỉ cho ít bạc đủ chi tiêu ở thư viện, muốn tiết kiệm thêm là chuyện không tưởng.
Tiếng nói rộn ràng, vui vẻ ấy như một làn gió nhẹ thổi tan lớp sương mờ, khiến Lục Niệm giật mình bừng tỉnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong bữa cơm, có lẽ vì không muốn làm hỏng không khí ngày Tết, không ai nhắc đến những chuyện phiền lòng.
Tằng Lăng muốn đi tu thì cứ để nó đi!
“Không phải vì thế mới có câu ‘kế mẫu nan đương’ (làm kế mẫu thật khó) hay sao?
“Không có tiền nhưng sinh nhật vẫn phải có quà,”
Ta làm sai chuyện gì, người đánh thì đánh, mắng thì mắng, thậm chí bắt ta phải đi từng nhà xin lỗi.
Cuối cùng, sau một hồi do dự, bà cắn răng thốt lên hai chữ:
Bữa cơm tất niên dù bàn ăn tràn đầy sơn hào hải vị cũng chẳng còn ai nuốt nổi.
Lục Tuấn vốn đã do dự, giờ nghe Tang thị nói vậy, lập tức bị thuyết phục.
Cũng may nàng đã kéo hắn đi cùng, nếu không công sức của A Vi coi như uổng phí, đại cô nương chắc chắn không vui.
Chớp mắt đã đến đêm Giao thừa.
“Nếu ta còn sống, ít nhất vẫn có người phải sợ ta.
Nhưng may là mì kéo sợi không cần bột quá cứng như mì cán tay, chỉ cần tốn chút thời gian là được.
Sợi to thì kéo thêm chút nữa, sợi nhỏ không cẩn thận đứt thì cũng đành chịu.
Không lâu sau, Lục Chí cũng chạy tới, kể cho tổ phụ nghe chuyện mình tự tay làm mì trường thọ, rồi thỉnh thoảng lại chạy vào tiểu trù phòng xem A Vi chuẩn bị đến đâu.
Lục Tuấn ngẩn ra, vừa định nói làm gì có chuyện bánh chẻo lại không đặt ở chính giữa bàn, thì thấy Lục Niệm đã gắp từng chiếc bánh, cẩn thận xếp ngay ngắn vào một chiếc đĩa sạch.
“Thật tuyệt,” nàng khẽ nói, “Yêu ma quỷ quái đều bị thổi bay sạch sẽ.”
Lục Chí bày pháo trong sân, châm lửa, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên giòn giã.
Định Tây hầu ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy A Vi đang cầm một chiếc bánh chẻo cắn dở.
“Con đi đỡ tổ phụ một chút.”
“Ta chỉ nói muốn xem biểu tỷ chuẩn bị món ăn thế nào, mẫu thân không hỏi thêm gì cả.”
Tình hình của Định Tây hầu phủ hiện tại đương nhiên không thể bày tiệc lớn như những năm trước, mọi người tụ họp đông đủ.
“Dù người ít, nhưng dịp lễ Tết phải có một bàn đầy đủ mới thấy vui vẻ, náo nhiệt.”
Ngươi xem đấy, mẫu thân ta mắng cữu cữu chỉ mắng là ‘ngu ngốc’, chứ chưa từng nói là người xấu.
Nàngthay một bộ y phục mới, chải lại tóc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.