Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: Cô mặc áo khoác của anh trên người

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Cô mặc áo khoác của anh trên người


Đường Phục Tông đoán được Úc Văn Yến đang suy nghĩ gì, trước khi anh từ chối bèn gọi Tuyên Dụ: “Đàn em cũng cùng chụp đi.”

Úc Văn Yến ấn bàn tay to lớn của mình lên đầu Tuyên Dụ đang quay theo đám đông đang chạy, uể oải nói: “Nhìn cái gì?”

Cô nói có bạn biết Ôn Trạch Tự, cô ấy tin ngay:【Nghe em, bên ngoài xem chuyện vui thôi. Nói mới nhớ em xem luận văn chưa?】

Ba tháng trước hai người đạt được thỏa hiệp ngừng chiến, Úc Văn Yến dạy kèm cho cô.

“Tôi đếm 321, cùng nhau nói tốt nghiệp vui vẻ.”

Trời sắp tối rồi, không kịp đi lên lấy nữa nên cô qua loa khoác lên, chiếc áo khoác của anh mặc trên người cô rộng thùng thình, hương thơm tươi mát của bột giặt còn đọng lại trên đó.

Dần dần, Tuyên Dụ không thể kìm nén được sự chán ghét trong lòng với môn toán.

Tương tác của họ thân mật như vậy, như thể có một vầng hào quang mà không ai có thể bước vào, tách biệt họ với những người xung quanh, tạo nên một bầu không khí hoàn toàn khác biệt. Nhưng cô ấy không dám suy đoán lung tung, dù sao là bạn học một năm cũng chưa từng nghe nói Tuyên Dụ có bạn trai. Mỗi ngày cô đều bận rộn, ngay cả giờ cơm cũng tranh thủ từng phút từng giây, nào còn có thời gian cho việc yêu đương.

Chương 10: Cô mặc áo khoác của anh trên người

“Sao thế?” Đường Phục Tông hết nhìn đông nhìn tây, không biết là cô đang tránh ai.

Nhưng, mặt còn giang sơn còn.

Mạnh Thanh Dã gửi một liên kết qua, là bài viết có nhiều câu trả lời trong hoạt động lần trước. Sau khi có người tuồn hình ra thì thảo luận lại nhiều hơn, cũng không biết cái xẻng của ai mà lại đào được ra Úc Văn Yến tranh luận sôi nổi trong cuộc thi thời đại học.

Cánh tay bị bút máy gõ nhẹ, bên tai vang lên một giọng nam lười biếng: “Tập trung, hai phần sáu có thể rút gọn tiếp, kết quả phép tính phải rút gọn đến số nhỏ nhất.”

Thật ra cô muốn đi xem mấy phần thi vui nhộn. Mỗi năm, hội thao chỉ có hoạt động này là vui nhất. Nhưng đang vào giai đoạn thi cử chạy nước rút, nếu như Úc Văn Yến biết lòng ham chơi của cô lớn như vậy, có lẽ sẽ tức giận. Vì để bảo vệ mạng nhỏ nên cô mới nói muốn đi xem học sinh xuất sắc Ôn Trạch Tự phát biểu.

Đường Phục Tông thấy đạt được hiệu quả nên cười vô cùng rạng rỡ, vội vàng gọi mọi người đến chụp ảnh lưu niệm dưới cây đa lớn trước tòa nhà giảng dạy.

Khi rẽ vào khúc cua, cô gặp hai người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát đất trò chuyện. Ánh sáng từ đài phun nước trong khu vườn bên ngoài chiếu vào khuôn mặt họ, cô nhận ra một trong số họ là Úc Văn Yến.

“Biết rồi.” Đường Phục Tông biết Tuyên Dụ đang để ý đến điều gì, cũng không muốn anh ấy mở cửa sau ở công ty cho cô, dẫn đến việc nhân viên cấp dưới bất mãn với anh ấy.

Tuyên Dụ ngây ngẩn “À” một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.

Trong lúc ngẩn người, khoé mắt đột nhiên liếc thấy một bóng người quen thuộc, cô cúi đầu xuống.

Úc Văn Yến: “Ừ.”

Dường như anh vĩnh viễn có sức hấp dẫn như vậy, cho dù đã tốt nghiệp, tin đồn liên quan đến anh vẫn nhiều chứ không ít.

Bị ý tưởng xuất hiện dọa sợ, cô vùi mặt vào trong vòng tay.

Tuyên Dụ cũng không nói sâu hơn ổn định có thể là những phương diện nào.

Úc Văn Yến không thích chụp hình, trong đầu nghĩ, quái đản c·h·ế·t mất, tốt nghiệp thì tốt nghiệp, cũng không phải là không gặp mặt, chụp ảnh cái gì.

Bước khỏi tòa nhà giảng dạy, cô bước một bước vào trong ánh chiều tà dày đặc, chạy về phía anh, ánh sáng nhiều màu chớp động giữa họ, như một niềm hy vọng.

“Em cái gì?” Mặt Úc Văn Yến không báo hiệu trước mà xích lại gần.

Tuyên Dụ hơi chột dạ đánh chữ:【Có người bạn quen biết Ôn Trạch Tự.】

Lúc này hành lang có mấy cô gái chạy qua, sôi nổi thảo luận chuyện lý thú của đại hội thể thao trường, xen ngang bọn họ.

Manh Thanh Dã:【Rảnh rỗi đi dạo diễn đàn trường nên thấy.】

Đường Phục Tông dùng đũa chung gắp thức ăn cho cô: “Cơ hội tốt tại sao không đi social?”

Có lẽ có thể trò chuyện một chút, không cần phải căng thẳng mãi như vậy.

“Không nói tới anh ấy nữa, ăn đi.” Tuyên Dụ chủ động gắp thức ăn cho Đường Phục Tông, lấy lòng cười nói: “Sếp à, gần đây có ai có công việc dịch thuật thì hãy giới thiệu cho em nhé.”

Tuyên Dụ nhấp một ngụm nước ép lê tuyết: “Địa vị trong giới của em, ai sẽ chú ý tới?”

“Em muốn tiếp tục học tiến sĩ à?” Đường Phục Tông hỏi.

Tuyên Dụ thu hồi ánh mắt: “Để tính sau ạ.”

Úc Văn Yến thấy cô như vậy, cười nói: “Tiếp tục phát huy.”


Tuyên Dụ ‘À’ một tiếng, không hiểu anh có ý gì.

Có lẽ không khí của bữa tiệc vừa đúng dịp, bạn cũ nhiều năm uống mấy ly liền trò chuyện nhiều hơn.

Đường Phục Tông cười: “Em học ngoại ngữ, nên anh vẫn luôn nghĩ rằng hướng đi tương lai của em sẽ là phiên dịch hoặc thi vào Bộ Ngoại giao.”

Trả lời dừng ở đây, đã chia tay lâu lắm rồi, không cần phải nói nhiều.

Truy tìm nguồn gốc cũng không được xem là nói dối, thời cấp ba Ôn Trạch Tự và Úc Văn Yến cũng không quen biết nhau. Sau khi học đại học tình cờ chọn cùng chuyên ngành và được phân vào cùng lớp, nhưng chỉ là quan hệ xã giao, nguyên nhân là do hai người không hợp nhau lắm. Họ nói bóng nói gió chê bai đối phương, nhưng thực ra lại là những người bạn tốt tương thân tương ái.

Đường Phục Tông kéo bạn nam cho mượn áo khoác qua, giải thích cho cậu ta dùng máy ảnh thế nào, nút chụp là nút nào.

“Tôi cũng mới biết lý tưởng của anh Yến…”

Nhìn vào chàng trai ở giữa đám đông, Tuyên Dụ đứng sau dõi theo từng cử chỉ của anh. Anh dường như có một sức thu hút kỳ lạ, khiến anh dễ dàng trở thành tâm điểm chú ý.

“Thì… Học tập anh ấy.” Tuyên Dụ nghĩ đến tâm tư của Úc Văn Yến.

Hội nghị kéo dài ba ngày Tuyên Dụ phải chạy bên ngoài ba ngày. Làm hướng dẫn viên phải liên tục giải thích, cổ họng cô hơi đau, ngậm hai quả lười ươi to béo trong miệng cũng chẳng có ích lợi gì. Tiệc tối cô liền im lặng dùng bữa nhìn Đường Phục Tông xã giao.

Ngón tay thon dài của Úc Văn Yến cầm một cây bút máy giá cả đắt đỏ, nhanh chóng lia nhanh qua các bước giải đề và đánh dấu tích bên cạnh. Ánh mắt Tuyên Dụ hơi tỏa sáng, anh liếc nhìn rồi vẽ một chấm trên đầu dấu tích, cô lại sinh ra biểu cảm uể oải.

Anh cũng chú ý đến cô, cô đang chuẩn bị xem như không có việc gì đi ngang qua thì anh lại không quan tâm đến việc đang nói chuyện mà gọi cô lại: “Tuyên Dụ, ba phút.”

“Điểm yếu của em trong việc giải toán hình học là không thể vẽ được đường phụ tối ưu, viết khá tốn sức. Giải đề một khi phức tạp thì sẽ lãng phí thời gian, kết quả là không có đủ thời gian dành cho những câu hỏi lớn khác phía sau.” Úc Văn Yến viết ‘-1’ xuống chỗ trống.

“Đến xem đại thần của chúng ta dạy đàn em.” Một cô gái mỉm cười nói: “Lần trước bảo cậu giảng một câu cậu cũng không chịu, sao giờ lại tốt bụng giảng bài cấp hai vậy.”

“Đi thôi.” Đột nhiên Úc Văn Yến cảm thấy cũng không phải không chụp được.

Chỉ có một câu trả lời đơn giản, không có lời dư thừa, Đường Phục Tông vừa vặn chạy trở lại: “Chuẩn bị một chút đi, bắt đầu ngay thôi.”

Nghĩ đến đây, Tuyên Dụ cười tự giễu, sắp chiếm cả hai điều này rồi.

Anh chỉ đến trường mỗi ngày trong các hoạt động ngoại khóa để dạy thêm cho cô. Hầu hết đều ở quán cà phê bên ngoài trường, gần đây vì đại hội thể thao, quản lý thoải mái nên anh mới đến lớp học.

Giữa tiếng ly chén va chạm, Tuyên Dụ từ xa nhìn người đàn ông ở bàn chính. Anh mặc bộ vest màu xám đậm lịch lãm, cử chỉ không thể chê vào đâu được, quan tâm đến tất cả mọi người và trò chuyện vui vẻ với các vị khách quý.

Nói tới chuyện cũ chỉ có hai điều, không thể quên được quá khứ, cuộc sống hiện tại rất tệ.

Tuyên Dụ mới vừa cất sách vào túi: “Cần em chụp giúp sao?”

Tuyên Dụ cũng chú ý tới, đang muốn cởi ra thì anh khoát tay tỏ ý không cần, tạm thời mượn cái áo khoác của một bạn nam lớp mười hai đi ngang qua.

Một người trừ thành tích tốt, những phương diện khác đều làm cho thầy cô nhức đầu, Úc Văn Yến.


Đường Phục Tông đồng ý, trước đây thì anh ấy cũng có hoài bão lớn lao, nên sau đó anh ấy nhận ra rằng tận hưởng sự an nhàn hiện tại cũng không tệ: “Cẩn thận hồi tưởng, một đám người bên cạnh chỉ có Úc Văn Yến nói được làm được, thật sự trở thành nhà ngoại giao.”

Đi đến trước cây đa lớn, Úc Văn Yến liếc nhìn, mọi người đều mặc áo khoác.

Khi đến cuối tòa nhà, Úc Văn Yến chợt dừng chân, nhìn sang một bên, rút ​​tay đang cầm túi ra và vẫy tay: “Tuyên Dụ, lại đây.”

“Với mức độ thù địch của hai người, nếu không phải vì đã cứu mạng nhau, anh thực sự không thể hiểu nổi làm sao hai người có thể hòa giải được.” Đường Phục Tông trêu ghẹo nói: “Có phải cậu ấy cứu giúp em ở Quý Đô, nên muốn buông bỏ ân oán cá nhân à.”

Đại hội thể thao của trường tổ chức ba ngày, Tuyên Dụ nghe phát thanh ba ngày vì phải cúi đầu làm bài thi toán học. Nhưng thực tế thì đứng núi này trông núi nọ, trong đầu chỉ toàn là thảm cỏ xanh và đường đua màu đỏ.

Dĩ nhiên, đây chẳng qua là suy nghĩ của cô, có lẽ khó có thể tin rằng cô đã từ bỏ thành kiến ​​​​với Úc Văn Yến từ lâu rồi.

Úc Văn Yến dựa lưng vào ghế, chấm bài thi cô vừa làm, trái tim cô treo lên thật cao đợi anh chấm điểm.

“Nghe nói người phát biểu tại lễ bế mạc là Ôn Trạch Tự lớp 12/1, mong đợi quá đi!”

Trong vô thức, cô liên tục theo sau lưng anh, khao khát được quan tâm nhưng lại rụt rè dừng bước.

Trên đường đi, Tuyên Dụ kiểm tra tin nhắn, không biết Mạnh Thanh Dã đang bận bịu chuyện gì, kề cà không trả lời tin nhắn, cô hỏi chuyện trong lòng nghi ngờ trước đó:【Tấm hình đó chị thấy ở đâu?】

Úc Văn Yến lấy áo khoác đồng phục học sinh từ trong túi màu trắng của mình ra, ném nó vào lòng Tuyên Dụ: “Bên ngoài lạnh lắm, mặc vào đi.”

Ai cũng nói sau khi Úc Văn Yến nhuộm tóc trắng thì giống một thằng nhóc lăn lộn trên phố. Cô không biết ngại nói rằng khi anh không công kích, nụ cười của anh như một con mèo trắng tuyết xinh đẹp, hơi muốn vu.ốt ve. Nhưng kiêu ngạo như anh, tuyệt đối không cho phép đồng loại làm cái hành động bao trùm lên tôn nghiêm của anh.

“Mỗi năm đều có chuyện xấu hổ mới, dĩ nhiên không thể bỏ qua.”

Đường Phục Tông: “Anh đưa em đi?”

Để thuận lợi thi đỗ vào trung học phổ thông của trường, cố gắng đi!

Úc Văn Yến che chở Tuyên Dụ: “Tôi tình nguyện, bớt xen vào.”

“Được rồi được rồi, chúng ta không phải tới đây làm bà tám, biết khi nào nên dừng lại đi.” Đường Phục Tông ngăn lũ bạn thân đang muốn trêu chọc, lỡ đâu đàn em da mặt mỏng bỏ chạy mất thì làm sao, có lẽ vị cậu chủ này sẽ xù lông.

Hội nghị gần đến hồi kết, Tuyên Dụ và Đường Phục Tông chào tạm biệt mọi người, ra khỏi hội trường để đợi tài xế đã hẹn trước, chuẩn bị đi cùng Bích Đại đi tham quan khắp nơi.

“Nhìn ống kính!”

Nhưng, rất muốn vuốt một cái…

Sự chú ý của cô toàn bộ đặt trên người anh, tất cả tiếng động đều trở thành nhạc nền, nghe không rõ ràng.

Mạnh Thanh Dã:【Trời ơi! Hai người là…】

Úc Văn Yến ngả người ra sau, ngồi một cách thoải mái rồi cầm cuốn truyện tranh bên cạnh lên, nghiêm túc nói: “Tiếp tục, làm xong đề này rồi nói sau.”

Nhắc tới học sinh lớp mười hai xuất sắc ở Cảng Định sẽ nhớ tới hai người.

“Thì ra là vậy à…” Đường Phục Tông ý tứ sâu xa khẽ cười, hoàn toàn khác phiên bản anh ấy nghe được.

Tuyên Dụ im lặng xoay đầu, không dám nhìn nụ cười chói mắt của anh, tim đập lệch nhịp.

Đường Phục Tông buồn cười tiếp lời: “Có chuyện cầu cạnh người khác em ngược lại chẳng vòng vo chút nào.”

Giai đoạn đầu không gian cải thiện điểm lớn, mắt thường cũng có thể thấy được tiến bộ nhanh hơn. Nhưng khó đột phá ở giai đoạn sau, gặp phải giai đoạn bế tắc, điểm số luôn quanh quẩn ở ranh giới điểm xuất sắc.

Tuyên Dụ cẩn thận nhìn anh.

“Mấy anh ở đây à!” Đường Phục Tông đi vào, trong tay cầm một cái máy ảnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ chối Đường Phục Tông đưa về nhà, cô bước nhanh ra khỏi hội trường, ra đến sảnh lớn khách sạn.

Một người không chỉ thành tích tốt mà còn xuất sắc trong mọi lĩnh vực, Ôn Trạch Tự.

“Nào, 3——2——1—— “ (đọc tại Qidian-VP.com)

Có một chấm trên dấu tích tức là bài giải này chưa đủ hoàn chỉnh.

“Chà, anh Yến, nghe câu nói này sao mà không ổn vậy nhỉ?”

Tuyên Dụ lắc đầu, năng lực social của cô giới hạn ở việc thảo luận thức ăn như thế nào với khách khứa, bánh ngọt ăn có ngon không, thức uống có ngon không và hàng loạt loạt chủ đề liên quan đến người sành ăn. Chủ yếu là cổ họng cô đang khó chịu, mong muốn xã giao cũng không mãnh liệt lắm. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mọi người đều nghĩ vậy ạ? Sớm hơn chút nữa.” Tuyên Dụ nhớ lại: “Một ngày nọ, em nhìn thấy anh ấy ở khu tiểu học, mang theo chiếc cặp màu hồng và đi theo sau lưng Úc Thanh, dặn dò những việc cần chú ý như bà mẹ già. Em cảm thấy một người ân cần với em gái như vậy thì không xấu đến mức đó.”

Dưới sự dạy kèm của anh, cô đã có thể miễn cưỡng thi toán được một trăm điểm.

Cuối cùng nhìn thấy điểm 110 cô mới thở phào nhẹ nhõm, nằm trên bàn như trút được gánh nặng.

——Nóng, ẩm ướt.

Nhìn phản ứng của Úc Văn Yến, bày ra biểu cảm tệ như vậy, chẳng lẽ họ không hợp? Theo như cô biết hai người họ cũng chẳng hề quen biết mà!

Biết anh có lời muốn nói, cô có thể mặc kệ và đi tiếp nhưng cô vẫn dừng bước, không phải mong đợi điều gì xảy ra.

“Sắp tốt nghiệp rồi, cậu hiếm khi tới trường, chụp mấy tấm hình kỷ niệm.” Đường Phục Tông nói.

Vóc người thiếu niên thon dài mỏng manh, có cảm giác yandere giống mấy anh đẹp trai Nhật, trái lại rất phù hợp với anh.

“Xem cậu ta?” Đôi mắt Úc Văn Yến tối sầm, khinh miệt cười khẽ: “Cậu ta có gì hay để xem?”

“Thầy hướng dẫn của em…” Tuyên Dụ không dám làm một cử động nhỏ nào, rất nghiêm túc ăn uống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngày hôm ấy, tất cả ký ức đều như cơn gió hè sôi nổi, hơi ấm còn sót lại trên chiếc áo đồng phục của anh còn lâu dài, nhẹ nhàng khuấy động tâm hồn cô cho đến tận bây giờ.

Tuyên Dụ hít sâu một hơi, lại mở khung trò chuyện với Mạnh Thanh Dã ra.

Bắt đầu từ thời trung học, Tuyên Dụ cảm thấy anh là con ông cháu cha, có ưu điểm làm người ta kính nể, cũng có khuyết điểm làm người ta cực kỳ khó chịu, là hiện thân sống động nhất trong quãng thời gian thanh xuân của cô.

Đường Phục Tông không hiểu: “Thấy thầy sao không chào hỏi? Chưa viết xong luận văn?”

Âm thanh của nút chụp đã lưu giữ sự mến mộ của cô gái trong hình, lưu giữ mãi mãi.

“Còn không phải là em sợ anh không nghe hiểu ý tứ trong câu nói à.” Tuyên Dụ đùa giỡn nói: “Thích hợp thì đề cử cho em, anh không cần quan tâm đặc biệt.”

Chắc là vậy, họ bắt đầu hẹn hò trong vòng chưa đầy một tuần sau khi trở lại.

“Sắp đến phần thi vui nhộn rồi, chắc chắn không thể bỏ qua hiện trường.”

Tuyên Dụ rót nước trái cây xoa dịu cổ họng, hiểu được anh ấy muốn hóng hớt, uyển chuyển khẽ cười: “Làm anh thất vọng rồi, không có khúc mắc lớn nào cả.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Không may, Ôn Trạch Tự là người sau, cũng chẳng tốt lành gì.

Úc Văn Yến lấy bài thi vừa nãy ra, bày trước mặt cô: “Sẽ học những tật xấu.”

Dừng lại!

Hơi thở của anh gần trong gang tấc.

Anh cầm cặp sách của cô đặt xuống cái ghế, nói: “Đi chụp hình.”

Thật lâu sau, cô kìm nén hàng nghìn điều muốn nói, chỉ trả lời:【Ừm, là em.】

Đường Phục Tông không đồng ý lắm với ý nghĩ của Tuyên Dụ, nhưng đây là lựa chọn cá nhân của cô, anh ấy lựa chọn tôn trọng.

Hồi đó, lần đầu tiên anh tới trường giáo viên lo lắng đến mức gọi cho phụ huynh, học sinh xuất sắc Úc Văn Yến bị phạt đứng một ngày. Anh không muốn nhuộm tóc lại nên dứt khoát nghe lời giáo viên nghỉ ở nhà, dù sao cũng đã thuận lợi được tuyển thẳng rồi, giáo viên cũng không mong anh đến trường làm “Nhiễu loạn lòng quân”.

Tuyên Dụ nhìn đề thi mới tinh, bất lực thở dài.

“Trước đây em cũng từng nghĩ đến phiên dịch nhưng quá khó, so sánh với hai ngày qua học hỏi từ đàn chị giỏi giao tiếp thì em còn kém xa. Phương hướng nghiên cứu sinh của em cũng là phiên dịch.” Tuyên Dụ dừng lại: “Trải qua mấy năm nay, em nghiêng về việc tìm một công việc ổn định.”

Tuyên Dụ hơi nhúc nhích môi, rụt bả vai, ngại ngùng dựa về sau, suýt thì ngã khỏi ghế.

Tuyên Dụ trở nên hồi hộp và bứt rứt, Úc Văn Yến bảo cô thu dọn đồ đạc, hỏi họ: “Kết bè kết đội đến làm gì?”

Úc Văn Yến ngẩng lên nhìn qua gò má trắng nõn của cô gái, ánh mắt cô lơ lửng vô định, thoạt nhìn có vẻ đang mất tập trung, anh trầm giọng hỏi: “Đang suy nghĩ gì?”

“Ừhm.” Tuyên Dụ mỉm cười, lúc cười nhìn sang thì tầm mắt va vào ánh mắt của Úc Văn Yến. Cô vội vã di chuyển tầm mắt, làm bộ lơ đãng liếc mắt, tiêu điểm chú ý cũng không phải là anh.

“Em. . . cũng chụp sao?” Tuyên Dụ hỏi, không phải là những người bạn thân lớp mười hai chụp ảnh kỷ niệm sao?

Khi một người có thể đối xử với tất cả mọi người đều nho nhã lịch thiệp, hoặc là tính cách thật, hoặc là kẻ đạo đức giả, mật ngọt c·h·ế·t ruồi.

Bữa tiệc tiến hành đến nửa phần sau, Tuyên Dụ đi về trước, ngày mai phải dọn nhà, một m*nh tr*n Tả Ninh bận rộn dọn nhà thì không xuể.

Tuyên Dụ:【Đọc cho biết thôi, rất nhiều chuyện trong lúc lan truyền đã biến đổi rồi, tính chân thực không thể đảm bảo.】

Anh nói chuyện với cô lời ít ý nhiều, ý là bảo cô chờ ba phút.

Tuyên Dụ lắng tai nghe, tầm mắt không ngừng dõi theo những cô gái đã đi xa.


Các quan chức ngoại giao của một số quốc gia đang ngồi nói chuyện và cười đùa, xoay bàn, lấy bút máy từ trong túi ra. Hai bên không biết viết gì trong thực đơn, đoán chừng là ký tên, lưu lại kỷ niệm của hội nghị lần này.

Không dám nói chuyện quá nhiều, Tuyên Dụ khôn khéo không nói câu nào, không muốn gây sự chú ý. Thầy hướng dẫn của họ lại có sức sống lắm. Nếu thật sự gặp mặt, thầy ấy có thể kéo ghế ngồi bên cạnh cô trò chuyện đến khi kết thúc bữa tiệc tối.

Mà ánh mắt của anh quá nóng bỏng, Tuyên Dụ muốn phớt lờ cũng khó.

Đi trở lại chỗ cũ, Úc Văn Yến kéo Tuyên Dụ mặt đầy mê man đến bên cạnh, gọi tên Đường Phục Tông: “Nhanh lên.”

Chủ đề lại lượn trở về luận văn, huyệt thái dương của Tuyên Dụ đau âm ỉ, trong đầu nghĩ có phải gần đây lịch làm việc dày đặc quá không, cuối tuần tới cô sẽ ngủ hai ngày để hồi sức.

Tuyên Dụ gật đầu: “Chủ đề luận văn bị từ chối mấy lần. Nếu như gặp thì thầy ấy chắc chắn sẽ hỏi em mức độ tiến triển, cái này thì thôi đi, sẽ còn hỏi em tại sao không đi social.”

“Đúng rồi, lúc đó hai người cãi nhau căng lắm, tại sao lại hòa giải?” Đường Phục Tông hỏi.

Dĩ nhiên người đầu tiên thu hút người khác hơn, tính tình ôn hòa còn lấy việc giúp người làm niềm vui, là hình mẫu đàn anh mọi người đều thích.

Mạnh Thanh Dã đang hóng drama nhiệt tình:【Sao em biết?】

Tuyên Dụ lại cầm bút lên, cắm cúi giải đề, cho đến khi loa phát thanh ở sân vận động thông báo kết thúc cô mới làm bài thi xong rồi lo lắng và bất an chờ đợi Úc Văn Yến sửa lại.

Tuyên Dụ không để tâm viết đáp án xuống, bài thi bị rút qua, lúc này sự chú ý của cô mới hoàn toàn trở lại.

“Em… Muốn đi xem Ôn Trạch Tự phát biểu!” Tuyên Dụ đè tay anh xuống, che giấu sự lúng túng và nói.

Nói xong anh tiếp tục giao phó những điều cần lưu ý khi tiếp đãi khách nước ngoài.

“Em…” Tuyên Dụ bị đè đầu, bị ép buộc nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mặt. Một cử chỉ nhướng mày hờ hững của anh giáng cho cô một đòn chí mạng vào tim, tròng mắt đen tỏa ra sức nóng khiến tai cô dần dần cảm nhận được sự nóng bỏng rõ ràng, nhịp tim đập hỗn loạn.

Một mớ hỗn độn của quá khứ… Đã đến lúc bọn họ đều nên buông bỏ.

Cũng không biết Úc Văn Yến đột nhiên trúng gió gì, tháng trước bất ngờ nhuộm tóc màu trắng. Tính cách anh vốn cao ngạo cộng thêm màu tóc này khiến toàn thân anh toát ra vẻ cực kỳ khó gần. Thêm vào đó là dáng vẻ cậu ấm cao ngạo thường ngày của anh nên khắp người anh tỏa ra một vẻ uể oải và lưu manh.

“Em sẽ sửa.” Tuyên Dụ thành thật nói.

Tuyên Dụ đành phải cùng mọi người cùng nhau nhìn máy chụp hình.

Úc Văn Yến thả tay xuống, nắm bả vai cô giữ người ổn định.

Đi theo sau lưng là mấy người bạn thân bình thường chơi cùng Úc Văn Yến, bọn họ cười và chào hỏi Tuyên Dụ, miệng liên tục nói chào đàn em.

Mấy người bạn thân chen chúc chung một chỗ, đàn chị bên cạnh thân mật sát tới, Tuyên Dụ bị chen lấn đến bên kia, kề sát với cánh tay Úc Văn Yến. Nhiệt độ cơ thể của anh truyền tới, mùi hương của đồng phục học sinh thoang thoảng hòa chung một chỗ.

Tuyên Dụ đi theo họ xuống lầu, mọi người vây quanh Úc Văn Yến, nói chuyện phiếm và trêu chọc anh, trò chuyện về những điều thú vị xảy ra gần đây trong lớp.

Chẳng biết hoàng hôn đã đến từ lúc nào, ngoài cửa sổ ánh sáng và bóng mây dần biến mất, trong phòng hội học sinh chỉ có hai người họ, yên tĩnh đến mức cô chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ và nhịp tim đập.

Tuyên Dụ mới phản ứng được cô đi quá vội nên quên cầm áo khoác.

Trong phút chốc, lòng đầy hỗn loạn.

“Thật là bùi ngùi, lúc trước luôn mơ ước trở thành người như thế nào, cuối cùng lại làm một công việc khác.” Tuyên Dụ hớp một ngụm nước, hơi phiền muộn thở dài.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Cô mặc áo khoác của anh trên người