Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Giữa họ đã kết thúc rồi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Giữa họ đã kết thúc rồi


Có lẽ đã quen việc châm chọc lẫn nhau nên khi cô đột nhiên thuận theo thế này thì anh lại trở thành người lúng túng nhất.

“Úc Văn Yến, cậu… đã nói với cô ấy rồi sao?” Đường Phục Tông hỏi: “Mấy năm nay cậu sống thế nào, cô ấy biết không?”

Điện thoại hiển thị Đường Phục Tông đang gọi đến, Úc Văn Yến để điện thoại lên tai: “Vừa lên xe, có lẽ nửa tiếng sau sẽ về đến nhà.”

Giọng điệu lịch sự quá mức này đặt vào bất kỳ mối quan hệ nào cũng điều bình thường, nhưng nó có vẻ vô cùng không phù hợp ở đây. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thật xin lỗi, những lời vừa rồi cô đừng để bụng.” Úc Văn Yến nhìn cô, mái tóc cô bị gió thổi rối tung rũ xuống đôi vai gầy, như thể một giây tiếp theo cô sẽ ngã xuống.

Sau khi chạy mấy cây số để bình tĩnh lại, hai người đứng ở lối vào của cửa hàng tiện lợi uống nước nhưng vẫn tiếp tục tranh luận xem rốt cuộc là lỗi của ai.

Có thể Tuyên Dụ sẽ đuổi theo anh, ban đầu còn có thể mắng chửi, sau đó chạy hết nổi rồi thì chống nạnh thở hồng hộc kêu anh đợi một chút.

Đường Phục Tông đang muốn trêu chọc, Úc Văn Yến lại nói: “Chắc là kết thúc rồi.”

Dùng thân phận gì để hỏi? Muốn có được câu trả lời thế nào?

“Bạn gái cũ của cậu vừa mới tới nhà, rất an toàn, nhà ngoại giao Úc có thể tập trung làm việc rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Úc Văn Yến tắt khung đối thoại nhưng tài liệu bên cạnh chẳng chữ nào vào đầu, anh lại mở avatar của Đường Phục Tông ra, hỏi:【Cô ấy sao rồi?】

Đã sớm trải qua độ tuổi mơ mộng hão huyền, cô kìm nén mọi cảm xúc một cách hợp lý, nhiều lần nói với bản thân rằng không cần phải để tâm vào chuyện vụn vặt.

Đường Phục Tông nghe âm thanh tút tút thì kiềm chế lại để không mắng chửi, người trong cuộc đã mặc kệ sao anh ấy phải lo chuyện không đâu vào đâu vậy!

Khi xe đến, tài xế tự mình xuống mở cửa, cười hỏi: “Hai vị phải không?”

Phấn khích quá nên lỡ lời, Đường Phục Tông hơi ngượng ngùng nói:【Không nói nữa, nghỉ ngơi sớm một chút. 】

Úc Văn Yến vốn muốn đi đến bên cạnh cô bỗng bước chậm lại.

“Câu nói vừa rồi…”

Đường Phục Tông:【Đều là đàn ông con trai cậu quan tâm tôi có ngủ hay không để làm gì?】

Rõ ràng có nơi tốt hơn để đi, nhưng anh lại đến một quốc gia tràn ngập nguy hiểm suốt ba năm.

Tuyên Dụ tự mình mở cửa sau trước một bước, rồi ngồi vào ghế: “Chỉ có mình tôi.”

Suy nghĩ nhỏ nhặt trong lòng người đàn ông kia Đường Phục Tông đã nhìn thấu từ hồi cấp 3, cứ vờ vịt đi, ai mà không biết.

Mà bây giờ, anh lại nhận thức rất rõ ràng rằng giữa bọn họ đã kết thúc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Úc Văn Yến thu hồi ánh mắt, đi trở về phòng làm việc: “Tối nay có lẽ phải thức trắng.”

Tuyên Dụ siết chặt túi xách nhìn đường phố trống trải, trong lòng có sự nghi ngờ nhưng mở miệng mấy lần cũng không thể nói nên lời.

Cô buồn bực ngắt lời, tốc độ phát âm rất nhanh, chỉ sợ bại lộ sự run rẩy ở cuối câu.

Câu trả lời của cô hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Úc Văn Yến.

Chương 8: Giữa họ đã kết thúc rồi

Nhưng không phải bởi vì câu nói cố ý đùa cợt của anh, mà vì cô vẫn đang bị mắc kẹt trong suy nghĩ về việc anh đã đến làm việc tại Lusagna.

Úc Văn Yến chỉ nói cúp máy đây.

Người sáng suốt nhìn một cái là biết ngay Úc Văn Yến đang suy nghĩ gì, chỉ có bản thân anh là ăn nói úp mở. Nhận đơn hàng để thuận nước đẩy thuyền là Đường Phục Tông cố ý làm.

“Cô ấy không muốn.” Sau khi Úc Văn Yến đi vào thang máy thì phiền não kéo cà vạt.

Úc Văn Yến đứng đắn trả lời: 【Cảm ơn, cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút. 】

Đường Phục Tông ngay lập tức trả lời bằng tin nhắn thoại.

Điều mà người ngoài nhìn thấy ở hội nghị quốc tế chỉ là cách tổ chức hội nghị. Thật ra có rất nhiều công tác ngoại giao chưa được xác định cần được thực hiện riêng. Bởi vì cơ hội tiếp xúc với nhân viên công chức của các nước khác rất ít, nên làm việc không được quá mức để tránh gây ra những rắc rối khác, đôi khi tranh thủ lúc rảnh rỗi trao đổi với đối phương là điều hoàn toàn bình thường.

Đường Phục Tông: 【Ai bệnh cậu không biết à? 】

Lúc ấy anh còn hy vọng có lẽ cô chỉ nói lời giận dỗi, ngày mai anh tìm gặp cô, nói không chừng sẽ làm lạnh lại.

Trở lại khách sạn bên cạnh, sau khi tắm xong Úc Văn Yến lau tóc một cách tùy tiện rồi ngồi xuống chuẩn bị tiếp tục xem tài liệu hội nghị.

Anh lặng lẽ đứng sau lưng chờ xe cùng cô.

Hóa ra khi gặp lại nhau, giữa hai người lại thành thế này…

Úc Văn Yến lỡ lời nên cảm thấy hối hận trong mấy giây, rồi anh thầm nghĩ nói cũng lỡ nói rồi giờ mà giải thích thì mất mặt quá. Anh tuyệt đối không làm chuyện mất mặt đó nên anh che dấu biểu cảm không cần thiết của mình, vai hơi chùng xuống và đứng yên một cách bình thản.

Trên danh nghĩa là anh đến tham dự hội nghị nhưng thực tế vẫn đang theo dõi một hạng mục công việc bí mật. Anh phải đạt được một số tiến triển ở hội nghị lần này nên thời gian nghỉ ngơi đã ít càng ít hơn.

Tuyên Dụ không quay đầu, chỉ khẽ ‘Ừ’ một tiếng: “Tôi cũng có chỗ không đúng.”

“Bà bôi xấu danh tiếng của tôi đấy, cuối tuần trước tôi luôn ở chỗ bà.” Giọng Úc Văn Yến tràn đầy mệt mỏi.

Thang máy đến vừa đúng lúc, sau khi bước vào cô bấm đóng cửa rồi mới nhấn nút xuống lầu một. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mấy giây sau Đường Phục Tông thu hồi tin nhắn nhưng Úc Văn Yến đã thấy rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)


Anh không cam lòng đứng ở phía sau, chỉ muốn đuổi theo nhưng cố gắng chịu đựng nhìn theo bóng dáng của cô, giống hệt như ngày chia tay anh đã đuổi theo cô xuống lầu. Tất cả ánh sáng đều chiếu lên người cô, còn anh thì bị một ranh giới chia cách sáng tối ngăn ở giữa, anh làm thế nào cũng không thể bước ra khỏi khu vực tối tăm đó.

“Không còn sớm nữa, tôi đi trước, nếu có vấn đề gì anh cứ liên lạc với Đường Phục Tông.” Tuyên Dụ nói xong không đợi anh trả lời mà xoay người bước nhanh tới thang máy rồi nhấn liên tiếp nút xuống tầng hai lần nhưng không sáng. Cô sợ người đàn ông phía sau có động tĩnh khác nên vội vàng nhấn thêm một lần nữa.

Toàn bộ quá trình không hề có trao đổi gì khác, Úc Văn Yến nhìn theo chiếc xe rời đi, tâm trạng trong giây phút này còn tệ hơn cả đêm chia tay.

Cửa vừa đóng lại, cô ngã dựa nửa người trên vào tường, cố nén sự khó chịu như nước lũ đang ăn mòn lý trí.

Thang máy đến lầu một, Tuyên Dụ đi ra.

Khoé mắt Tuyên Dụ đỏ lên, cô cúi đầu xuống, phần tóc mái sau tai rủ xuống che khuất màu đỏ nơi khóe mắt. Nỗi chua xót trào lên từ đáy lòng nuốt chửng đi giọng nói của cô.

“Trời tối rồi, tôi đưa cô về.” Úc Văn Yến không cho cô cơ hội từ chối: “Đường Phục Tông giao phó.”

Điện thoại trong túi rung hồi lâu anh mới phát hiện có cuộc gọi đến, sau khi rời khỏi hội nghị anh quên tắt chế độ yên lặng, suýt chút nữa đã bỏ lỡ cuộc gọi.

Trước kia họ cãi nhau như thế nào?

Tại sao vậy…

Hay là, cô… vẫn còn mong đợi điều gì?

Không quan tâm nữa, ngủ quan trọng hơn!

Tuyên Dụ xoay người đi về phía cửa, quay lưng về phía anh để không lộ ra sự thất lễ trong giây phút này, cô đi phía trước anh, kiềm chế giọng nói run rẩy: “Tôi gọi xe rồi.”

Đường Phục Tông khẽ cười rồi quay lại hỏi chuyện mình quan tâm: “Tóm lại cậu có suy nghĩ gì với Tuyên Dụ, muốn quay lại?”

Đường Phục Tông biết rõ tính chất công việc của Úc Văn Yến, không hỏi sâu thêm: “Cậu quan tâm cơ thể mình chút đi, tuần trước tôi gặp bà ngoại cậu, bà ấy nói sau khi cậu trở về vẫn chưa đi thăm bà ấy.”

Hôm nay ở cửa, Tuyên Dụ không chú ý tới, ngược lại anh ấy lại không để lỡ ánh mắt của Úc Văn Yến. Ban đầu anh luôn chú ý tới Tuyên Dụ, tầm mắt không lúc nào rời khỏi cô, khoé mắt cũng hoàn toàn hướng về cô, đề xuất hợp tác hoàn toàn là trong dự liệu.

Đèn hành lang ở sau lưng anh nên ánh sáng bị ngăn lại, mà Tuyên Dụ thì đang đứng ngẩng đầu lên trong cái bóng của anh. Do quá tối nên không nhìn rõ, anh không kiềm được mà nheo mắt lại, có chút sốt ruột muốn hiểu được biểu cảm của cô.

Tình cờ cửa thang máy bên kia cũng mở ra, Úc Văn Yến xuất hiện, vẫn là vẻ mặt không nên đến gần như ban đầu.

Nhấp vào đó, tiếng cười đùa hí hửng vang lên trong không gian.

Úc Văn Yến: 【Bệnh à? 】

Úc Văn Yến:【?】

Mà bây giờ.

Bầu không khí tâm sự bị câu nói côn đồ này của anh làm tan biến trong nháy mắt, Đường Phục Tông trợn trắng mắt.

Mấy giây sau Đường Phục Tông mới trả lời:【Chưa ngủ, còn có việc gì sao?】

Đường Phục Tông không chịu nổi bầu không khí đột ngột thay đổi nên ném điện thoại rồi nằm xuống. Sao anh ấy lại lo lắng, vội vàng về chuyện tình cảm của hai người họ chứ? Chắc chắn là do thói quen xấu từ thời cấp ba.

Vừa nối máy đã báo cáo hành tung của Tuyên Dụ, Đường Phục Tông dừng một chút mới hiểu được ý trong lời nói của anh, hỏi: “Cậu tan ca rồi?”

” Ừ, anh nói không sai.”

Lười nói chuyện thêm nữa, Đường Phục Tông nói: “Lát nữa nhận được tin cô ấy về nhà tôi sẽ báo cho cậu.”

Úc Văn Yến kéo dài giọng nói: “Giả bộ đáng thương à? Ông đây không làm.”

Biểu tượng wechat ở dưới cùng của màn hình không có dấu chấm đỏ nhắc nhở số tin nhắn chưa đọc, đắn đo một lúc cuối cùng Úc Văn Yến vẫn mở khung trò chuyện với Đường Phục Tông ra trước khi làm việc:【Đã ngủ rồi à?】

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Giữa họ đã kết thúc rồi