Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 62: Chỉ nói những lời tình tứ chính thức cho bà Úc nghe thôi
Úc Văn Yến nhướng mắt, lười biếng nhìn cô: “Tối nay muốn ở trên à?”
Tuyên Dụ nhíu mày, sao chủ đề lại vòng về nữa: “Sẽ không.”
Tối hôm lễ tốt nghiệp, Úc Văn Yến khó khăn lắm mới thoát ra được, vội vã chạy đến khu cấp hai, muốn nói vài câu với cô trước khi buổi tiệc bắt đầu, nhưng không tìm thấy cô.
Muốn hóng chuyện thì phải tám với Từ Hướng Hàng mới thú vị.
“Yên tâm, toàn là lời chính quy thôi.” Úc Văn Yến kéo con trỏ xuống đoạn cuối cùng, nhẹ nhàng đọc: “Nhân cơ hội này, tôi xin cảm ơn sự bồi dưỡng của nhà trường và lời dạy bảo của thầy cô, để tôi có thể đứng ở vị trí cao hơn để nhìn thế giới.”
Tuyên Dụ đi đến bên cạnh cửa, Úc Văn Yến ngừng tay, ngạc nhiên khi thấy cô thức giấc: “Làm ồn đến em à?”
Tuyên Dụ đỏ mặt: “Anh lên phát biểu chỉ để nói câu cảm ơn chính thức này thôi à?”
Úc Văn Yến ngồi xuống, đặt tay sau lưng Tuyên Dụ, khóe môi cong lên lớn hơn: “Cho tôi tham gia với?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Việc bạn học chủ động kết bạn với Lý Tô Tô không có gì lạ. Cô ấy hoạt bát, cởi mở lại hay nói, chắc họ thấy cô ấy dễ gần.
Từ Hướng Hàng:【Chắc còn khoe thêm hai tháng nữa.】
“Anh đừng làm bừa.” Tuyên Dụ không muốn biến dịp trang trọng thành nơi tung tin đồn hồng phấn, cô đưa tay kiểm tra bản thảo anh đã viết xong, thấy không có vấn đề gì mới thở phào. “Nhà ngoại giao Úc à, dịp chính thức không được phép qua loa đâu.”
Tuyên Dụ ôm chặt anh, dỗ dành: “Sao có thể chứ, nếu họ biết em kết hôn với Úc Văn Yến thì chắc chắn ghen tị với em lắm.”
Tuyên Dụ chắp tay cầu xin: “Chỉ là nói đùa thôi mà, em còn chả nhớ mặt của đối phương trông thế nào nữa.”
Anh gõ xuống câu cuối cùng——
Chương 62: Chỉ nói những lời tình tứ chính thức cho bà Úc nghe thôi
Hồi đó, cô ấy từng nghĩ rằng, sau khi chia tay, chị gái sẽ bắt đầu lại, tìm một mối tình mới. Nhưng sau này, cô ấy dần dần nhận ra, Tuyên Dụ chỉ yêu mỗi Úc Văn Yến. Không phải kiểu tình yêu khổ đau tự mình cảm động, mà là những khoảnh khắc họ bên nhau, sự thấu hiểu và đồng điệu đã khiến Tuyên Dụ không thể nào quên anh.
Úc Văn Yến: “Lẽ nào em đã tính tới chuyện bỏ rơi anh rồi?”
Lý Tô Tô lén lút liếc mắt qua lại, suýt quên mất Trần Tả Ninh là một đứa em kiểm soát. Cẩu lương mà Tuyên Dụ phát, cô ấy chỉ biết nhận hết chẳng chừa.
Úc Văn Yến bật cười thành tiếng, “Thì ra cãi nhau còn có lợi ích thế này.”
“Ừhm…… bị lạc đường.” Tuyên Dụ nói dối, lại cúi đầu né tránh ánh mắt dò xét của Úc Văn Yến.
Anh cố chấp không chịu rời đi mà đứng đợi ở cửa lớp, thầm nghĩ sau đêm nay chưa biết chừng họ sẽ không còn cơ hội gặp lại. Anh muốn nhìn cô thêm một chút nữa, dù không thể bày tỏ tình cảm của mình nhưng ít nhất có thể làm bạn trước, sau này còn có cơ hội gặp mặt.
Chẳng những thế, trong mỗi dịp trang trọng sau này, anh đều có thể quang minh chính đại nhắc đến cô.
“Khụ khụ khụ!” Trần Tả Ninh che miệng ho dữ dội.
Trong nhóm nhỏ, Lý Tô Tô hào hứng nói:【Tuyên Tuyên thấy chưa, mấy bạn hồi xưa im thin thít giờ thành ông chủ nhỏ, nói nhiều hơn hẳn, còn không nhịn được mà còn khoe khoang.】
Tuyên Dụ đẩy cằm anh ra: “Anh thuộc giống c·h·ó hả? Dừng lại ngay!”
Lý Tô Tô nhìn vẻ mặt kiên định của Trần Tả Ninh, thầm nghĩ thôi bỏ đi, đừng mong từ miệng một đứa em kiểm soát nghe được đánh giá nào khác.
Lý Tô Tô nhìn cặp vợ chồng trước mặt, thoạt nhìn như cãi nhau nhưng thực chất là khoe tình cảm, nhỏ giọng hỏi Trần Tả Ninh: “Hay là chúng ta đi trước……?”
Tuyên Dụ đỏ mặt: “Không được trêu em.”
Úc Văn Yến nắm tay Tuyên Dụ không cho cô cơ hội vùng ra, nửa ôm nửa kéo cô rời đi, nói với hai người kia: “Chúng tôi về trước đây. Tô Tô, cô đưa Tả Ninh về giúp nhé.”
“Em……” Tuyên Dụ nhìn anh, ngập ngừng mở miệng: “Tối đó, có cô gái nào tỏ tình với anh không?”
Tuyên Dụ vẫn dành tặng anh một nụ hôn má lấy lòng, sau đó cuộn tròn nhắm mắt ngủ trong vòng tay Úc Văn Yến.
Lý Tô Tô sợ tới mức suýt làm rơi iPad vào mặt: “Anh Yến…… Đây là một trò đùa tồi tệ không?”
「Vợ yêu của tôi, quý bà Tuyên Dụ. 」
“Về đâu?” Úc Văn Yến chợt có dự cảm chẳng lành.
Tuyên Dụ: “Vì chồng em đã có thành kiến với em, vậy em tạm thời không nên xuất hiện trước mặt anh ấy thì hơn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Úc Văn Yến nghe cô vì nói nửa đêm tỉnh giấc không thấy anh nên mới đi tìm, lòng anh mềm nhũn, vẫy tay: “Lại đây nào.”
“A Dụ, Đoàn Thừa Vận là ai vậy?” Úc Văn Yến hỏi, “Nếu anh nhớ không nhầm thì là người đứng nhất khối của bọn em nhỉ?”
Tuyên Dụ vẫn không thèm để ý tới Úc Văn Yến đến tận lúc đi ngủ. Anh nằm phía bên kia giường, cô lại cố ý trở mình tạo tiếng động thật to để bày tỏ sự bất mãn.
Tuyên Dụ quay lưng về phía Úc Văn Yến, lấy điện thoại từ dưới gối ra. Lý Tô Tô chia sẻ cho cô những tin đồn ở lớp học, bất ngờ phát hiện mình đã được thêm vào nhóm wechat lớp cấp ba. Mấy bạn học giờ làm ăn khá giả đang chuyện trò rôm rả, lên kế hoạch ăn uống cho họp lớp vào ngày kỷ niệm thành lập trường.
Úc Văn Yến: “Sau đó thì sao? Em đã đi đâu?”
Đèn trong phòng tắt phụt.
Tuyên Dụ:【Không phải còn tận hai tháng nữa mới tới à? Mọi người vội gì chứ?】
Tuyên Dụ đặt điện thoại xuống, than thở: “Úc Văn Yến, hay là kỷ niệm trường chúng ta đừng đi nữa, phá hoại hòa khí gia đình quá.”
Úc Văn Yến bắt chước giọng điệu vô tội của cô, nói: “Không cãi nhau, vậy nên không được hôn hả?”
Bởi vì không thích đối phương nên không ngừng tìm hiểu, ý đồ moi ra khuyết điểm đối phương. Cuối cùng lại trở thành người hiểu rõ đối phương nhất, vậy nên yên tâm mà yêu.
Lúc 4 giờ đêm, Tuyên Dụ tỉnh dậy đi vệ sinh, quay lại ngủ thì mới phát hiện bên kia trống không, Úc Văn Yến chẳng biết đã đi đâu mất.
“Không, thấy anh không ở đó nên ra ngoài tìm thôi.” Tuyên Dụ đứng yên tại chỗ, chỉ lo nếu mình đường đột bước vào thì sẽ thấy tài liệu mật.
Cửa phòng làm việc mở rộng, ánh sáng ấm áp bảo vệ mắt hắt ra ngoài, tạo thành một hình tứ giác nghiêng trên sàn, còn có thể nghe thấy tiếng gõ bàn phím nhẹ nhàng.
–
Nhìn rõ tiêu đề lớn trên tài liệu hiển thị trên màn hình máy tính, cô hỏi: “Bài phát biểu? Kỷ niệm trường mời anh phát biểu sao?”
Úc Văn Yến đặt tay lên đầu gối cô, từ từ trượt lên, nhấc một lọn tóc xoăn trước ngực của cô, quấn quanh ngón tay nghịch ngợm đầy thân mật. Thỉnh thoảng anh để tay chạm vào áo, dùng khớp ngón tay cọ qua lớp vải cotton của bộ đồ ngủ, rồi cố ý trượt xuống dưới một chút, lướt qua một điểm nhạy cảm.
“Ừhm, không có.” Úc Văn Yến giữ tay cô lại, cúi người hôn mạnh vài cái.
Tuyên Dụ lấy đại một lý do: “Chắc đi vệ sinh? Em không nhớ nữa. Anh hỏi chuyện này làm gì, không lẽ em ở đó thì cậu ta sẽ tỏ tình em chắc? Em không muốn yêu sớm bị phát hiện, khai giảng học kỳ mới phải đứng dưới cờ kiểm điểm đâu.”
Tuyên Dụ nằm lại chỗ cũ, nói: “Muộn rồi, ngủ thôi.”
Tuyên Dụ quay người lại, giả ngốc hỏi: “Chúng ta có cãi nhau à?”
Thân phận là——
Tuyên Dụ đã cài chế độ không làm phiền cho nhóm lớp. Cô tham gia thuần tuý là vì Lý Tô Tô và Từ Hướng Hàng cũng đi. Cùng họ đi ôn lại kỷ niệm thời cấp ba mới thú vị.
Úc Văn Yến nhếch môi cười tinh quái: “Ừhm, chỉ nói mấy lời tình tứ chính thức cho bà Úc nghe thôi.”
Từ Hướng Hàng:【Từ khi có tin kỷ niệm trường, nhóm lớp bọn tôi cũng vậy. Có mấy người ngày nào cũng chat, tâng bốc nhau, nhưng cuối cùng việc chốt buổi họp lớp vẫn phải để lớp trưởng ra tay, tụi kia chỉ biết nói mồm.】
–
“Nếu cậu ta tỏ tình với em thì em sẽ đồng ý không?” Úc Văn Yến ngẩng lên nhìn Tuyên Dụ. Hôm nay nghe hết Lý Tô Tô kể chuyện cũ, anh thầm cảm thấy may mắn vì đã chủ động theo đuổi cô lúc ở Quý Đô, nếu không có lẽ đã bỏ lỡ cô thật.
Úc Văn Yến rất phóng khoáng nói: “Em từng nói sẽ không rời xa anh nữa. Nhưng giờ em muốn nối lại tình xưa với người khác thì anh có thể làm gì được? Hửm?”
“Họ rất hợp nhau mà.” Trần Tả Ninh ngồi xuống uống nốt chỗ cà phê còn lại, “Không cần nghi ngờ, trời sinh một đôi.”
Tuyên Dụ: “Anh…… đến tìm em à?”
“Em thấy rồi sao không đi đến?”
Cô cầm điện thoại lên xem tin nhắn, thầm nghĩ có phải anh bị gọi đi tăng ca đột xuất hay không.
“Vì tối đó, anh cũng không tìm thấy em.” Úc Văn Yến cúi đầu, ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ của dầu gội trên tóc cô, cùng loại anh dùng.
Tuyên Dụ đi đến trước mặt anh, Úc Văn Yến trực tiếp bế cô lên đùi mình.
Giọng anh trầm ấm và cuốn hút, Tuyên Dụ không khỏi bị cuốn vào: “Ai vậy?”
Thông tin hiện ra, Tuyên Dụ đọc lướt qua một lượt rồi sững sờ. Cô còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên vai cô nặng trĩu, bên tai vang lên một giọng nói trầm trầm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em cũng đâu hiểu rõ cậu ta. Ba năm cấp ba, giao thiệp giữa em với cậu ta chỉ dừng ở bài tập nhóm, nói chuyện còn chẳng được mấy câu.” Tuyên Dụ khen ngợi anh, muốn chuyển chủ đề, “Chúng ta đâu giống vậy. Mặc dù luôn gây khó dễ cho đối phương, nhưng chúng ta hiểu rõ nhau, yêu đương cũng yên tâm hơn.”
Lý Tô Tô xoa cằm suy tư: “Tả Ninh, em nói xem, hai người họ sao lại ở bên nhau được nhỉ?”
Tuyên Dụ nói rất nhiều, giữa chừng uống hết nửa cốc nước để làm dịu cổ họng. Cô thay đổi thái độ cầu hòa ban đầu, hừ một tiếng: “Hồi đó quan hệ giữa bọn em cũng bình thường thôi mà, kể cả em thật sự có gì với người ta thì liên quan gì đến anh chứ!”
Chỉ tiếc là không gặp được. Đường Phục Tông liên tục gọi điện giục anh quay lại lớp, giáo viên sắp điểm danh. Úc Văn Yến đành phải ôm nuối tiếc rời đi.
“Em nói thật đấy.” Tuyên Dụ nhìn anh từ trên cao xuống, cảm thấy hơi mỏi cổ nên nằm sấp lên ngực anh, “Em không hề biết cậu ta có tình cảm với mình. Hơn nữa, đó chỉ là suy đoán của Tô Tô thôi, có khi người ta chẳng có cảm giác gì với em, tin đồn chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Người ta đang tỏ tình, em đi lên thì bất lịch sự sao.” Trong lòng Tuyên Dụ không thoải mái, nhưng cô không có mâu thuẫn gì với cô gái kia, sẽ không cố ý bước tới phá đám và cố ý làm cô ấy xấu hổ.
“Mời vài người, mới đầu anh định từ chối luôn, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn nên tranh thủ một chút.” Úc Văn Yến đáp, “Nếu không thì ai sẽ biết anh đã kết hôn với Tuyên Dụ chứ.”
Úc Văn Yến: “Thế tại sao em đồng ý hẹn hò với anh?”
Tuyên Dụ đứng lên liếc xéo Úc Văn Yến: “Đứng lên, em muốn về nhà với Tả Ninh.”
Tuyên Dụ rút tay về, ôm lấy cổ anh, dùng sức ở eo và bụng, lật người chiếm vị trí phía trên.
Lý Tô Tô thẳng thừng chỉ ra:【Có gì lạ đâu? Hồi học cấp ba, anh vừa ngốc vừa lắm tiền, ai mà chả biết anh là cậu ấm con nhà giàu. Tất nhiên người ta muốn móc nối quan hệ để về sau còn dễ nhờ vả.】
“Còn phải cảm ơn một người, người đã ủng hộ ước mơ và sự nghiệp của tôi vô điều kiện trong suốt mười năm qua.”
Lý Tô Tô hoảng hốt co rúm người lại, giơ chiếc iPad lên che mặt và giả vờ như không tồn tại. Trần Tả Ninh bình tĩnh vô cùng, vẫn tiếp tục nhấm nháp từng miếng hoa quả nhỏ, dù sao cô ấy cũng không tham dự vào bất cứ chủ đề nào. Người hoảng loạn nhất chính là Tuyên Dụ. Cô cảm thấy như có trăm cái miệng cũng không thể biện minh, chỉ biết trừng mắt hung dữ nhìn Lý Tô Tô, đều tại cô ấy nói linh tinh.
Không có tin nhắn nào trong mục tin nhắn được ghim, cô xỏ dép lê, đi ra khỏi phòng ngủ tìm người.
“Chị Tô Tô, em có nói gì đâu, sao phải đi?” Trần Tả Ninh thẳng lưng, cảm thấy chẳng có gì mà bất ổn, việc nhìn chị gái trò chuyện với anh Yến là một niềm vui lớn của cô ấy.
Câu hỏi ngược cuối cùng của anh làm trong lòng Tuyên Dụ thấy áp lực kép từ sự chột dạ và tội lỗi, cô nhanh chóng nhận lỗi: “Nói bừa thôi, em sai rồi.”
“Thật sự giận rồi à?” Úc Văn Yến kéo nhẹ chăn, dịch về phía cô.
Anh càng tới gần, Tuyên Dụ càng tránh xa, cuối cùng cả hai cùng chen chúc ở mép giường, suýt rơi xuống đất.
Người khác không biết họ đã trải qua những gì trong những năm qua, nhưng cô ấy là người chứng kiến toàn bộ câu chuyện.
Từ Hướng Hàng:【Tôi cũng có……】
Úc Văn Yến nở nụ cười không mấy thiện ý, ranh mãnh nói: “Vợ của anh thì sai thế nào được, sai thì cũng là người khác sai chứ.”
“Anh điên rồi à?” Tuyên Dụ kéo giãn khoảng cách nhìn Úc Văn Yến, muốn xem xem anh đang nói cái gì vậy, định chơi kiểu ngoại tình mới lạ nào đây?
Người yêu của anh.
Tuyên Dụ hứng thú xem đôi vợ chồng nhỏ cãi nhau trong nhóm, còn cô thì chẳng có nỗi lo này. Ba năm cấp ba, cô chỉ biết cắm đầu vào học, rất ít giao lưu hay tham gia hoạt động trường.
Nghe câu hỏi của anh, tay Tuyên Dụ chợt siết chặt tay một góc gối, chớp mắt nhanh hơn. May anh không nhìn thấy, nội tâm rối bời của cô cũng không bị lộ ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuyên Dụ ngượng ngùng nói: “Chẳng phải có ai đó chưa nghe em nói câu chúc mừng tốt nghiệp sao? Dù sao anh cũng dạy kèm em cả năm trời, tạm thời bỏ qua định kiến, đến chúc anh một câu.”
“Ơ! Được!” Lý Tô Tô nhìn đôi vợ chồng đã đi xa, thầm nghĩ hai người kia vẫn cứ thích đối đầu nhau giống hệt hồi đi học. Dù chứng kiến họ đi cùng nhau suốt chặng đường, nhưng cô ấy vẫn không khỏi ngạc nhiên rằng hai người họ lại có thể đến được với nhau.
“Em đi đâu vào tối liên hoan chia tay nghiệp trung học cơ sở vậy?” Nếu Lý Tô Tô không nhắc tới thì Úc Văn Yến suýt quên mất chuyện này.
Úc Văn Yến đọc từng chữ từng câu một: “Đoàn Thừa Vận yêu cầu thêm bạn làm bạn bè.”
Thoát khỏi khung chat, Tuyên Dụ thấy một chấm đỏ ở mục「Bạn mới」cho nên cô bấm vào.
“Phải, em còn chưa nói chúc mừng tốt nghiệp với anh, cũng chưa gọi anh một tiếng đàn anh nữa.” Anh khẽ thở dài.
Lý Tô Tô bất lực nói:【Thật hết nói nổi, mấy bạn suýt nữa quên cả tên họ, thêm tớ là bạn. Có một người lớp bên, hồi cấp ba tớ còn chẳng biết có người này luôn.】
Úc Văn Yến nghĩ lại một lúc, nhớ đến một chuyện khác của tối hôm ấy: “Ưhm…… Nhưng bọn anh đã nói chuyện rõ ràng rồi, cũng không đến mức khó xử. Sao em biết, em nhìn thấy à?”
“Được rồi, anh không giận, đùa em thôi, ngủ đi nào.” Vốn dĩ Úc Văn Yến chẳng cần Tuyên Dụ dỗ dành, tự anh đã nghĩ thông suốt từ sớm. Một buổi kỷ niệm trường nhỏ bé sao phá nổi tình cảm vợ chồng họ.
Úc Văn Yến nhướn mày. Nhưng Tuyên Dụ của hồi tốt nghiệp cấp ba lại cho anh cảm giác như kiểu dù sao cũng không thích ai, hẹn hò với ai cũng được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.