Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49: Hôm nay đã có người đáp lại
“Chị họ, em họ.” Tuyên Huy bắt đầu đánh bài tình thân, “Chuyện này là chúng tôi hồ đồ, thực ra chúng tôi chỉ muốn mượn ít tiền, tất cả đều là hiểu lầm.”
“Rốt cuộc là ông muốn gì?” Tuyên Dụ kéo lực chú ý của Tuyên Tín Phàm lại, không cho ông ta có thời gian phỏng đoán quan hệ giữa Úc Văn Yến và bọn họ.
Tuyên Tín Phàm và Tuyên Huy vênh váo đắc ý đứng một bên, cảm thấy bọn họ là bên có lý.
Úc Văn Yến: “Anh có thể từ từ hỏi.”
Bốp ——
Cảnh sát bị ngắt lời, giọng điệu có thêm vài phần không vui: “Đừng có ngắt lời tôi, tôi là căn cứ vào thực tế mà nói chuyện, các người không có chứng cứ chứng minh một dao này là cô ấy chém, cũng không tìm được công cụ gây án. Camera giám sát ở hành lang tòa nhà đã chứng thực hành vi phạm tội của các người, nếu như hai người họ không chấp nhận hòa giải, chúng tôi sẽ trừng phạt hai người. Ngoài ra các người còn t·ố·n·g· ·t·i·ề·n bọn họ hai mươi vạn, cũng là một tội cần bị trừng phạt.”
Sau đó anh nắm lấy bả vai Tuyên Dụ, nói với cô: “Về nhà trước đi”
“Phiền phức gì chứ, chúng tôi chỉ làm theo trình tự thông thường thôi, cũng may là các cháu giữ được chứng cứ, nên chúng tôi mới có thể nhanh chóng kết án.” Người đàn ông khách khí cười.
“Tôi đã nói rồi, dám động bọn họ, hôm nay cậu muốn nằm mà ra khỏi đây đúng không?” Úc Văn Yến buông cậu ta ra, ghét bỏ mà lắc lắc tay.
Tuyên Dụ nói thêm: “Chị ở trong phòng chờ em, đi thay quần áo đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Không có chuyện gì lớn, tin tôi đi! ! ! ! Bây giờ chính là quá trình bồi đắp sau khi tới hợp của hai người bọn họ, dù sao thì cũng đã chia xa bốn năm rồi, đối với phần tình cảm này sẽ đối xử vô cùng cẩn thận, vô cùng quý trọng!
Tuyên Dụ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Trần Tả Ninh, giải thích: “Tôi tên là Tuyên Dụ, là chị gái ruột của em ấy, chúng tôi một người theo họ bố, một người theo họ mẹ.”
Cô ấy chuyển đề tài: “Ngày mai chị xin nghỉ đi, cùng em đi kiểm tra, làm phẫu thuật.”
Phó Uông nói: “Cũng đã kết án rồi, thời gian không còn sớm, các cháu mau trở về đi. Các cháu ở khu dân cư này có khó khăn gì cứ gọi đến.”
Tuyên Dụ không hài lòng quay lại mắng: “Lại là hồ đồ, lại là hiểu lầm, ngươi nói dối cũng phải dùng lời nói ăn khớp một chút chứ.”
Thật lâu sau, Trần Tả Ninh lại hỏi: “Chị đã nói với anh Yến chưa?”
Trần Tả Ninh là người trong cuộc, nên liền cùng bọn họ đi trước.
“Không quen, ông ấy tan làm nên vừa hay anh trò chuyện vài câu.” Úc Văn Yến để Tuyên Dụ yên tâm, nói: “Cùng ở trong biên chế, khách sáo vài câu, lần sau nếu thật sự xảy ra chuyện, đến đây cũng sẽ có người thấy em quen mắt.”
Tuyên Dụ lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe từ trong ngăn kéo ra, đưa cho cô ấy: “Em xem giúp chị một chút.”
Tuyên Dụ không chú ý tới cảm xúc thay đổi liên tục của Trần Tả Ninh, hỏi Úc Văn Yến: “Sẽ không có chuyện gì thật sao, hẳn là sẽ bị lưu lại án phạt rồi.”
“Sẽ không, tin anh.” Úc Văn Yến siết chặt bả vai cô, “Không có chuyện gì đâu.”
Khi gần đến đồn công an, Úc Văn Yến nói với cô: “Sau này dù có ấm ức thế nào cũng không được nói linh tinh mình là kẻ xấu xa.”
Về đến nhà, Úc Văn Yến xuống bếp, Trần Tả Ninh muốn vào hỗ trợ, thì đã bị Tuyên Dụ gọi lại.
Chị họ, lần trước Tiểu Ninh còn cố ý làm em bị thương, không báo cảnh sát là đã nể mặt người nhà rồi, hôm nay chúng ta hòa khí tới đây, chị cũng không cần thiết phải đuổi khách đi chứ.” Tuyên Huy giơ tay phải lên, cánh tay nhỏ bọc đầy băng gạc.
Một bạt tai cắt ngang Tuyên Huy, khuôn mặt cậu ta ngây ra tại chỗ, mấy giây sau thì trên gương mặt mới truyền đến cảm giác đau rát.
–
“Bố, được rồi.” Tuyên Huy giữ chặt bố mình, không để ông ta chơi trò lưu manh để thắng thế, cậu ta biết ý tứ của cảnh sát, hiện tại bọn họ đang ở đây mà không phải trong phòng thẩm vấn, chứng tỏ vẫn có đường lùi, cậu ta cũng muốn dùng ít tiền, không thể thực sự lưu lại án.
Chỉ một liếc mắt, Trần Tả Ninh biết chị gái đã rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
“Đồng chí cảnh sát, chúng tôi là họ hàng!” Tuyên Tín Phàm giảo biện, “Cô ta còn cầm dao chém chúng tôi.”
“Đáng lẽ chị phải nói cho em biết sớm hơn!” Trần Tả Ninh nghiêm túc nhìn kết quả siêu âm một lần, “Đã rất nguy hiểm rồi, sao chị lại có thể cảm thấy không nghiêm trọng được chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Có phải em khiến người ta rất chán ghét không.” Tuyên Dụ nói ra lời trong lòng, cuối cùng đã dám nhìn thẳng vào mắt Úc Văn yến, “Em đã từng cho rằng, thích chính là liều lĩnh chạy về phía anh, nhưng không phải, thích không phải là điều duy nhất, còn có rất nhiều thứ bất đắc dĩ vây quanh nữa.”
Úc Văn Yến mỉm cười, thấy cô có sức để mắng, tâm trạng tốt hơn nhiều, đuổi theo cô nắm tay.
Tuyên Huy cùng bố mình kẻ xướng người hoạ, nói: “Anh có làm chủ thay hai người bọn họ được không? Không được tránh sang một bên đi!”
“Úc Văn Yến, em xin lỗi.” Tuyên Dụ tức giận mà khóc “Đáng lẽ em phải nói sớm hơn.”
Úc Văn Yến đuổi kịp bước chân của cô, nói: “Lần sau mắng người khác thì được, đừng mắng chính mình, anh nghe được sẽ không dễ chịu đâu.”
Tuyên Tín Phàm rùng mình một cái, phản bác: “Cậu uy h**p chúng tôi? Bây giờ là chúng tôi bị hai người bọn họ đả thương, tới đây đòi đền bù.”
Tuyên Dụ khóa kỹ ngăn kéo, nói: “Vốn là muốn lừa anh ấy đi làm phẫu thuật, nhưng trên đường về nhà chị đã đổi ý, sẽ tìm lúc nào đó để nói cho anh ấy biết.”
“Tôi không phải làm chủ cho hai người bọn họ được, nhưng đụng bọn họ thì tôi có thể làm chủ cho mấy người đấy.” Khóe môi Úc Văn Yến có ý cười nhàn nhạt, giọng nói trầm thấp vô cảm, khiến người ta không hiểu sao lại thấy hoảng loạn và mất tự nhiên.
Tuyên Dụ lòng nóng như lửa đốt nhìn về phía Trần Tả Ninh, mà cô ấy thì lại quay đi để tránh né ánh mắt của chị gái.
“Các người cút đi cho tôi!” Cảm xúc của Tuyên Dụ bị kích động, chỉ vào cổng khu dân cư.
Tuyên Tín Phàm nhìn thấy động tác nhỏ này của Tuyên Dụ, nhìn về phía người đàn ông đang đi tới, chạm phải ánh mắt sắc bén của người đó, khiến ông ta có một loại cảm giác không giận tự uy, làm người ta âm thầm run rẩy, trái tim bỗng đập thình thịch, mơ hồ sinh ra cảm giác bất an.
Tuyên Dụ đang đợi Úc Văn Yến, anh có điện thoại, e là có công việc đang tìm anh.
Tuyên Dụ khẽ vẫy tay, sắc mặt nghiêm túc, ra hiệu Úc Văn Yến đừng bước tới.
Tuyên Dụ thấy cảnh sát dùng tay đè lên tờ giấy trên bàn, phía trên là ảnh chụp vết thương, mắt lại có chút đau, không ngờ Trần Tả Ninh lại bị thương, khi thay quần áo cô ấy đã chụp lại để đề phòng có chuyện hi hữu xảy ra.
Tuyên Dụ ngồi trên ghế, thấy Trần Tả Ninh bước vào thì ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống đối diện.
Bóng lưng của anh biến mất ở hành lang, Tuyên Dụ khép cửa lại, đối mặt với ánh mắt của Trần Tả Ninh.
“Vừa mới tới bệnh viện, tình huống cụ thể còn chưa rõ, anh tới xem một chút.” Úc Văn Yến đi tới lối vào để thay dép, nhanh chóng ra cửa.
“Các người còn làm ầm nữa thì tôi sẽ coi như các người cản trở công tác phá an!” Nhân viên phụ trách hòa giải không chịu đựng nữa liền đập bàn hét ầm lên.
“Úc Văn Yến, không phải là em không tin anh.” Tuyên Dụ cúi thấp đầu nói, “Em không biết phải nói thế nào cho đúng.”
Sắc mặt Tuyên Huy méo mó vì đau đớn, cổ tay bị vặn truyền tới cảm giác đau buốt, cảm giác như mấy mũi khâu đã đứt ra.
Úc Văn Yến thấy khuôn mặt khó xử của Trần Tả Ninh, nói: “Nói chuyện với chị gái cho rõ ràng, cô ấy rất thương em, sẽ không hung dữ với em đâu.”
“Em. . . . . . chỉ là bị cảm xúc chi phối thôi.” Tuyên Dụ nhìn đi chỗ khác tránh né.
Tuyên Dụ đuổi kịp bước chân của Úc Văn Yến, lặng lẽ đi cạnh anh.
Úc Văn Yến giới thiệu: “Đây là bạn gái tôi và em gái cô ấy, sự tình hôm nay làm phiền đến chú Uông rồi.”
Trong lòng Tuyên Tín Phàm có chút sợ hãi Úc Văn Yến, anh đứng từ xa nhìn thì không sao, nhưng lúc này khi anh đã đi tới, ông ta khẽ cụp đuôi lại, khí thế yếu đi vài phần, gượng gạo bày ra dáng vẻ người lớn trong nhà, ngạo mạn nói:”Cậu là ai? Tôi nói chuyện với cháu gái trong nhà, cậu nhúng tay vào làm cái gì?”
“Chú khách khí rồi!” Úc Văn Yến xã giao đáp lời, “Không quấy rầy công việc của chú nữa, chúng cháu đi trước.”
Úc Văn Yến: “Không sao, giao cho anh.”
Trước kia Tuyên Dụ có bố mẹ yêu thương, có em gái đáng yêu quan tâm, không có bất kỳ phiền não nào, cảm thấy người mình yêu thích dù xa đến không thể chạm tới nhưng cũng có thể cố gắng tới gần.
Mà bây giờ, cô không còn gì nữa rồi.
Tuyên Huy khinh thường lẩm bẩm: “Anh là chồng chị ấy chắc?”
Sau khi điện thoại được kết nối, Trần Tả Ninh nói sơ qua tình hình và cảnh sát đã liên hệ với đội tuần tra gần đó để họ tới nhanh.
Cô đưa Trần Tả Ninh đi về phía trước rồi lễ phép chào hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuyên Huy tỉnh táo lại, đã bao giờ cậu ta phải nhận loại ấm ức thế này đâu, lại còn bị con gái tát, nên muốn xông lên trước, Úc Văn Yến bảo vệ Tuyên Dụ sau lưng, nắm lấy cổ tay của cậu ta, vặn về phía sau, sắc mặt Tuyên Huy lập tức trở nên trắng bệch, nghẹn ngào hét lên.
“Em biết rồi.”
“Tả Ninh, em qua đây.” Tuyên Dụ đứng cửa phòng.
Tuyên Tín Phàm: “Con trai tôi bị người phụ nữ độc ác này đả thương, chúng tôi có chứng cứ!”
Cảnh sát cảm thấy quyền uy của bị đang bị khiêu khích, giận dữ hét: “Nói chuyện cẩn thận! Anh sẽ phải chịu trách nhiệm cho từng lời mình nói ra đấy!”
Tuyên Tín Phàm nóng lòng muốn bảo vệ con trai, đỡ người dậy rồi nói, nói: “Chúng ta đi báo cảnh sát, cậu cố ý đả thương người, chờ mà ngồi tù đi.”
“Anh đoán không sai,” anh cười rất nhẹ nhàng, như tấm lụa mềm mại bao bọc cô.
Trần Tả Ninh trở về phòng thay quần áo, lề mề, rất lâu sau mới đẩy cửa phòng Tuyên Dụ ra.
Trần Tả Ninh lo sợ bất an, không sợ bản thân vì phòng vệ chính đáng mà bị xử phạt, cô ấy lo lắng Tuyên Dụ sẽ nghĩ gì về mình hơn, bàn tay đánh Tuyên Huy nhanh đến vậy, có phải chị gái rất không hài lòng với hành vi không an phận đó của cô ấy không.
“Còn nữa!” Cảnh sát hung ác nói, “Bất kể có quan hệ thân thích hay không, các người dám quấy rối sinh hoạt bình thường của người khác một lần nữa rồi bị tố cáo, chúng tôi có thể tạm giữ các người.”
Cảnh sát nói: “Người trong nhà đã không muốn hòa giải, các người chờ bị xử phạt đi.”
Trần Tả Ninh ngồi xuống cuối giường, do dự rất lâu, không biết phải mở miệng thế nào, hơn nữa chuyện với Quý Hành cũng đã kết thúc, bọn họ cũng không gặp nhau nữa, không còn gì để nói nữa.
Lúc Tuyên Dụ và Úc Văn Yến đi đến bên ngoài, cô mới hỏi anh: “Anh quen người đó sao?”
“Không phải!” Tuyên Dụ lập tức phủ nhận.
Tuyên Dụ đẩy cửa ra, hai người họ dừng lại ba giây, rồi tiếp tục mắng.
“Đừng nói lung tung! Anh không phải!” Tuyên Dụ buông tay anh ra, thầm nghĩ người này sao có thể mắng cả bản thân mình vậy.
Tuyên Dụ bước nhanh về phía anh: “Bà sao vậy?”
Tuyên Dụ không ngờ anh còn chu đáo như vậy, cô khẽ liếc về phía Trần Tả Ninh vẫn im lặng ở bên cạnh, cũng đại khái hiểu được ý kiến ảnh chụp và công cụ gây án không tìm thấy là của Úc Văn Yến cho cô ấy.
Trong vòng năm phút đồng hồ, hai cảnh sát đã chạy tới, Trần Tả Ninh chủ động tiến lên trình bày tình huống.
“Các người muốn gì?” Tuyên Dụ biết bọn họ không có việc gì đã chẳng tìm tới cửa.
Khi ra đến cửa, Úc Văn Yến đang bắt tay trò chuyện với một đồng chí cảnh sát, nghe thấy tiếng động thì nhìn sang họ.
“Nhìn xong rồi chứ gì? Ông có thể đi.” Tuyên Dụ dắt Trần Tả Ninh đi vòng qua bọn họ.
Úc Văn Yến đi đến bên cạnh Trần Tả Ninh, nói với cô ấy: “Tả Ninh, anh có lời muốn nói với em.”
“Anh đúng là không biết xấu hổ.” Tuyên Dụ hất tay anh ra, thầm nghĩ sao người đàn ông này sao lại thiếu đòn vậy, yên bình chưa tới một phút đồng hồ, lại bắt đầu tới trêu chọc cô rồi.
Trần Tả Ninh khẽ cau mày, luôn cảm thấy lời này của Tuyên Dụ có ý tứ riêng.
Hai thế giới đã được kết nối với nhau rồi.
Sau lưng cô, đường đi bên cạnh vỉa hè, có một chiếc xe tải đi ngang qua, tiếng còi ầm ỹ vang lên, giấu đi tiếng nói của cô, dường như giữa bọn họ có một tầng bí mật khiến họ không thể nghe được tiếng nói từ người còn lại, chia cách hai thế giới, không cách nào cất tiếng gọi được đối phương.
Úc Văn Yến đương nhiên hiểu được suy nghĩ của cô, anh nói: “Có phải ở trong lòng em, anh vẫn không quan trọng, không đáng tin đúng không?”
Tuyên Dụ không biết đối phương có chức vị gì, nhưng nhìn quân hàm thì chắc chắn cấp bậc không hề thấp.
“Anh ấy là bạn trai tôi.” Tuyên Dụ kéo tay Úc Văn Yến xuống, nắm lấy.
“Tôi còn tưởng đã đăng ký rồi, chuyện nhà chúng ta còn đến lượt anh ấy nhúng tay vào chắc.” Thái độ của Tuyên Huy càng khoa trương hơn.
Tuyên Dụ bị âm thanh bất ngờ làm cho choáng váng, đầu óc ong ong, đột nhiên cô nhìn thấy anh mỉm cười với cô, trong tiềm thức cô lại có thể tưởng tượng ra tiếng cười nhẹ nhàng của anh, tiếng cười thuộc về cô.
Tuyên Tín Phàm hèn nhát, không dám la lối nữa, lôi kéo Tuyên Huy ngồi xuống.
Cảnh sát thấy xung quanh đã có người đến hóng chuyện, thảo luận cùng anh dân quân bên cạnh, quyết định về đồn công an trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Úc Văn Yến nắm tay cô, lau sạch nước mắt cho cô: “Đi thôi, em mang đôi mắt đỏ hoe này tới, Tả Ninh nhìn thấy sẽ lo lắng đấy.”
【Tác giả có lời muốn nói】
Chương 49: Hôm nay đã có người đáp lại
Tuyên Dụ khẽ c.ắn môi dưới: “Ừhm, em rất sợ, em ôm tâm lý may mắn nghĩ đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, sẽ không xảy ra. Úc Văn Yến, người sai không phải là anh mà là em. Em cứ nghĩ rằng mình đã trở lại là Tuyên Dụ không sợ hãi điều gì, nhưng những chuyện đã xảy ra trong quá khứ thì vĩnh viễn không xóa nhòa được, em vẫn sẽ sợ hãi, sẽ lo lắng. Em không có lòng tin với gia đình mình, mắc kẹt trong vòng xoáy của hãm hại và mưu toan, đôi khi em nhìn thấy bọn họ, nghĩ rằng họ cùng chảy chung dòng máu với mình. . . . . Em, Tuyên Dụ chính là một kẻ xấu xa.”
Trong phòng hòa giải, Tuyên Tín Phàm và Tuyên Huy đang hét lên bất công, nổi giận đùng đùng chỉ vào Trần Tả Ninh chửi rủa, dùng từ vô cùng bẩn thỉu.
Tuyên Dụ ôm sát cánh tay Úc Văn Yến , trong lòng cuối cùng đã có quyết định, chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối mặt với mọi chuyện xảy ra.
Trần Tả Ninh đi theo Úc Văn Yến đến cây đại thụ cách đó mười mét, nên không thể nghe rõ bọn họ đang nói gì.
Tuyên Dụ lo âu nhỏ giọng hỏi: “Tả Ninh làm sao bây giờ?”
Tuyên Huy lo lắng bị lưu lại án, cầu khẩn hai người, Tuyên Dụ đưa Trần Tả Ninh rời đi, cũng không muốn đợi tiếp nữa.
Úc Văn Yến phát hiện ra Tuyên Dụ đối với việc lưu lại hồ sơ vụ án rất để ý, lần trước khi Văn Hoà Sưởng đến cục cảnh sát cũng thế, anh cũng có thể hiểu được, trước đây bởi vì cô sợ ảnh hưởng đến anh, nên đã đưa ra rất nhiều lựa chọn bất đắc dĩ
Trần Tả Ninh vùng vẫy, không muốn đối mặt với chuyện sắp xảy ra, nên đứng im bất động.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Úc Văn Yến vặn tay nắm, vội vàng nói: “A Dụ, bà ngoại anh xảy ra chuyện, mẹ gọi anh về một chuyến, về tới anh sẽ liên hệ với em.”
Tuyên Tín Phàm: “Cảnh sát các người đứng về phía bọn họ!”
“A. . . . . . Ưhm. . . . . . Được. . . . . .” Trần Tả Ninh dùng ba giây ngắn ngủi, trải qua ba loại cảm xúc thay đổi liên tục. (đọc tại Qidian-VP.com)
Úc Văn Yến nói: “Lúc em ra hiệu không muốn anh bước tới, anh đã rất tức giận, sau đó em lại chủ động nắm tay anh, còn nói là bạn trai em, tâm tình anh lại rất vui vẻ, Tuyên Dụ, anh rất dễ dỗ.”
“Biết rồi.” Tuyên Dụ chờ khoảng mấy giây, mới chủ động nắm tay anh.
“Em sợ chuyện năm đó sẽ tái diễn?” Úc Văn Yến nhìn cô, xung quanh người đi qua đi lại, nhưng trong mắt anh lúc này chỉ có mình cô.
“Rõ ràng là chị ghi hận trong lòng.” Tuyên Huy coi thường nhất là dáng vẻ thanh cao của Trần Tả Ninh, chỉ vào nói: “Tôi nói sai chắc, các người vì tiền mà ngủ ngủ mấy lão già, nói tôi ác tâm. . . . . .”
Tuyên Tín Phàm nhìn lại, cười cười: “Tiểu Dụ cháu đừng gấp gáp như vậy, cháu tới đây cho chú nhìn một cái nào.”
Trần Tả Ninh nhìn thấy tên Tuyên Dụ trên góc trái của báo cáo, sắc mặt trầm xuống trở nên nghiêm túc hơn: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Trần Tả Ninh ở sau lưng đã xông lên trước: “Tuyên Huy cậu còn không biết xấu hổ như thế, sao không trực tiếp đi cướp đi!”
Sau đó, Tuyên Dụ đóng cửa lại.
–
“Anh không quan tâm cái này.” Úc Văn Yến khẽ thở dài, “Một tuần trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sao em không nói với anh?”
“Tôi không có làm chủ cho bọn họ được.” Úc Văn Yến liếc mắt nhìn Tuyên Dụ, “Trong nhà chúng tôi,Tuyên Dụ làm chủ.”
“Cô là chị gái của đương sự?” Cảnh sát hỏi Tuyên Dụ.
“Yên tâm đi, em coi như là người nhà của công chức chính phủ lại chịu ấm ức, bọn họ sẽ phải cho chúng ta một lời giải thích thỏa đáng.” Úc Văn Yến an ủi cô.
“Úc Văn Yến.” Tuyên Dụ nói, “Nhà chú em rất khó xử lý, sẽ không ảnh hưởng đến anh chứ?”
Tuyên Dụ tức giận: “Tránh ra!”
Tuyên Dụ nhanh tay nhanh mắt ngăn Trần Tả Ninh lại, đồng thời Úc Văn Yến cũng giữ một bên bả vai của Trần Tả Ninh lại.
Tuyên Dụ: “Trước Tết chị đã thấy tức ngực không chịu nổi, nên đã tới bệnh viện làm siêu âm, sau khi tìm hiểu thì biết tình hình cũng không quá nghiêm trọng, nên đợi khi nào có thời gian mới tiến hành phẫu thuật, sợ em lo lắng nên chị vẫn không nói.”
Tuyên Huy phối hợp ôm chặt tay, lại bắt đầu diễn.
Úc Văn Yến vỗ vỗ lưng cô: “Chúng ta đều không sai, đừng khóc, hôm nay còn là sinh nhật của em đấy.”
“Em. . . . . .” Tuyên Dụ ngậm miệng rồi há ra vài lần, muốn tìm lý do, còn nghĩ phải giải thích thế nào mới không khiến anh tức giận.
Trần Tả Ninh bất an ngồi xuống, hiếm khi cảm thấy lo lắng và sợ hãi như lúc này.
Trần Tả Ninh không muốn làm Tuyên Dụ và Úc Văn Yến khó xử, một người làm việc một người gánh, ngày đó đúng là cô ấy đã quá kích động, đúng lúc cô ấy muốn đi cùng, thì Úc Văn Yến quay đầu nhìn lại một cái, khiến cô ấy không dám động đậy.
“Hai người kia từ nửa tháng trước đã mai âm mưu mai phục của gần nhà tôi, một tuần trước thì phá cửa nhà vào ăn cướp, còn làm tôi bị thương. Hôm nay còn cố ý tới bắt chẹt tôi, uy h**p chị gái tôi và bạn trai của chị ấy.” Trần Tả Ninh từ tốn nói cho cảnh sát vài vấn đề quan trọng, mỗi chi tiết đều nói rất rõ ràng.
Úc Văn Yến buông tay, khẽ nói với Trần Tả Ninh: “Đừng lo.”
“Ừhm. . . . . .” Tuyên Dụ nắm chặt góc áo của anh, lại sợ làm nó nhăn nhúm khiến người ta chê cười anh, nên vội vàng buông tay ra vuốt phẳng.
Tuyên Huy và Tuyên Tín Phàm liếc nhìn nhau, cậu ta phách lối dựng thẳng hai ngón tay lên: “Hai mươi vạn.”
Tuyên Huy tiến lên phản bác: “Chị ấy dùng dao đâm tôi, sao lại thành lỗi của chúng tôi?”
Úc Văn Yến nói đùa: “Vậy anh là gì? Bạn trai của kẻ xấu xa, cũng là kẻ xấu xa thôi, chúng ta là người xấu xa như nhau cả.”
“Đồng chí cảnh sát, các anh cứ làm theo đúng quy trình đi.” Tuyên Dụ nói, “Bọn họ cũng không phải mới làm loạn lần đầu, lần trước bọn họ cũng cam đoan không có lần sau, chúng tôi mới chấp nhận hoà giải.”
Tuyên Huy nói: “Thật sự chỉ là hiểu lầm.”
Tuyên Huy di chuyển một bước, chặn đường hai người họ.
Đợi đến khi anh cúp điện thoại, Tuyên Dụ rụt rè liếc anh một cái: “Làm liên lụy đến anh rồi.”
Trần Tả Ninh dừng lại mấy giây, rồi mới lấy điện thoại di động ra gọi.
Úc Văn Yến bước tới, rồi băng qua bức tường kia, ôm cô vào lòng, dán bên tai cô, khiến cô cuối cùng cũng có thể nghe được rõ ràng giọng nói của anh.
Trần Tả Ninh nói: “Là các người ép vào nhà tôi, tôi là phòng vệ chính đáng.”
Tuyên Dụ rút tờ báo cáo lại, gấp gọn rồi cất vào trong ngăn kéo, một lát sau mới nói: “Ừhm, chỉ là chính chị cảm thấy vậy mà thôi, thực ra nên nói cho em biết sớm hơn.”
Úc Văn Yến giơ tay nhìn đồng hồ: “Đi thôi, giải quyết vấn đề trước đã.”
Tuyên Dụ trừng to mắt nhìn anh, như thể muốn nói rằng anh đừng có bước tới rồi, anh còn bước tới làm gì vậy?!
Tuyên Dụ không thèm quan tâm xem Tuyên Huy bị thương nặng đến mức nào, nhưng vẫn bị di tích vết thương đe dọa, khó trách trên mặt đất ngày đó lại có nhiều máu như vậy.
Cảnh sát gật đầu, nói đại khái tình huống trước mắt: “Chúng tôi đã xem qua camera giám sát, buổi chiều một tuần trước hai người các anh đúng là đã xông loạn vào nhà họ, căn cứ vào phản hồi của hàng xóm, khi đến thái độ rất uy h**p. Chỉ có một cô gái ở trong nhà, chưa được cho phép đã xông vào, chuyện này các người sẽ bị trừng phạt.”
“Các người có thể đi báo cảnh sát, toàn bộ camera giám sát ở nơi này đều đã ghi lại quá trình đe dọa và hành động của các người rồi.” Ánh mắt của Úc Văn Yến đã kết một tầng băng lạnh.
Anh hiểu sự bất an của cô, hiểu được từng lời giải thích không mạch lạc của cô, toàn bộ đều là tâm lý phức tạp nhưng sợ gây ra tổn thương của cô.
Tuyên Dụ nghe được lời tỏ tình dịu dàng này, đột nhiên cô cảm thấy tình cảm và sự ấm ức những năm qua, hôm nay đã có người đáp lại.
“A Dụ, anh vẫn sẽ yêu em, rất yêu.” Úc Văn Yến đặt bàn tay sau bả vai cô, kéo hai cơ thể kề sát.
“Báo cảnh sát.” Úc Văn Yến ra hiệu cho Trần Tả Ninh gọi 110.
Tuyên Dụ dừng bước, ngước nhìn anh, đối mặt với nỗi sợ trong, thừa nhận nói: “Em không có dũng khí nói ra.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.