Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Màn hình khoá là ảnh cũ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Màn hình khoá là ảnh cũ


Thời gian buổi sáng trôi qua thật nhanh, vừa đến bảy giờ rưỡi, Tuyên Dụ lưu ghi chép xong xuôi thì về phòng thay một bộ đồ chỉnh tề mà cô thường mặc hàng ngày.

【Hình ảnh】

Trần Tả Ninh cầm lấy một nửa còn lại ngồi đối diện Tuyên Dụ, trong máy tính là trường hợp phẫu thuật thầy hướng dẫn giao cho.

Kế hoạch là ngủ năm tiếng nhưng Tuyên Dụ ngủ chưa tới bốn tiếng, lúc nhắm mắt lại đều là cuộc đối thoại với Úc Văn Yến tối qua, trong lòng rối bời.

Trần Tả Ninh đang pha cà phê, nhìn thấy sắc mặt của Tuyên Dụ thì cầm cái cốc bên cạnh lên, hỏi cô: “Chị lại thức đêm à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuyên Dụ đặc biệt chạy thử cho kênh tiếng Linia, Thư Hạ Dao chịu trách nhiệm phiên dịch cho cả hai bên, lượng công việc khổng lồ. Năng lực của cô ấy vững vàng, ứng phó tự nhiên, giữa chừng có một đoạn thoát khỏi logic tự do diễn thuyết cũng có thể bắt kịp, phiên dịch hoàn toàn đúng.

Hai người đứng ở chính giữa, một số người chen vào giữa, sợ không vào được khung hình, hai tay họ buộc phải dính vào nhau.

Tuyên Dụ vốn có chút buồn ngủ bất ngờ tỉnh táo:【Em đang định đọc nè.】

Úc Văn Yến không thể làm gì khác hơn là thấp giọng giải thích: “Bài phát biểu vẫn đang được sửa lại, vẫn chưa hoàn thiện.”

Từ phòng ngủ bước đến bàn bếp, Tuyên Dụ dậy sớm bước chân loạng choạng nghiêng ngả.

Trước đây cô ấy cũng không có can đảm đó, nhưng đối phương là người yêu của học muội. Cô ấy dù sao cũng coi như một nửa nhà mẹ đẻ, còn có ơn cứu vãn tình hình, ăn chực một bữa cơm không quá đáng.

Nếu như không đoán sai thì thầy hướng dẫn và cô sẽ tham gia cùng một cuộc họp, thời gian kết thúc như nhau. Địa điểm hội nghị còn ở Kinh Bắc, không có gì bảo đảm rằng thầy ấy sẽ đột nhiên hứng lên gọi họ họp vào ban đêm hay không.

Thư Hạ Dao than phiền với giọng điệu mang chút đùa giỡn: “Chuyện tốt mà người yêu em làm ra, em cũng không quan tâm quản lý.”

Tuyên Dụ:【Xem ngay đây!!!】

【Tuyên Dụ, em mau nói chuyện đi! ! ! !】 (đọc tại Qidian-VP.com)

Thời đại học quan hệ của hai người chỉ có người thân và bạn bè mới biết, Thư Hạ Dao là một trong số đó. Sau khi tốt nghiệp chỉ liên lạc qua wechat, đa số trò chuyện chuyên môn, không tán gẫu về tình trạng tình cảm gần đây, cho nên nhận biết của Thư Hạ Dao vẫn còn dừng lại lúc Tuyên Dụ năm nhất đại học. Cô và Úc Văn Yến vừa hẹn hò không lâu, ngoại trừ cãi vả thì miễn cưỡng được xem là đằm thắm trong mắt người khác.

(*yandere: Thuật ngữ này là sự kết hợp của từ “yanderu” (điên dại, bất ổn tâm lý) và “dere” (có tình cảm, thân thiện). Một nhân vật yandere thường được miêu tả là người có tình cảm mãnh liệt, thậm chí ám ảnh đối với một nhân vật khác, và sẵn sàng thực hiện hành động cực đoan hoặc bạo lực để bảo vệ hoặc giữ gìn mối quan hệ này.)

“Trong giờ giải lao, có lẽ lãnh đạo sẽ diễn thuyết tự do, dù có bản thảo hay không thì cũng như nhau.” Úc Văn Yến cho một lời an ủi vô dụng nhất.

Lão Úc: Tôi quan tâm vợ tôi như vậy, mà cô ấy chỉ nói với tôi một câu?

Mở máy tính bảng ra, cô bị đánh thức bởi con số chấm đỏ ở góc trên bên phải của phần mềm wechat.

“Không có, chỉ là ngủ không ngon.” Tuyên Dụ bắt tay chuẩn bị bữa ăn sáng.

【Tuyên Tuyên, em biết Úc Văn Yến không?】

Tuyên Dụ trả lời tin nhắn của Đường Phục Tông xong thì bắt đầu sắp xếp lịch trình ngày mai.

Tuyên Dụ cầm lấy dao, cắt dọc theo đường chéo rồi cầm lấy một nửa nhét vào miệng, nhai một miếng lớn. Cô dùng cái này để làm mình tỉnh táo rồi ngồi xuống tiếp tục xem luận văn.

Thư Hạ Dao chỉ vào Úc Văn Yến.

Trở lại bên cạnh Đường Phục Tông, Tuyên Dụ quay đầu liếc nhìn, Úc Văn Yến đi vào phòng họp cùng Thư Hạ Dao thảo luận chi tiết về bản thảo.

Thư Hạ Dao là cố vấn bán thời gian của Tuyên Dụ lúc cô học đại học, cũng là đàn chị cùng thầy, quan hệ khá tốt.

Tuyên Dụ từ đầu tới cuối đều không nói chuyện, Thư Hạ Dao vừa đi, cô không muốn ở một mình với Úc Văn Yến nên để lại một câu đi trước rồi xoay người rời đi.

Trước khi bắt đầu, Tuyên Dụ đi vệ sinh một chuyến. Lúc trở lại hội trường, cô nhìn thấy “Phòng tối đen nhỏ”, cũng chính là căn phòng nhỏ ở phía sau hội trường nơi các phiên dịch viên trực tiếp làm việc trong quá trình phiên dịch đồng thời.

【Úc Văn Yến tóc trắng cũng đẹp trai quá, cảm giác yandere* của Nhật được anh ấy nắm bắt hoàn toàn! !】

Cô ấy trông đáng yêu ngọt ngào nhưng cười rất mất tự nhiên, giống như một đứa trẻ bắt chước bước đi của người lớn, cực kỳ vụng về.

Khai mạc đại hội mọi người đều tham gia, Tuyên Dụ đi theo Đường Phục Tông, anh ấy cố ý đưa cô đi làm quen với một số bạn hợp tác. Cô cứ theo sau lưng anh ấy, lúc cần thiết nói vài câu điều hòa không khí, những lúc khác thì nhìn nhiều nói ít.

Cũng không biết Mạnh Thanh Dã lấy được hình từ đâu, có hơi mờ, có lẽ được chuyển tiếp nhiều lần.

Sau khi nghe một bài phát biểu, Tuyên Dụ bội phục Thư Hạ Dao sát đất, nếu mà tạm thời cứu vãn tình hình giúp Úc Văn Yến thì mời một bữa cơm hoàn toàn xứng đáng.

Tuyên Dụ nhìn anh.

Để phòng ngừa lỡ như, Tuyên Dụ vẫn đọc xong luận văn trong tay trước thời hạn và dành thời gian cho việc làm file trình chiếu ppt một chút.

【Em mau ra đây, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, người hóng drama gấp lắm rồi! ! !】

Người phụ nữ với mái tóc xoăn gợn sóng lớn vui vẻ chạy tới ôm Tuyên Dụ: “Đàn em là em à! Chúng ta đã bốn năm không gặp rồi.”

“Được rồi. . . Dù sao cũng gần như xem hết tài liệu rồi.” Thư Hạ Dao phải đi chuẩn bị trước, trước khi đi vỗ vỗ cánh tay của Tuyên Dụ: “Có rảnh thì ăn cơm chung, anh ấy mời.”

Trần Tả Ninh dùng bánh mì nguyên cám làm sandwich, lúc cắt đôi cô ấy dùng dao vạch xuống mấy lần, bị Tuyên Dụ nhìn thấy, cô nói: “Hai chị em mình chưa nghèo tới mức ăn sandwich cũng phải nhường lẫn nhau.”

Mạnh Thanh Dã:【Chị nghe ngóng được tiểu Dương về nước rồi, nếu không có gì bất ngờ…】

“Em ăn ít.” Trần Tả Ninh nhếch môi cười.

Đều là do Mạnh Thanh Dã kh.ủng bố.

Hình nền trên màn hình giống hệt với bức ảnh Mạnh Thanh Dã gửi qua, nhưng ảnh rõ ràng hơn, nụ cười của các chàng trai cô gái mang cảm giác trong trẻo đặc trưng của mùa hè năm ấy.

Nói xong, Thư Hạ Dao kéo Tuyên Dụ tới, hết sức tự tin nói: “Em tới đúng lúc đấy, phân xử cho chị đi. Hôm qua anh ấy đột ngột liên lạc với chị để nhờ làm phiên dịch đồng thời, chị mất cả đêm để bổ sung một đống tài liệu thật dày. Kết quả là trước lúc khai mạc chị hỏi xin bản thảo bài phát biểu thì anh ấy nói rằng không có, đó là bí mật.”

Không biết những thầy hướng dẫn của nhóm khác sẽ sắp xếp thế nào, nhóm của họ không giống bình thường, thầy hướng dẫn rất thích tạo ‘Bất ngờ’.

【Lời tác giả muốn nói】 (đọc tại Qidian-VP.com)

Phía trên có sáu người, Tuyên Dụ và Úc Văn Yến đứng cạnh nhau, mặc đồng phục học sinh Cảng Định cùng màu. Úc Văn Yến nhuộm tóc trắng bắt mắt, cười ngây người, đồng phục học sinh trên người Tuyên Dụ rộng rãi không vừa người, nhưng cười còn vui vẻ hơn anh.

Thư Hạ Dao chỉ chỉ cái vali nhỏ màu đen: “Đến làm việc, nói cho đúng thì là đến để cứu viện.”

Tuyên Dụ cũng không biết họ đang tranh cãi điều gì, cô nhìn sang phía Úc Văn Yến chờ anh giải thích.

Sâu ngủ Mạnh Thanh Dã hiện ra:【Hình như anh ấy có một buổi họp phải tham gia, trong hai ngày này làm xong là được. À! Chị chơi một ván game đây.】

Úc Văn Yến gật đầu.

“Sao thế?” Đường Phục Tông nhìn sang theo, cho là bọn họ lại xảy ra tranh cãi.

Tuyên Dụ cũng không rảnh rỗi mà lấy máy tính ra và đọc kỹ tài liệu lịch sử.

Lời này không phải là giả, lần trước Thư Hạ Dao đi một hội nghị, sau khi kết thúc phát biểu, đột nhiên loạn vào một đoạn ngôn ngữ mà cả cô ấy và người cộng tác đều nghe không hiểu. Hai người hốt hoảng tìm nhân viên công tác khắp nơi, sau đó mới biết là vấn đề phong tục quốc gia, sau khi kết thúc phát biểu sẽ nói một đoạn cầu nguyện ngắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngoài cửa phòng, một người phụ nữ kéo Úc Văn Yến, không biết hai người họ đang tranh luận điều gì.

Úc Văn Yến vừa xoay người theo cô thì Lâm Di Lộ từ phía sau sân khấu vội vàng chạy tới: “Anh Yến! Đến rồi! Đến rồi! Bản thảo đến rồi! Mọi người mau xem đi.”

Nghe được ba chữ ‘Người yêu em’, trên mặt hai người lập tức xuất hiện biểu cảm vi diệu giống nhau.

Bất ngờ hủy bỏ họp nhóm, bất ngờ thông báo họp, mỗi lần họp nhóm đều vội vàng.

Thư Hạ Dao chống nạnh, thở ra một hơi: “Trời ơi… Biết vậy ban đầu không làm nghề phiên dịch rồi, ngày nào cũng chơi đến thót tim.”

Bức ảnh thời đi học khiến Tuyên Dụ bối rối, ngón tay đặt lên màn hình vô tình vuốt lên để trở về màn hình chính.

Tuyên Dụ: “Đúng vậy, chị cũng tới tham dự ạ?”

Tuyên Dụ đứng yên vài giây rồi lựa chọn lặng lẽ rời đi. Vừa chuẩn bị rời đi thì có tiếng được gọi “Tiểu Tuyên?” – Người gọi cô là người phụ nữ kéo Úc Văn Yến.

Tuyên Dụ đành phải xoay người chào đón, thấy vẻ ngoài người phụ nữ cô liền kinh ngạc mấy giây: “Đàn chị?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuyên Dụ cũng không dám chậm trễ nữa, cô nhanh chóng xác nhận lịch trình xong, cài đặt thời gian gửi mail rồi sau khi ngủ năm tiếng thì thức dậy tiếp tục bận bịu.

Chương 9: Màn hình khoá là ảnh cũ

Thư Hạ Dao quá hùng hồn, tính cách xưa nay vẫn vậy, hoàn toàn không cho Tuyên Dụ cơ hội xen vào: “Dù sao tôi cũng phải dịch, bí mật hay không bí mật gì chứ, mau mau đưa cho tôi một bản, trong lòng tôi rất không chắc chắn đó.”

Bởi vì cô không phải là nhân viên làm việc của hội nghị, nhiệm vụ chủ yếu của cô là đưa Bích Đại đi chơi. Nên cô mặc áo phông đơn giản kết hợp với quần ống rộng lưng cao, mặc áo khoác vào và vén tay áo lên, thuận tay cột tóc đuôi ngựa thấp, trang điểm đơn giản rồi vội vã ra ngoài để bắt tàu điện ngầm.

Mặc dù là đàn chị nhưng tuổi tác hai người như nhau nên có khá nhiều đề tài nói chuyện, mối quan hệ cũng tốt hơn so với những người bạn đồng môn khác.

Tuyên Dụ đút hai tay vào trong túi áo khoác: “Dạ không có gì, gặp được đàn chị nên đi chào hỏi thôi ạ.”

【Chắc chắn là em! Trời ơi! 】

Trong phút chốc, Tuyên Dụ không biết nên giải thích thế nào.

Việc các lãnh đạo đợi đến tận phút cuối mới quyết định bài phát biểu của mình là chuyện bình thường, chuyện như vậy chỉ nội bộ được biết còn bên ngoài phải đưa ra những lý do khác, cho nên anh mới nói là bí mật không tiện nói.

Trần Tả Ninh đẩy cô ngồi lên ghế: “Để em làm cho.”

Hôm nay Úc Văn Yến mặc cả bộ đồ tây màu đen, áo sơ mi trắng, áo gile cùng áo khoác, trang trọng hơn hôm qua nhiều.

Úc Văn Yến chỉ có thể kiểm tra tài liệu trước, hạng mục do anh phụ trách này không thể xảy ra sai sót.

Hai mươi phút sau, hội nghị chính thức bắt đầu, Tuyên Dụ theo Đường Phục Tông vào ngồi.

“Hai bên đều chưa quyết định?” Thư Hạ Dao hiếm khi gặp kiểu tình huống thế này.

Tuyên Dụ: Nếu như có thể, tôi không muốn nói chuyện. . .

Đang bận rộn thì wechat nhảy ra một tin nhắn, người gửi là đàn chị cùng thầy hướng dẫn.

Mạnh Thanh Dã:【Em đã đọc luận văn chưa?】

Thư Hạ Dao kéo rất mạnh, Tuyên Dụ còn chưa đứng vững suýt chút nữa đâm vào người Úc Văn Yến, anh vô thức giơ tay lên đỡ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Màn hình khoá là ảnh cũ