Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 61: “Vợ anh muốn nối lại tình xưa với ai thế?”
“Con đừng nói tốt cho nó.” Tuy ngoài miệng Văn Thư Lan phủ nhận nhưng vẫn cười không ngậm được miệng, “Mẹ với bố của Tiểu Yến tách ra sớm. Mẹ thì bôn ba quanh năm bên ngoài nên thời gian bên nó rất ít, phần lớn thời gian nó đều ở một mình. Đừng chỉ nhìn vẻ bất cần đời bên ngoài của nó, thật ra bản chất lại là một đứa sống khép kín. Nguyên do đều tại mẹ, mẹ ít khi bầu bạn còn luôn để nó một mình. Về sau nó đã quen một mình rồi thì bỗng một ngày mẹ mới nhận ra, con trai mình lớn mất rồi, không cần mẹ ở bên nữa.”
“Mẹ khách sáo rồi, con chưa từng nghĩ đến những chuyện đó.” Tuyên Dụ nắm lấy tay Văn Thư Lan, mỉm cười.
Tuyên Dụ lo lắng Trần Tả Ninh căng thẳng, nói: “Bác gái biết người thân của chúng ta đều không còn nữa, còn nói bữa cơm này em nhất định phải đến, xem như hai nhà gặp mặt.”
Tối tiệc tốt nghiệp cấp hai, người ngồi giữa bọn họ là Lý Tô Tô, và cô còn nhớ rằng mình chẳng nói gì với anh ta, không thể nào là muốn tỏ tình với cô.
Quý Hành nghĩ đến việc địa chỉ giao hàng nhanh là đơn vị anh ấy làm việc, đồ cũng do chính tay anh ấy mang về. Trong lòng không ngừng tự trách sao bản thân lại làm ra chuyện vượt rào như vậy.
Trần Tả Ninh cố tình làm nũng: “Nhẹ chút nhé.”
“Không được, đây là để gắn kết tình cảm mẹ con. Con muốn bỏ cũng được thôi, lần sau dẫn Tiểu Dụ theo để mẹ ôm con bé.” Văn Thư Lan vỗ nhẹ vào lưng Úc Văn Yến vài cái rồi ghét bỏ đẩy anh ra: “Được rồi, mẹ sẽ nhớ con lắm.”
Trần Tả Ninh nắm tay anh ấy, từ cổ tay li.ếm dọc lên đầu ngón giữa, hung hăng cắn một cái: “Em thích, nếu anh không phối hợp, em sẽ tìm……” người khác.
Văn Thư Lan vẫy tay tạm biệt một cách phóng khoáng rời đi: “Vậy còn tạm được, mẹ đi đây.”
Cúc áo nơi cổ bị cởi ra, yết hầu anh ấy khẽ trượt lên xuống đã phản bội sự kiềm chế của chính anh ấy lúc này. Cô ấy nghiêng đầu lại gần, khẽ cắn lên đó, lưu lại một dấu đỏ rõ rệt.
“Tả Ninh, chị của em gọi này.” Quý Hành gõ nhẹ cửa phòng tắm.
Văn Thư Lan khịt mũi: “Mẹ nói chuyện riêng với con dâu của mẹ, con lo chuyện bao đồng làm gì. Cảnh cáo con một lần, dám nói thêm một lời nào nữa thì mẹ sẽ bóc trần bí mật của con.”
Đột nhiên cô hiểu ra lý do vì sao Úc Văn Yến lại giỏi giang và có giáo d·ụ·c tốt như vậy, dù gia đình không trọn vẹn nhưng vẫn trưởng thành với nhân cách lành mạnh vững vàng và công lao của mẹ anh là không hề nhỏ.
Quý Hành cúi xuống vùi mặt vào vai cô ấy, bật cười khàn khàn: “Em học mấy thứ này ở đâu thế?”
Tuyên Dụ cảm thấy bất ngờ, tối qua Úc Văn Yến còn tỏ ra rất bình thản khi bàn đến việc gặp mẹ anh, thế mà sau lưng lại làm chuyện như vậy, khiến lòng cô chợt ấm áp.
“Chàng trai ngồi trước mặt cậu và cô gái ngồi sau lưng cậu từng yêu nhau hồi đại học, sang năm hai thì chia tay. Sau đó cô gái kia lại hẹn hò với người đứng nhất khối, không bao lâu sau lại chia tay nữa.” Lý Tô Tô thừa dịp ban ngày quán vắng khách nên thoải mái kể những chuyện mình đã hóng hớt được thời sinh viên.
Úc Văn Yến lập tức phản bác: “Mẹ đừng nói lung tung, con tốt lắm đấy.”
Ở góc rẽ, thấy Úc Văn Yến và một cô gái đứng đối diện nhau nhưng không nghe được họ nói gì, chỉ thấy cô gái ấy cứ nói mãi, còn anh chỉ đứng lặng im.
Anh ấy vừa hỏi xong thì đã thấy cô ấy lấy từ trong hộp ra một chiếc băng đô tai cáo, bất ngờ một món đồ nhỏ thế kia lại phải gói kỹ ba lớp.
“Hai mẹ con nói chuyện xong chưa?” Cửa lớn mở ra, Úc Văn Yến bước vào, anh đi đến bên cạnh Tuyên Dụ.
“Daddy thích không?” Giọng cô ấy lạnh lùng, thế mà lại làm anh ấy bối rối xao xuyến.
Quý Hành thở dài, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Sẽ cảm lạnh đấy.”
“Con kết hôn rồi, phải nhớ vợ chứ, không có thời gian nhớ mẹ đâu.” Úc Văn Yến đáp trả.
Úc Văn Yến nhận được tin nhắn của Tuyên Dụ, nhắn rằng cô và Trần Tả Ninh cùng đến cửa hàng của Lý Tô Tô để thử sản phẩm mới rồi, bảo anh tới thẳng đó.
“Mẹ kiềm chế chút đi.” Thật lòng Úc Văn Yến cũng sợ bản tính kiêu ngạo của mẹ sẽ dọa Tuyên Dụ sợ, nên mới cầu xin bà ấy ngay trong đêm, để ngày mai bà ấy nhất định phải hành xử cho ra dáng một người lớn.
Tuyên Dụ luôn rất lo lắng về cách nhìn của người nhà Úc Văn Yến đối với cô, không muốn vì chuyện bị gia đình phản đối họ ở bên nhau mà khiến Úc Văn Yến là người kẹt ở giữa hai bên trở nên khó xử. Những lời của Văn Thư Lan nói ra đã khiến cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Anh ấy cố tình để lại dấu hôn ngay trên xương quai xanh.
“Em đổi ca với đồng nghiệp rồi, không sao đâu.”
“Bác gái, cháu không nhận đâu ạ.” Trần Tả Ninh xua tay từ chối.
Một bộ dạng kiêu căng và ngạo mạn.
Úc Văn Yến đến quán cà phê mới mở của Lý Tô Tô, từ chỗ đậu xe bên đường, anh thấy ba người đang tụ tập chuyện trò bên cửa sổ sát đất.
“Cái này là bao lì xì đổi cách xưng hô.” Văn Thư Lan đặt vào tay Tuyên Dụ, cười nói: “Sau này nếu Tiểu Yến có làm gì sai thì con nhất định phải nói với mẹ, để mẹ đến dạy dỗ nó cho.”
Trần Tả Ninh nghĩ thầm, Quý Hành đã thật sự bị cô ấy dạy hư mất rồi.
Văn Thư Lan ném cho anh ánh mắt tự lo liệu, Úc Văn Yến lập tức đổi giọng: “Con sẽ nhớ mẹ lắm, chúc mẹ đi công tác thuận lợi.”
Tuyên Dụ nhìn Văn Thư Lan hiền từ mà chợt nhớ đến mẹ mình.
“Được, mẹ sẽ trổ tài cho con xem.” Văn Thư Lan vui vẻ nhìn Tuyên Dụ.
–
Thu lại suy nghĩ, Tuyên Dụ nói: “Ngồi cùng bàn ba năm cấp hai mà cậu ta cũng đâu có biểu hiện gì. Tớ còn tưởng cậu ta ghét tớ ấy chứ.”
“Em cúp máy trước, ngủ ngon.”
(*Giấy Tuyên Thành hay giấy huyện Kính là một loại giấy có nguồn gốc ở Trung Quốc cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ.)
“Vậy mẹ còn lén lút trốn đi nói chuyện riêng.” Úc Văn Yến cảm thấy mẹ mình là một con cáo già thành tinh, chắc mẩm đã đào hố anh rồi.
Quý Hành nhấn nút nghe màu xanh kết nối cuộc gọi, rồi đưa điện thoại áp lên tai Trần Tả Ninh. Sau đó, anh ấy quay đầu nhìn về phía giường lớn trong phòng ngủ, chỉ sợ bản thân lỡ nhìn thêm một giây nữa sẽ nhìn thấy hết của cô ấy.
Cô ấy chưa nói dứt câu, Quý Hành đã giữ chặt eo cô ấy, đè cô ấy xuống giường, sắc mặt nghiêm nghị: “Im miệng!”
“Dạ…… con cảm ơn…… mẹ ạ.” Tuyên Dụ lo lắng dè dặt nhận lấy lì xì, cô thấy có chút không chân thật. Dù gì tính cách của Úc Văn Yến và mẹ anh quá khác biệt.
“Trần Tả Ninh.” Quý Hành gọi tên cô ấy, mang theo vài phần cảnh cáo.
“Giáo sư Quý, bây giờ đang giữa mùa Hè.” Trần Tả Ninh lại cởi thêm một cúc áo của anh ấy nữa.
Sau khi dùng xong món chính, Văn Thư Lan lấy hai phong bao lì xì từ trong túi xách ra đưa cho Tuyên Dụ và Trần Tả Ninh.
Trần Tả Ninh: “Không dám nhìn hả? Rõ ràng đã thấy qua rồi, anh sợ gì chứ?”
“Chuyện mẹ có thể làm không nhiều, nhưng sẽ cố gắng hết mình để làm tốt những gì trong khả năng. Tiểu Dụ, con là cô gái tốt, sau này hãy sống thật hạnh phúc bên Tiểu Yến nhé.”
Trần Tả Ninh sững người vài giây, sau đó lễ phép chào hỏi: “Cháu chào bác gái.”
Tuyên Dụ trầm ngâm: “Tớ chẳng biết gì đâu, các người đừng tạo ra những chuyện linh tinh sau lưng tớ.”
Úc Văn Yến bước vào quán cà phê, âm lượng của Lý Tô Tô hoàn toàn át đi tiếng chuông gió trong trẻo.
Chỉ khi cô ấy hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, Quý Hành mới dám hít thở bình thường. Cảm giác khác thường trong người khiến anh ấy khó chịu, anh ấy vươn tay vặn vòi nước sang chế độ nước lạnh, đứng dưới vòi sen.
Quý Hành lặng lẽ lùi lại một chút, Trần Tả Ninh liền cúi đầu, hơi thở phả lên các khớp ngón tay của anh ấy. Nhìn anh ấy không kìm được mà khẽ run, cô ấy cảm thấy vô cùng hài lòng, lúc này mới phân tâm trả lời cuộc gọi.
Trần Tả Ninh nhìn dáng vẻ đoan chính đầy kiên định của anh ấy, nghĩ thầm nếu thật sự làm gì ở đây, chắc chắn sẽ phá vỡ tam quan của anh ấy, lại làm anh ấy mất ngủ thêm lần nữa.
Trần Tả Ninh sửng sốt, quay đầu nhìn anh ấy, nhưng anh ấy giữ chặt gáy, một nụ hôn kiểu Pháp bất ngờ ập đến.
Úc Văn Yến chụp màn hình gửi cho Văn Thư Lan:【Chúc mừng quý bà Văn nhé, mẹ có thể giành giải ảnh hậu rồi đấy.】
“Mẹ biết cả rồi ạ……” Tuyên Dụ cứ ngỡ Văn Thư Lan đã cắt đứt liên lạc với chồng cũ.
Tuyên Dụ không dám bước lên, lủi thủi chạy về khu cấp hai rồi bần thần cả buổi tối, còn thầm đoán có phải cô gái kia đang tỏ tình không, và Úc Văn Yến có đồng ý hay không. Cô đã buồn bã rất lâu vì những suy nghĩ linh tinh đó.
Úc Văn Yến vội xách túi giúp mẹ, theo bà ấy ra bãi đậu xe.
Văn Thư Lan: “Chưa xong, nói mấy ngày mấy đêm cũng không hết khuyết điểm của con.”
Trần Tả Ninh nhịn cười, tâm trạng trêu chọc nổi lên, cô ấy cố tình tiến gần hơn. Từng giọt nước trên tóc cô ấy như hạt mực rơi xuống thấm lên giấy Tuyên Thành*, làm ướt hết ống tay áo anh ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vừa nãy mẹ thể hiện tốt không?” Văn Thư Lan tự tâng bốc bản thân, “Mẹ không hổ danh là nữ hoàng giới giải trí, diễn gì cũng giống như thật.”
Văn Thư Lan nhìn cô gái xinh xắn trước mặt mình, cảm thấy an ủi: “Mẹ nghe bố Tiểu Yến nói hai đứa đã hẹn hò từ thời đại học.”
Hơi sương dày đặc, anh ấy không nhìn rõ gương mặt cô gái trước mắt mình. Cô ấy áp sát vào anh ấy khiến áo sơ mi anh ấy trước ngực bị ướt đẫm.
Văn Thư Lan nắm lấy tay cô ấy rồi mỉm cười dịu dàng nói: “Đây là quà gặp mặt bác tặng cháu. Nghe nói cháu đang làm việc tại bệnh viện trực thuộc Đại học Kinh Bắc, có chuyện gì thì cứ tìm bác hoặc Tiểu Yến, đừng ngại nhé.”
Lời quát tháo chẳng những không làm Trần Tả Ninh sợ, mà ngược lại còn khiến cô ấy thêm hưng phấn hơn, khoé môi càng lúc càng cong lên, đôi tai cũng khẽ động, trông chẳng khác gì một con cáo: “Mắng thêm một câu nữa đi.”
Vào đến phòng trong, Văn Thư Lan lấy quà từ trong hộp ra, Tuyên Dụ lập tức từ chối: “Quý giá quá, con không dám nhận đâu ạ.”
Vừa vào khu cấp ba thì với khả năng định vị phương hướng kém vô cùng của mình, cô đã bị lạc đường, đi lòng vòng hơn 10 phút, đánh bậy đánh bạ thế nào lại đi tới lớp 12/10.
Ngay sau đó là tiếng cười nhạo của cô ấy khẽ vang lên. Quý Hành có cảm giác trong cơ thể mình như có một ngọn lửa bất chợt bùng lên, xen lẫn cảm xúc xấu hổ. Anh ấy cố gắng giữ bình tĩnh: “Mặc quần áo vào trước đã.”
Úc Văn Yến: “Con biết rồi, bao giờ bàn xong con sẽ báo ngay cho mẹ biết đầu tiên.”
Trần Tả Ninh không tiện từ chối lần nữa, đành nhận tấm lòng của Văn Thư Lan. Dẫu sao Tuyên Dụ cũng đã kết hôn cùng Úc Văn Yến, nếu khách sáo quá sẽ thành xa lạ.
Úc Văn Yến đẩy Tuyên Dụ đứng dậy, cô chỉ có thể nhanh chân bước theo.
Chính bởi vì có mẹ lấy mình làm gương, nên cô cũng muốn cố gắng trở thành một người phụ nữ dịu dàng và thấu hiểu như vậy.
“Biết hai đứa đi được đến ngày hôm nay không hề dễ dàng, đêm qua nó đã gọi ba cuộc điện thoại cho mẹ, bảo mẹ không được làm khó con.” Văn Thư Lan ghé sát vào tai Tuyên Dụ, tò mò hỏi: “Tiểu Yến kể với con về mẹ thế nào? Rất hung dữ à?”
“Thấy anh là muốn làm thôi, đâu cần học.” Trần Tả Ninh thẳng thắn trả lời.
Úc Văn Yến nói không lại mẹ mình, có nói nữa cũng chẳng được gì. Lúc này anh chỉ nên gật đầu đồng tình là được.
Tuyên Dụ gật đầu: “Biết chứ, hồi cấp hai bọn mình cũng học chung lớp mà.”
Họ bước vào phòng, người phụ nữ ngồi ở vị trí chủ vị cũng đứng dậy. Bà ấy mặc một bộ đồ OL gọn gàng, sắc sảo, khuôn mặt và đường nét giống Úc Văn Yến như đúc. không có vẻ nghiêm khắc như tưởng tượng. Ánh mắt bà ấy lộ ra nét dịu dàng vốn có của một người mẹ, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười nhẹ nhàng, khẽ gật đầu với họ: “Đây là Tả Ninh à?”
Trần Tả Ninh mở cửa phòng tắm, hơi nước hòa cùng luồng khí nóng tràn vào căn phòng đang bật điều hòa. Một khuôn mặt trắng nõn hiện ra, cô ấy hơi ngẩng lên nhìn anh ấy, đôi mắt ướt át, dưới ánh đèn có thể thấy rõ lớp lông tơ mịn màng trên gò má, tựa như được phủ lên một lớp hiệu ứng làm đẹp mơ hồ. Phần thân trên lộ ra tr.ần tr.ụi, cảnh đẹp bày ra trước mặt không sót thứ gì.
Úc Văn Yến quyết định sẽ tạm thời gìn giữ hình tượng tốt đẹp giúp mẹ, để bà ấy làm người mẹ chồng đoan trang một thời gian nữa.
Anh ấy khẽ cau mày, thầm nghĩ cô gái lấy đâu ra sức mạnh để lôi kéo anh ấy, rồi chợt nhớ đến chuyện cô ấy nói mình từng theo ca giải phẫu ở khoa chỉnh hình, thế là không thấy lạ nữa.
–
“Đừng nhúc nhích.” Trần Tả Ninh giữ cổ tay Quý Hành, nói từng chữ một: “Em ra lệnh cho anh, không được cử động.”
Biểu cảm của Lý Tô Tô rất khoa trương, chỉ vào Ipad liên tục, có lẽ đang nói chuyện gì đó quan trọng lắm, Tuyên Dụ và Trần Tả Ninh ngồi đối diện cũng đặc biệt chăm chú lắng nghe.
Bà ấy mà không đề cập thì Tuyên Dụ hoàn toàn không nghĩ tới khía cạnh này.
Đôi tai khẽ động, như thể đang chào hỏi anh ấy, ý tứ câu dẫn lộ liễu đến mức không thể hơn.
Quý Hành khẽ thở dài, nhìn thấy sự mong đợi trong mắt Trần Tả Ninh nên chẳng thể làm ngơ. Anh ấy học theo giọng điệu cô ấy thích, lạnh lùng ra lệnh: “Mở chân ra.”
“Dạ, vậy trưa mai gặp, chị gửi định vị cho em nhé.”
Tuyên Dụ còn nhắn:【Em cảm thấy con người mẹ thật tốt, bà ấy là người mẹ tốt, chắc hẳn rất yêu anh.】
“Bác gái suy nghĩ chu đáo quá.” Từ tận đáy lòng Trần Tả Ninh vui cho chị gái, cô ấy có cảm giác mẹ của Úc Văn Yến rất xem trọng cô.
“Mẹ yên tâm, con làm tốt chuyện này hơn mẹ.” Úc Văn Yến nhướng mày, nếu có một chiếc gương ở đây, anh sẽ thấy rõ biểu cảm trên mặt mình giống mẹ như đúc.
“Mẹ, con cũng đâu tệ tới mức đó.” Úc Văn Yến tự bào chữa cho mình.
Đến sân bay, trợ lý đã xách hành lý đợi sẵn ở lối vào, Văn Thư Lan nói với Úc Văn Yến trước lúc xuống xe: “Chuyện kết hôn đã quyết định rồi thì lễ cưới cũng phải tổ chức, chuyện này con hãy hỏi ý kiến Tiểu Dụ nhiều hơn.”
“Chị, có chuyện gì vậy?”
“Sao vậy? Em nghỉ ngơi không đủ à?” Tuyên Dụ tiến đến nắm lấy tay cô ấy.
“Ngày mai đi ăn cơm với mẹ của anh Yến à, em cũng đi à?”
“Chị, chị có sức hút ghê.” Trần Tả Ninh thêm dầu vào lửa.
“Dạ dạ dạ, được rồi thưa quý bà Văn, mẹ nói gì cũng đúng ạ.” Úc Văn Yến không quản nổi tính cách bốc đồng của mẹ mình.
“Thật ra hồi cấp ba tớ còn lén ghép đôi cậu và Từ Hướng Hàng, cặp đôi học bá đỉnh chóp, tưởng tượng chút thôi cũng viết được cả bộ phim tình cảm thanh xuân vườn trường rồi.” Lý Tô Tô hạ giọng nói một câu vô cùng trái đạo đức. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quý Hành ép mình không được dao động, tháo bờm tai của cô ấy xuống, dịu dàng cười nói: “Tả Ninh, đừng chơi mấy trò này.”
Úc Văn Yến bị Tuyên Dụ đẩy một cái, cô giục anh: “Anh đi nhanh đi.”
Úc Văn Yến vẫn đứng cách đó không xa, và nghe hết chuyện từ nãy đến giờ mới bước tới, anh mỉm cười như không hỏi: “Vợ anh muốn nối lại tình xưa với ai thế?”
“Con đừng học theo mẹ, hãy nhìn vào ưu điểm của người kia nhiều hơn, đừng làm ầm ĩ.” Văn Thư Lan muốn truyền thụ cho anh một số kinh nghiệm hôn nhân, nhưng nhớ lại lịch sử tình trường hỗn loạn của mình thì vội ngưng, chỉ dặn Úc Văn Yến đừng giận dỗi vô cớ với Tuyên Dụ.
Cô ấy cứ tưởng Quý Hành sẽ ngăn mình làm bậy, nào ngờ lại bị anh ấy lật người lại, giọng trầm thấp vang lên bên tai: “Hư quá rồi, phải phạt.”
Văn Thư Lan lấy máy tính bảng ra chỉnh sửa tài liệu, bà ấy than thở: “Con tốt số ghê, có thể gặp được cô bé tốt như Tiểu Dụ. Cũng phải, nếu không tốt số thì sao có thể đầu thai làm con trai của mẹ.”
Tuyên Dụ và Trần Tả Ninh ngồi xuống, phục vụ bắt đầu lên món ăn. Văn Thư Lan đích thân giới thiệu từng món ăn, còn dặn họ ăn nhiều một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiếc vòng ngọc phỉ thúy rất tinh khiết, ước chừng đến hàng trăm vạn. Tuyên Dụ không dám đeo chiếc vòng trị giá trăm vạn trên tay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà sẽ không vì những khó khăn của cuộc sống mà biến thành cay nghiệt hay trút giận lên chị em cô. Bà muốn cố gắng từng chút một để cuộc sống dần trở nên tốt hơn. Bà cho họ niềm vui, chưa bao giờ tạo áp lực cho họ, càng sẽ không nói những khổ đau của bà là do sự tồn tại của các cô mang đến.
Quý Hành vội quay mặt đi không dám mạo phạm.
“Em mua gì vậy?” Quý Hành lau khô tóc, ngồi xuống mép giường.
“Tớ còn biết một chuyện, vào tối liên hoan chia tay năm lớp 9, thật ra cậu ta định đi tìm cậu, nhưng không biết cậu đã chạy đi đâu mất. Tớ đoán chắc chắn cậu ta muốn tỏ tình.” Lý Tô Tô tự tin khẳng định, “Giác quan thứ sáu của tớ chẳng sai bao giờ, lúc cậu ta hỏi tớ về hành tung của cậu ấy hả, ánh mắt khi đó đã bán đứng cậu ta luôn rồi.”
Văn Thư Lan mỉm cười, kéo tay cô đeo vòng vào: “Đây chỉ là một chút tấm lòng của mẹ thôi, con nhất định phải nhận lấy. Chắc chắn là Tiểu Yến đã lừa con đi đăng ký kết hôn với nó, trước đó còn chẳng đưa con về nhà lấy một lần, đúng thật thất lễ với con. Mẹ rất coi trọng con, những thứ mà con nên nhận đều sẽ được bù đắp, yên tâm nhé Tiểu Dụ.”
Văn Thư Lan đứng dậy: “Mẹ còn có phần quà cho con, để ở phòng trong, vào xem thử với mẹ nhé?”
Tuyên Dụ dò hỏi: “Khi nào mẹ đi công tác về thì tụi con đến nhà ăn cơm với mẹ nhé?”
Trần Tả Ninh đổi chủ đề: “Bác gái và anh Yến đâu? Họ đến chưa?”
Quý Hành cảm nhận được đôi tai cáo đang động đậy, mặt anh ấy đỏ bừng, thẹn quá hóa giận: “Trần Tả Ninh!”
“Không ạ, anh ấy kể mẹ rất giỏi, là tấm gương để anh ấy noi theo.” Câu sau là Tuyên Dụ tự thêm vào, nhưng nhất định đó cũng là tiếng lòng của Úc Văn Yến.
Trần Tả Ninh nghiêm túc hóng chuyện chẳng liên quan đến mình với tâm thế chăm chú ăn dưa.
“Em tắm xong rồi, đến lượt anh đó.” Trần Tả Ninh đưa tay lấy áo choàng tắm mặc vào, tuỳ tiện buộc một nút thắt rồi thong thả bước ra phòng tắm.
Tiếng tút vang lên, Quý Hành định rút điện thoại lại thì đột nhiên tay anh ấy trống rỗng. Ngay sau đó, anh ấy nghe thấy tiếng điện thoại bị úp lên tủ, rồi cả người bị kéo mạnh vào phòng tắm.
Tim cô ấy đập nhanh, cực kỳ thích dáng vẻ anh ấy rũ bỏ vẻ dịu dàng thường ngày mà đối với cô ấy hung bạo như này.
Cô đã lén chạy sang khu cấp ba, định âm thầm nhìn Úc Văn Yến, xem thử lớp họ đang tổ chức hoạt động gì, nếu có cơ hội gặp anh thì cô muốn nói với anh một câu chúc mừng tốt nghiệp vui vẻ.
“Cậu ta đi du học về rồi, rất có thể sẽ đến dự lễ kỷ niệm thành lập trường, đợi lúc đó đôi bên gặp nhau rồi sẽ biết thôi.” Lý Tô Tô cười chọc ghẹo.
Quý Hành nghiêm nghị, cứng nhắc đến mức không chút lay động. Trần Tả Ninh cười khẽ, tháo xuống rồi đội lên đầu mình: “Thích không?”
Văn Thư Lan liếc xéo anh: “Đừng có tự cao tự đại, con cũng chỉ ưu tú theo kiểu thường thường thôi.”
Úc Văn Yến nhìn theo bóng lưng mẹ, thầm nghĩ bản tính kiêu ngạo của bà ấy quả thật chẳng hề đổi thay, mười năm như một. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhanh nào, đừng làm mẹ lỡ thời gian kiếm tiền.” Văn Thư Lan liếc nhìn con trai.
Mẹ cũng là tấm gương của cô, trên người bà luôn có thể thấy sự kiên cường và nét dịu dàng luôn song hành.
Người trước giờ luôn đúng giờ như Trần Tả Ninh thế mà nay lại đến muộn 10 phút. Tuyên Dụ lo lắng có phải cô ấy xảy ra chuyện gì trên đường hay không nên cứ đi tới đi lui trước cửa. Mãi đến khi thấy cô ấy bước xuống taxi, cô mới thở phào.
Trước khi vào chuyện chính, cô ấy nói: “Đừng để lại dấu hôn trên cổ em, ngày mai em còn phải gặp chị nữa.”
Trần Tả Ninh trước mặt chị gái luôn thu lại cái đuôi của mình, trở nên ngoan ngoãn nghe lời. Cô ấy nhớ đến đêm điên cuồng hôm qua, chột dạ đáp: “Ừhm, vừa xong một ca phẫu thuật lớn, hơi mệt.”
“Em chưa tắm xong.” Trần Tả Ninh đặt tay lên nắm cửa, không nhúc nhích, nghiêng đầu cùng với mái tóc ướt sũng dính trên bờ vai mảnh mai, trông như một nàng tiên cá vừa bước lên từ biển sâu, cất giấu những bí mật chưa được khám phá, mê hoặc lòng người: “Tay ướt, giúp em đi.”
Trần Tả Ninh luôn thích làm như vậy, sở thích kỳ lạ này tạo cho anh ấy cú shock không nhỏ —— ra lệnh cho anh ấy làm người chủ động.
“Em có ăn uống đàng hoàng mà, chị đừng cằn nhằn em nữa, cằn nhằn anh Yến nhiều vào ấy.”
“Thôi được rồi, dẫn vợ con ra ngoài đi, mẹ tặng quà xong rồi.” Văn Thư Lan đưa tay lên nhìn đồng hồ mảnh, “Gần đến giờ lên máy bay rồi, con đưa mẹ ra sân bay.”
Lý Tô Tô ngạc nhiên: “Cậu không cảm nhận được chút gì sao? Không có chút tình cảm gì luôn á? Cậu ta quan tâm cậu lắm. Tớ còn nghe đồn, họ chia tay bởi vì cô gái kia biết cậu ta vẫn luôn thầm thích một cô gái khác.”
Quý Hành tắm xong đi ra, thấy Trần Tả Ninh ngồi khoanh chân trên thảm lông, đang khui hàng chuyển phát nhanh.
Văn Thư Lan:【Con thì biết cái gì, đây là Tiểu Dụ phát hiện ra mặt tốt của mẹ đấy, con đi chỗ khác chơi đi.】
Ngồi trên xe, Úc Văn Yến hỏi với vẻ bất an: “Mẹ, mẹ không nói này nói nọ con với Tuyên Dụ đấy chứ?”
“Họ đang trong phòng riêng, đi thôi.” Tuyên Dụ nắm lấy tay em gái.
Chương 61: “Vợ anh muốn nối lại tình xưa với ai thế?”
Tuyên Dụ trừng mắt với cô ấy: “Cười gì mà gian xảo như trộm thế? Bọn mình gặp lại thì thế nào, nối lại tình xưa chắc?”
“Hả?” Tuyên Dụ nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra vào buổi tối tốt nghiệp cấp hai xa lắc hôm đó.
Văn Thư Lan: “Còn về chuyện trước đây, mẹ biết có nhiều điều bất đắc dĩ nhưng lỗi là ở bà ngoại của nó. Con yên tâm, mẹ đã nói chuyện với bà ngoại nó rồi. Người lớn tuổi đôi khi vì quan tâm quá mà hành động sai cách, nhưng cuộc sống là của hai đứa, con đừng quá để tâm.”
“Hả? Loạn quá vậy, tại sao?” Tuyên Dụ cắn môi theo thói quen, nghiêm túc sắp xếp mối quan hệ giữa các nhân vật, suýt nữa nhầm lẫn.
“Anh muốn xem em cài không?” Môi của Trần Tả Ninh cọ nhẹ lên cằm Quý Hành, “Ra lệnh cho em đi để em cài. Ừhm, đây là mệnh lệnh của em, anh phải tuân theo. Vậy nên, ra lệnh cho em.”
Nhân viên phục vụ đứng trước cửa đích thân dẫn đường cho hai chị em.
Văn Thư Lan lườm anh một cái rồi dang tay ra, Úc Văn Yến bước lại gần ôm bà ấy, nói giọng bất lực: “Mẹ, sau này có thể bỏ qua cái thủ tục ôm tạm biệt hình thức này không?”
“Đáng lẽ chị nên báo trước với em về bữa ăn hôm nay.” Tuyên Dụ xót xa nhìn em gái.
“Sao hả? Sợ mẹ tiết lộ bí mật của con à?” Văn Thư Lan rũ bỏ nét nghiêm túc đoan trang khi nãy mà khoanh tay bắt chéo chân, “Mẹ đã làm theo lời con nói rồi, cười với Tiểu Dụ, không nói bất cứ điều gì làm con bé áp lực.”
Trần Tả Ninh đứng dậy cài nó lên đầu anh ấy, mỉm cười hài lòng.
Lý Tô Tô ngạc nhiên: “Người đứng nhất khối là bạn cùng bàn của cậu, cậu không biết sao?”
“Ngồi tự nhiên đi, đừng khách sáo.” Cử chỉ của Văn Thư Lan đoan trang phù hợp, hoàn toàn không giống hình tượng nữ hoàng lạnh lùng của giới giải trí trên mặt báo giải trí đưa tin.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.