Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 50: “Tôi đang gõ báo cáo kết hôn.”

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: “Tôi đang gõ báo cáo kết hôn.”


“Được rồi.” Tuyên Dụ ngửa đầu nhìn trần nhà.

“Tớ không nói chẳng phải là vì đồng ý với cậu không được nói à?” Tuyên Dụ hừ một tiếng, “Bây giờ cậu còn quay lại dạy tớ?”

Tuyên Dụ mỉm cười: “Hóa ra em khiến anh lo lắng như vậy.”

Anh bận rộn như vậy. . . . . .

Úc Văn Yến lập tức trả lời:【Được! Mười phút nữa anh sẽ tới.】

Úc Văn Yến nhìn cô, nói một cách chân thành: “A Dụ, anh xóa đơn từ chức của mình rồi.”

“Ồ! Được rồi!” Lý Tô Tô ngồi lại một cách đàng hoàng.

Úc Văn Yến khẽ cười, nhìn người con gái trước mắt rõ ràng là đang rất mệt mỏi vì bị bệnh, vẫn còn cố gắng dỗ dành anh, ngón cái vuốt vuốt cằm của cô, đứng dậy hôn lên má cô, thấp giọng dịu dàng nói: “Được rồi, anh về sửa soạn một chút, em có cần mang gì không?”

Nhờ có sự ưu ái với Trần Tả Ninh, bác sĩ và y tá tới kiểm tra đều sẽ thân thiết gọi cô một tiếng chị Tả Ninh.

“Không cần nghiêm trọng thế đâu.” Tuyên Dụ không có nhiều biểu cảm, dường như chỉ đang nghe cô ấy nói một chuyện tầm thường.

“Ngủ đi, đừng suy nghĩ quá nhiều.” Úc Văn Yến nghĩ đến đêm trước khi tham gia kỳ thi đại học cô cũng như vậy, khẽ nói không ngủ được, ôn tập cũng không bình tĩnh nổi, chẳng phải anh cũng đã cùng cô mở mắt tới nữa đêm đó sao.

Lý Tô Tô kéo rèm lại, rồi hỏi cô: “Tốt chỗ nào chứ?”

Nếu cô vẫn không tỏ thái độ, e là đợi lát nữa, Úc Văn Yến sẽ tới dưới lầu nhà cô đợi.

Giọng nói của Trần Tả Ninh rất lạnh lùng, nhưng lúc lời nói hay thì lại rất khéo, “Chứng tỏ lần trước em học hành không đủ nghiêm túc, cuối tuần em lại tới, thầy đừng ghét bỏ em.”

Úc Văn Yến: “Ở đây không phải khu nội trú, không có cửa kiểm soát, nhưng em quang minh chính đại đi qua bàn y tá, họ sẽ nghĩ gì?”

Khi Úc Văn Yến tới vườn hoa nhỏ đã thấy cô đang mặc quần áo bệnh nhân, anh sải bước tiến lên, đỡ bả vai cô hỏi: “Em thấy khó chịu sao?”

Vừa về đến nhà chưa được bao lâu, thì bệnh viện đã gọi tới, vừa hay có một phòng trống, thông báo Tuyên Dụ buổi chiều tới nằm viện, sáng mai phẫu thuật.

Lý Tô Tô nắm chặt cổ tay Tuyên Dụ: “Coi như phải tháo ra, thì cậu cũng phải đeo đến giây cuối cùng trước khi lên bàn phẫu thuật.”

Tuyên Dụ nhìn chằm chằm anh mấy giây, cố ý xoa xoa lên cằm anh: “Có nha, đêm nay và đêm mai anh làm ấm giường cho em. Còn nữa, anh về nhà ăn cơm tối trước đi, sau đó cạo râu nữa.”

Vài phút sau, Tuyên Dụ xoay người vô tình để lộ ra bả vai, nên Úc Văn Yến đắp lại chăn mền cẩn thận.

Tuyên Dụ dọn xong bàn cơm, giải thích: “Buổi chiều bà ngoại anh ấy tiến hành phẫu thuật, anh ấy không đi được, công việc cũng rất nhiều, nên tớ không có nói với anh ấy.”

Cô mặc lên một chiếc áo len dệt kim rồi đi xuống tầng đợi Úc Văn Yến.

Lý Tô Tô trừng mắt nhìn Từ Hướng Hàng, rút đôi đũa trong tay cậu ấy, không vui nói: “Yêu tinh hại người, phá hoại tình cảm!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Em sao vậy?” Giọng nói của Úc Văn Yến rất lo lắng, “Bây giờ em đang ở đâu?”

“Bởi vì. . . . . . Ở thị trấn nhỏ quá lâu rồi, khi trở lại Kinh Bắc không theo kịp nhịp độ công việc ở thành phố lớn, năng lực nghiệp vụ kém, dường như cái gì cũng làm không tốt, rất bất lực, rất chán nản. Tuyên Dụ cười khô khan, “Ngay khi đầu của em nóng lên, liền muốn gặp anh.”

Tuyên Dụ li.ếm li.ếm môi: “Tình huống bên bà ngoại của anh nghiêm trọng hơn, công việc của anh cũng bận rộn, vốn là em định phẫu thuật xong mới nói cho anh biết.”

Lý Tô Tô thầm nghĩ cũng phải, gật đầu chắc chắn: “Vẫn là dì ấy tốt.”

Tuyên Dụ nhìn qua cửa sổ để thấy tòa nhà đối diện.

Úc Văn Yến lúc này mới trả lời tin nhắn từ chiều của cô:【Bà ngoại phẫu thuật thuận công.】

Úc Văn Yến:【Anh đi tìm em nhé? Em ăn cùng anh.】

Cô nhấc máy, nhẹ nhàng alo một tiếng.

Úc Văn Yến ôm bả vai cô bước vào cửa: “Ban đêm gió lớn, quay về phòng bệnh thôi.”

Úc Văn Yến chậm chạp không trả lời.

“Đúng vậy a, thật đau lòng.” Úc Văn Yến thở dài nói, “Lo lắng cho em thi không đậu trung học phổ thông, lo lắng cho em không trúng tuyển đại học, lo lắng cho em thi rớt môn, lo lắng cho em thi rớt, ngay cả hẹn em ra ngoài chơi cũng lo lắng em nửa đường đi lạc, mỗi lần đều xuống dưới lầu đón em.”

Âm cuối anh kéo dài, khiến gò má Tuyên Dụ nóng lên, quay người rúc vào trong chăn.

“Còn Úc Văn Yến thì sao?” Lý Tô Tô cau mày, “Cả buổi chiều cũng không thấy anh ấy xuất hiện, công việc bận rộn lắm à?”

Hai người bọn họ công khai ở trước mặt Lý Tô Tô, khiến Lý Tô Tô tức giận đến mức hét lên nhiều lần, chưa hết giận nên còn đánh cho Từ Hướng Hàng mấy cái.


Giọng nói của anh có vài phần u sầu khó nắm bắt.

Tuyên Dụ lắc đầu: “Tả Ninh đều đã chuẩn bị xong.”

Tuyên Dụ ăn không được bao nhiêu, ăn chưa no đã bỏ bát xuống.

“Thực sự chỉ là tiểu phẫu thôi, hai người không cần làm to chuyện như vậy đâu.” Tuyên Dụ nói, “Những thứ này khi lên bàn phẫu thuật đều phải tháo ra mà.”

Tuyên Dụ cười không ngừng, không cẩn thận đụng vào ngực, cảm giác bên trong đau đớn.

Lý Tô Tô nhất định muốn ở lại, Tuyên Dụ ra hiệu cho Từ Hướng Hàng, cậu ấy suy nghĩ một lát rồi đi lấy túi của Lý Tô Tô, đưa cô ấy rời đi.

Lý Tô Tô kéo rèm lại cẩn thận, vội vàng quay lại bên người cô: “Cậu thật sự không định nói à?”

“Được rồi, vô dụng thôi, em vẫn phải vào phòng phẫu thuật.” Tuyên Dụ buông ly nước xuống nằm xuống.

Tuyên Dụ cười nói: “Tôi vẫn rất thú vị, còn có chút trà, miệng nói không nhưng thân thể lại rất thành thật.”

Phẫu thuật chọn gây tê tại chỗ thay vì gây mê toàn thân, không chỉ có thể làm phẫu thuật ở phòng bệnh, cũng không cần vào ở phòng nội trú, cho nên được xếp vào giường bệnh thông thường.

“Ăn cơm chưa?” Tuyên Dụ lo lắng hỏi, “Vẫn chưa tan làm à?”

Tuyên Dụ nhận lấy ly nước ấm anh đưa tới, uống vài ngụm rồi nói: “Em có hơi lo lắng, nên tỉnh lại.”

Tuyên Dụ nghe thấy điều này khiến mũi hơi chua xót, ngồi dậy ôm cổ anh, nói: “Sao đột nhiên lại nói những điều này, thật xui xẻo.”

Úc Văn Yến ấn máy tính bảng xuống, đứng dậy rót nước: “Chút nữa anh sẽ ngủ. Sao em lại tỉnh rồi?”

“Sao phẫu thuật lại không phải vấn đề lớn chứ.” Úc Văn Yến hơi cau mày, “Sao không nói với anh chuyện nhập viện?”

“Chị ơi, chị không nghe thấy sao?” Trần Tả Ninh đi ra cửa, trong tay còn cầm theo một cái túi vải căng phồng, nhét không ít đồ.

Khi Lý Tô Tô đến bệnh viện đã là một giờ chiều, nhìn quanh một vòng, cô ấy luôn cảm thấy trong phòng thiếu cái gì đó, nhưng lực chú ý rất nhanh đã bị bác gái có cách ăn mặc hấp dẫn thu hút, tiến đến nói thì thầm bên tại Tuyên Dụ: “Làm sao bây giờ, tớ thấy có hơi sợ hãi rồi.”

Bác sĩ điều trị bên cạnh giải thích cho họ về phương án phẫu thuật, hiện đang có hai phương pháp phẫu thuật truyền thống và xâm lấn tối thiểu, nhưng mà khối u của Tuyên Dụ tương đối lớn, muốn cắt bỏ hoàn toàn sạch sẽ thì chỉ có thể chọn phương pháp sau.

Tuyên Dụ cười nói: “Anh không chú ý tới hình ảnh cá nhân của mình, những người trong bệnh viện sẽ cười nhạo Tả Ninh, cảm thấy chị gái em ấy không có mắt, tìm một tên quỷ lôi thôi làm bạn trai.”

Tuyên Dụ lựa chọn không nói, trước khi ra cửa đã gửi cho Úc Văn Yến một tin nhắn trả lời, dặn dò anh chú ý nghỉ ngơi.

“Tả Ninh của chúng ta tới rồi!” Lý Tô Tô tiến lên đón, mở to miệng muốn ôm.

Cô nói: “Thích chứ, rất thích.”

Chuẩn đoán được đưa ra là u xơ v·ú giai đoạn ba, đủ tiêu chuẩn để tiến hành phẫu thuật, hơn nữa hiện tại đã xuất hiện hơn mười khối u nhỏ ở cả hai bên ngực.

Anh sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ cho cô.

Úc Văn Yến vuốt má của cô, chạm vào khóe môi cô hết lần đến lần khác.

Khi nghe được những lời này, sắc mặt Trần Tả Ninh đã tối sầm lại, thầm nghĩ sao có thể không nghiêm trọng được chứ, nếu năm sau khi đi khám sức khỏe mới phát hiện ra bệnh thì hẳn là khối u đã phải xuất hiện và phát triển từ lâu rồi.

Đúng lúc Tuyên Dụ đang xem điện thoại, Úc Văn Yến vừa gửi tới một tin nhắn mới.

“Tả Ninh nói với anh sao?” Tuyên Dụ ngồi thẳng người, bỗng nhiên trở nên tỉnh táo.

“A Dụ, anh rất vui vì hôm nay em đã thẳng thắn với anh.” Úc Văn Yến đặt một tay lên gáy cô, “Chỉ cần em cho anh một tín hiệu, không cần bước tới, anh sẽ luôn đi về phía em.”

“Đêm nay Tả Ninh không rảnh, tớ ở lại với cậu.” Lý Tô Tô không có ý định đi, vỗ vỗ túi xách, “Quần áo để thay đều đã mang tới rồi.”

“Nhanh quá rồi.” Tuyên Dụ kinh ngạc.

“Sau đó em lại nghĩ. . . . . . nếu em không nói, anh chắc chắn sẽ không vui, giống như khi anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu như em là người biết cuối c*̀ng, em cũng sẽ tức giận. Nhưng em không muốn anh khó xử, nên mới nghĩ sau khi phẫu thuật của bà ngoại anh phẫu thuật em mới nói. Hai tay Tuyên Dụ nắm lấy cổ tay anh, kéo xuống từ trên bờ vai, “Anh. . . . . . Có thể đừng tức giận được không?”

Tiếp theo lại gửi tới một tin nhắn hỏi:【Em ăn cơm tối chưa?】

Dưới sự cưỡng ép của Lý Tô Tô, Tuyên Dụ không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đeo vào.

Sáng sớm, Tuyên Dụ đã bị Trần Tả Ninh ép đến phòng khám tuyến v·ú, trải qua một loạt kiểm tra dưới sự giám sát của cô ấy.

“Tô Tô, trước đây khi tớ gặp phải chuyện như vậy thì sẽ làm thế nào?” Tuyên Dụ hỏi, bỗng nhiên có chút không nhớ nổi.

Giáo sư Phương cười ra tiếng, nói với Tuyên Dụ: “Chị gái Tả Ninh, cô cũng đừng lo lắng, ở khoa ngoại của chúng tôi thì đó chỉ là phẫu thuật nhỏ thôi, hai ngày sau là có thể xuất viện.”

Sự lo lắng thái quá của anh, khiến Tuyên Dụ trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, gật đầu chậm chạp: “Ngày mai sẽ làm tiểu phẫu cắt bỏ u xơ tuyến v·ú, không phải vấn đề lớn đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không nói?” Phản ứng của Từ Hướng Hàng còn lớn hơn Lý Tô Tô, “Cậu nói một tiếng đi, trước đây chẳng phải vì cậu luôn không nói với anh ấy rồi cãi nhau đấy sao?”

Úc Văn Yến ngốc nghếch nhìn động tác nhỏ có chút buồn bực của cô, có vài phần hồn nhiên, là dáng vẻ rất hiếm thấy.

Đến là bệnh viện trực thuộc đơn vị nơi Trần Tả Ninh làm việc, nên cô ấy đặc biệt xin phép nghỉ nửa ngày để đi cùng cô.

Tối hôm qua, sau khi anh tới mới phát hiện tình hình của bà ngoại có chút nghiêm trọng, nên vẫn tiếp tục theo dõi, sáng sớm lại chạy về bàn giao công việc, gần như một ngày rồi không được nghỉ ngơi.

Tuyên Dụ:【Em không có ở nhà, em đang ở tòa C của bệnh viện trực thuộc, anh đi từ tòa B qua cầu vượt là tới.】

Chương 50: “Tôi đang gõ báo cáo kết hôn.”

Tuyên Dụ:【Anh đi ăn cơm tối trước đi.】

“Cả đời này cũng không thể bớt lo được.” Úc Văn Yến nói, “Anh sẽ đi trước con đường em muốn đi, không để em rơi xuống hố. Chờ khi về già, cũng sẽ đi muộn hơn em, để anh còn có thể chăm sóc em.”

Nhưng ngay khi cô quyết định buông bỏ, nhớ lại những gì anh đã nói ngày hôm qua rằng chỉ cần cô nói rằng anh có thể hỏi từ từ, từ từ giải quyết, cô buông bỏ mọi phiền não.

Giáo sư Phương hướng dẫn học trò của mình thao tác trên máy tính, nói: “Còn chỗ nào không hiểu em có thể hỏi Tả Ninh, cũng có thể hỏi thầy.”

Hôm nay, Lý Tô Tô là do Trần Tả Ninh đặc biệt gọi điện thoại tới, buổi chiều cô ấy phải trở về trực ban, nhưng lại không yên tâm để Tuyên Dụ ở một mình, nên đã nghĩ ngay đến Lý Tô Tô.

“Vậy chị cũng nên nói một tiếng chứ.” Trần Tả Ninh nói xong thì lập tức đổi giọng, “Được rồi, anh ấy chắc chắn sẽ tới trông coi chị, em còn phải đi ra ngoài nhường giường cho anh ấy nữa.”

Một giây sau, điện thoại của Tuyên Dụ vang lên.

Úc Văn Yến cười nhạo một tiếng, tay chống hai bên người cô, cúi xuống, hạ giọng nói: “Có sẹo hay không, cũng vẫn đẹp.”

Đêm đó cô gọi điện thoại nói không dám nói cho ai biết cô cũng gặp khó khăn, chỉ muốn gặp anh.


Tuyên Dụ nói:【Được rồi, anh đến tìm em đi.】

Dì cười cười cất kỹ đồ ăn vặt đi, hỏi: “Đây là bạn. . . . . .”

Một lúc sau, Úc Văn Yến rời khỏi phòng bệnh, trên đường đến bãi đỗ xe trên đường, anh đã gọi điện thoại cho Trần Tả Ninh tìm hiểu tình hình, sợ Tuyên Dụ vì không muốn làm phiền anh nên giấu diếm một số sự thật.

Úc Văn Yến vẫn cho là cô đã có ý định tới đó từ lâu, hỏi: “Sao em lại đi?”

Lúc Tuyên Dụ nghe được số lượng khối u, ánh mắt cô trở nên đờ đẫn, trước đó cô còn ôm lấy cái chút may mắn, thì hiện tại đã bay sạch, cô vội vàng nhìn về phía Trần Tả Ninh.

“Khó trách. . . . . .”

Trần Tả Ninh kéo rèm.

“Dì rất có ý thức ranh giới, biết tớ không thích nói chuyện, nên đã hỏi ý kiến tớ trước khi gọi điện thoại hay gọi video.” Tuyên Dụ cười nói, “Bạn cùng phòng hồi đại học cũng đều không làm được.”

Trần Tả Ninh nói: “Bà ngoại của anh Yến cũng làm phẫu thuật ở bệnh viện chúng em, ở phòng bệnh VIP, ngay tòa nhà phía đối diện, nếu chị không muốn chạm mặt, thì đừng đi lung tung cho đến khi về nhà.”

Ở trong lòng cô thì anh là người có thể chia sẻ mọi niềm vui và đau khổ.

Lý Tô Tô lấy từ trong túi ra một sợi dây đỏ, kéo tay trái của Tuyên Dụ qua, đeo vào rồi nói: “Trước khi đến tớ đã đặc biệt cùng lão Từ đến đạo quán trên núi để xin, chờ cậu phẫu thuật kết thúc thuận lợi, tớ sẽ lại đi lễ tạ thần.”

“Em rất muốn ra ngoài đi dạo.” Tuyên Dụ quay đầu nói với anh.

Không chỉ đơn thuần là muốn gặp anh, cô là muốn nói cho anh biết, cô không vui.

“Em không phải có ý đó.” Tuyên Dụ ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, chẳng qua là cảm thấy mùi hương trên người anh khiến người ta thấy rất yên tâm.

Tuyên Dụ cắn mép ly, gật đầu: “Hôm nay em đã lên mạng tìm kiếm việc gây tê cục bộ vẫn có thể cảm nhận được động tác của bác sĩ, vẫn sẽ thấy đau. Thể chất của em rất dễ để lại sẹo, sau này trên ngực sẽ có ít nhất năm lưỡi dao.”

Tuyên Dụ nói: “Em cũng nói chỉ là tiểu phẫu thôi, vậy sau này hãy nói. Gần đây anh ấy bận nhiều công việc, bà ngoại anh ấy cũng nằm viện vì tim không khỏe, đã bận đến sứt đầu mẻ trán rồi.”

“Anh thấy ảnh của em ở trong phòng khách, Tả Ninh nói rằng em đã tiết kiệm lộ phí trong một thời gian dài.”

Úc Văn Yến nhìn Tuyên Dụ, đáy lòng lại cảm thấy vô cùng trìu mến, ôm cô sát vào lòng, anh có thể hiểu được suy nghĩ của cô, nói: “Lần sau em không cần cân nhắc chu toàn như thế, bà ngoại chỉ là bệnh cũ, hôm qua anh vội vã chạy tới là bởi vì mẹ anh không ở đó, bây giờ bà ấy đang hiếu thảo bên giường bệnh, còn chưa tới lượt anh đâu.”

“Anh ngược lại không giúp được gì.” Úc Văn Yến ngồi trước mặt cô.

“Sợ à?” Úc Văn Yến ngồi xuống mép giường.

Tuyên Dụ từ tốn viết xong một đoạn, lưu lại tài liệu cẩn thận rồi mới mở wechat trả lời:【Vâng, anh đi ăn cơm trước đi.】

Tuyên Dụ giới thiệu: “Là bạn cháu ạ, bọn họ là vợ chồng.”

Từ Hướng Hàng khó có thể biện hộ, đành nhận hết mọi lỗi lầm mà mình đã gây ra.

Tình yêu này đã diễn ra mười năm rồi, và nó chưa từng thay đổi một giây phút nào.

“Đêm nay em phải trực ban, tiện đường tới nhìn chị một chút.” Trần Tả Ninh tranh thủ chút thời gian vòng tới một chuyến.

Nhìn vào biểu cảm thì cô cũng đoán được, dì ấy đang hiểu lầm Từ Hướng Hàng là bạn trai Tuyên Dụ.

“Không sao.” Trần Tả Ninh nắm chặt tay Tuyên Dụ đặt trên đùi, “Giáo sư Phương, chúng tôi quyết định sẽ làm phẫu thuật, hãy xếp số cho chúng tôi đi, có giường bệnh thì chúng tôi sẽ tới làm phẫu thuật.”

“Nhưng mà!” Sắc mặt Trần Tả Ninh bỗng trở nên nghiêm túc, “U xơ tuyến v·ú có khả năng di truyền, nhà chúng ta không có ai từng bị, nhưng cũng không hoàn toàn loại trừ khả năng này. Ngoài ra có lẽ là cá nhân chị làm việc và nghỉ ngơi có vấn đề, sau này không nên thức đêm nữa, có chuyện gì cũng đừng giấu trong lòng, đừng có việc gì cũng một mình tự gánh vác.”

“Anh không mệt sao?” Tuyên Dụ nhỏ giọng hỏi.

12 giờ đêm, Tuyên Dụ tỉnh ngủ, nhìn thấy Úc Văn Yến đang ngồi dựa vào tường, dùng máy tính bảng để xử lý công việc.

“Không được, đêm nay tớ sẽ ở lại một mình.” Tuyên Dụ đứng dậy, đẩy rèm ra rồi nói với Từ Hướng Hàng, “Các cậu cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, xuất viện lại hẹn các cậu.”

“Cho nên mỗi lần em đi thi thì dáng vẻ của anh đều như thể bị ép buộc ấy?” Tuyên Dụ chợt nhận ra, “Anh có lòng tin với chính mình, vậy mà không có lòng tin với em!”

“Được rồi, trong lòng tớ đã quyết.” Tuyên Dụ nói, “Thời gian không còn sớm nữa, các cậu trở về đi.”

Trần Tả Ninh hỏi rất chi tiết, vì sợ bỏ sót điều gì đó, giáo sư Phương trêu chọc một câu: “Lần trước khi em đứng cạnh hỏi tôi cũng không nhiều như vậy đâu.”

Buổi chiều khi nhập viện, giường bên cạnh là một bác gái rất thời thượng, mái tóc nhuộm đỏ, mặc một chiếc áo có hình vẽ graffiti và quần da, vừa cùng bạn thân gọi điện thoại, vừa lướt Douyin (TikTok).

“Để em làm.” Trần Tả Ninh vỗ vai Tuyên Dụ, bước nhanh hơn cô một bước đi vào phòng ngủ.

“Sau khi được phê duyệt, chúng ta kết hôn đi.”

Chủ nhiệm thăm khám cũng quen biết cô vì đã từng đến đây, cho nên trong suốt quá trình khám bệnh, trừ chút thời gian đều là những câu hỏi về tình hình, còn lại thì toàn là Trần Tả Ninh và bác sĩ trao đổi với nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuyên Dụ áp sát ngửi mùi trên quần áo anh thì bị bắt tại chỗ, anh nói: “Em yên tâm đi, sáng nay trước khi đến đơn vị báo cáo công tác đã thay quần áo rồi.”

Tuyên Dụ trợn tròn mắt nhìn anh một lúc, lắc đầu: “Em đã sớm từ bỏ suy nghĩ đến Tất Quốc, và nghĩ có lẽ anh cũng không muốn gặp em.”

“Nếu như em không nói, anh có thật sự có tức giận không? Tuyên Dụ hỏi.

Úc Văn Yến:【Buổi chiều bà ngoại làm phẫu thuật, anh sẽ ở lại trông coi với mẹ, có lẽ trong tối nay cũng không thể xong được, em nhớ ăn cơm nghỉ ngơi thật tốt.】

Úc Văn Yến: “Anh sẽ nghi ngờ rằng em có thích anh hay không.”

“Em ghét anh hả?” Úc Văn Yến kéo tay cô ra, mân mê trong tay theo thói quen.

Những lời này của Trần Tả Ninh dường như ngày nào cũng nói, nhưng Tuyên Dụ quá bận rộn với công việc để kiếm tiền, không quá để ý, cô ấy nhắc nhở nhiều không phải để trách cứ, mà phần lớn là do đau lòng.

Từ Hướng Hàng nói tiếp: “Ngoài miệng thì không nói, nhưng hành động thì lại bán đứng chính mình.”

“Chị.” Trong phòng truyền đến tiếng nói của Trần Tả Ninh, “Chị đã nói với anh Yến chưa?”

Úc Văn Yến nhìn chằm chằm cô, hỏi: “A Dụ, trước đây sao em lại tới Tất Quốc?”

“Chị biết rồi, nhất định sẽ thay đổi.” Tuyên Dụ rút ra báo cáo kiểm tra, nhét vào trong trong túi, “Chị đi lấy vài bộ quần áo sạch.”

Lúc đi vào phòng bệnh, Úc Văn Yến nhìn quanh một vòng, khi anh chưa kịp đưa ra ý kiến gì, thì Tuyên Dụ đã nói: “Không cho phép anh liên lạc với viện trưởng, thật sự chỉ là tiểu phẫu thôi, em chỉ ở lại đây đêm nay và đêm mai. Còn nữa, dựa vào quan hệ với Tả Ninh, tất cả mọi người đều rất chăm sóc em rất tốt.”

Lời nói vừa dứt thì có thể thấy rõ ràng biểu cảm của Úc Văn Yến trở nên nghiêm túc.

Tuyên Dụ nói: “Em ở vườn hoa tầng hai của tòa C đợi anh, không phải chuyện gì lớn, anh cứ bình tĩnh tới đây thôi.”

Tới gần giờ cơm, Từ Hướng Hàng tới đưa bữa tối, tiện đường mang theo chút đồ ăn vặt cho dì ở giường bên cạnh.

Trần Tả Ninh nắm lấy cổ tay Lý Tô Tô, nói: “Chị Tô Tô, trên áo blouse trắng đều là vi khuẩn, đừng tùy tiện ôm như vậy.”

Lý Tô Tô cuối cùng cũng hiểu tại sao bản thân lại cứ cảm thấy không gian có gì đó kỳ quái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bảy giờ tối, Tuyên Dụ dành thời gian để sửa luận văn, bạn thân của dì bên cạnh đã tới, hai người đang đi dạo trong vườn hoa của bệnh viện.

Tuyên Dụ đã bình tĩnh lại, ngay cả em gái ruột cũng đã nói chỉ là phẫu thuật nhỏ, vậy khẳng định là không có vấn đề.

“Tớ thấy rất tốt mà.” Tuyên Dụ nhìn lại một cái, đối mặt với bác gái, hai người mỉm cười với nhau một cách thân thiện.

Trần Tả Ninh còn đang nhìn bệnh án của Tuyên Dụ, nói: “Thật sự là tiểu phẫu thôi, chị đừng lo lắng.”

Tuyên Dụ dụi vào hõm cổ anh, lau nước mắt trên mặt vào áo anh.

“Anh cũng rất lo lắng.” Úc Văn Yến dùng đầu ngón tay vén những sợi tóc dính trên gò má của cô, “Trước đây khi em tham gia kỳ thi đại học, anh đã ở bên ngoài phòng sợ em thi không tốt, lúc ra khỏi trường thi sẽ chán nản thì anh có thể kịp thời an ủi em, không nỡ lòng bỏ đi xa.”

Lý Tô Tô lườm cô một cái: “Lúc nào nào rồi còn đem chính mình ra đùa.”

Tuyên Dụ và Trần Tả Ninh đều di truyền thể chất dễ để lại sẹo như mẹ, lần trước Trần Tả Ninh có vết xước trên cổ sau khi lành vẫn có thể nhìn thấy dấu vết mờ mờ, chứ đừng nói tới vết cắt khi phẫu thuật, sẽ càng rõ ràng hơn.

Lý Tô Tô nhìn xung quanh: “Em gái Ninh, làm cái gì mà thần thần bí bí như vậy.”

“Bà ngoại rất quan tâm tới anh, có anh ở bên thì bà ấy sẽ yên tâm hơn.” Tuyên Dụ đẩy anh ra, “Anh ôm quá chặt!”

Đổi lại đến lượt Tuyên Dụ cảm thấy không được thoải mái, trên một cái giường có một cái bàn nhỏ, cô ngồi có vẻ hơi co quắp, hai người họ ngồi ăn cùng với cô, tựa như hai ngọn núi lớn đè lên, rất áp lực.

Tuyên Dụ có hơi không phản ứng kịp: “Vâng, cảm ơn bác sĩ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa hay Trần Tả Ninh đang đi tới, mặc áo blouse trắng.

Điện thoại trong túi Trần Tả Ninh vang lên, cô ấy đưa tay ra hiệu, đi ra ngoài nghe.

“Báo cáo kết hôn cũng đã đánh xong, ngày mai nộp.”

Từ tối hôm qua cô vẫn luôn do dự, có nên nói hay không và nên nói như thế nào. Trước một giây khi liên lạc với anh thì cô cũng dao động, tự nhủ thôi đi, sợ sẽ không thể diễn đạt suy nghĩ của mình một cách chính xác và sẽ có sự hiểu lầm, điều này sẽ khiến họ cãi nhau.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: “Tôi đang gõ báo cáo kết hôn.”