Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 257: Diệp Minh Châu Tỉnh Lại

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 257: Diệp Minh Châu Tỉnh Lại


Diệp Minh Châu! Em là của anh! Đời này kiếp này em đừng mong chạy thoát! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Cảm ơn anh, cho em gửi lời cảm ơn tới chị Tú và hai bác.

- Em không vội.

Lần đó Minh Châu đã lựa chọn rời bỏ hắn quay trở lại giúp cha mẹ nuôi thực hiện nghi thức cổ khiến cô suýt nữa m·ất m·ạng đi.

Diệp Minh Châu giống như đã nhìn ra suy nghĩ của hắn, bản thân cô thực ra đã cảm nhận được thế giới bên ngoài từ một năm trước rồi, chẳng qua là không thể mở mắt tỉnh lại được.

Nhưng chính vì thế, cô cũng nghe được rất nhiều lời trò chuyện, tâm sự của mọi người xung quanh.

Bởi vì một khi đã đi tìm kiếm thứ kia, sợ rằng không tốn thời gian mấy năm khó mà có kết quả gì được.

Vừa nói Dương Tuấn Vũ vừa nhấc chiếc áo khoác từ chiếc ghế đang ngồi vắt lên vai:

- Tổng giám đốc định đi đâu sao? Tôi vừa đi mua đồ ăn sáng về rồi đây.

- Ở trong căn cứ cũ dưới nhà. Minh Châu hiện tại giống như đang cố nhớ lại những chuyện trước kia. Anh về từ từ thôi, nhớ chú ý an toàn, em qua đó nói với em ấy một chút.

Vừa nói với vợ, ánh mắt không khỏi nhanh chóng lướt qua người con gái xinh đẹp đang nằm trên giường.

Mình sống lại thì sao chứ?

Hiện quá khứ đâu thể lấy lại được?

Nhưng Rivi nói tình hình của Minh Châu gần đây đã có những chuyển biến rất tích cực, cho nên hắn vẫn một mực trì hoãn lại mục tiêu của mình để đợi cô tỉnh lại.

Sau nhiều ngày tháng tìm hiểu về năng lực đặc biệt của thần, Dương Tuấn Vũ đã hiểu được đôi chút lĩnh vực không gian, mặc dù không nhiều, nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ để hắn sử dụng thành thạo khả năng di chuyển tức thời này.

- Khả Nhi, tôi cần có việc gấp phải đi. Nếu có ai hỏi thì nói với họ một tiếng.

Chuyện tình yêu khi còn chưa thể thông suốt cô không muốn gượng quá hóa vụng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhận ra niềm vui vẻ rất lớn trong lời nói của chồng, Vân Tú thấy lòng mình chua chua, nhưng bởi vì đã chấp nhận cho hắn nên cô cũng không trách mắng:

- Xin lỗi, anh hơi gấp, đã làm mọi người căng thẳng rồi.

Nhìn thấy bộ dạng vội vã của hắn, Linh Khả Nhi vừa bước vào phòng không khỏi ngạc nhiên:

- Tuấn Vũ ...

Phải biết cô gái này nhìn như vậy, nhưng chính xác là một quả ớt cay, rất hay ghen và có tính sở hữu rất mạnh.

Dù sao quãng thời gian kể từ sự kiện lần đó đã trôi qua rất lâu, một chút manh mối đều không có.

- Mọi người cẩn thận!

- Không vội, cả quãng đời sau này anh đều chờ đợi em.

- Được.

- Alo, Tú Tú à, chắc hôm nay anh không về được rồi, còn vài việc ở công ty sợ rằng tối muộn mới xong.

Dương Tuấn Vũ vươn tay tới ôm chặt thân thể của cô vào lòng, thậm chí làm Minh Châu cảm thấy đau, nhưng hắn quả thật rất sợ, sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, khi hắn buông tay ra, người con gái mà hắn rất yêu sẽ lại biến mất.

Linh Khả Nhi hơi nghi hoặc nhưng nhìn hắn vội vàng như vậy thì không dám hỏi nhiều, cô vừa gật đầu một cái, ánh mắt lập tức hơi hoa lên, tinh thần cực độ kh·iếp sợ, vì hắn vừa đột nhiên ... biến mất.

Mặc dù cô đúng là rất ích kỷ, bản thân thậm chí có thể vì người mình yêu mà m·ất m·ạng, nhưng chấp nhận phải chia sẻ tình cảm với một người phụ nữ khác thì quả thật rất khó.

- Anh về nhà đi ... Minh Châu ... em ấy tỉnh lại rồi.

- Cảm ơn gì chứ? Đều là người một nhà cả. Minh Châu, mọi người luôn đón chờ em, gia đình anh cũng chính là gia đình em. Chúng ta đều chỉ có thể sống một lần, đừng vì những thứ rào cản đó mà để bản thân phải sống trong đau khổ.

- Về việc của anh và chị Vân Tú, em không trách, cũng không buồn. Tuy nhiên, em vừa tỉnh lại, mọi thứ còn chưa được nghĩ thông suốt. Vì thế, em cần thêm thời gian để chấp nhận sự thật này. Em muốn quay trở về tìm mẹ trước đã.

Dương Tuấn Vũ hai mắt sáng rực, tinh thần đầy phấn chấn. Hắn vốn dĩ đã định đi tìm kiếm khối lập phương sau khi hoàn thành trách nhiệm huấn luyện các quân khu.

Nghe hắn nói vậy, rõ ràng Minh Châu nhẹ nhõm hơn rất nhiều:

Rồi điều gì người ta sợ nhất vẫn thường đến, bất chấp bao nhiêu lời cầu khẩn gào thét trong lòng:

Nhưng điều làm cô bất ngờ chính là chị Vân Tú chẳng những không ngăn cản tình cảm của hai người họ, mà còn rất nhiều lần tâm sự mong cô tỉnh lại, cùng chị ấy chăm sóc cho người đàn ông mà cả hai đều yêu thương.

Dương Tuấn Vũ cố gắng nở một nụ cười hắn cho là tốt nhất, nhưng nhìn qua chẳng khác gì đang mếu, nước mắt vốn không thể nhìn thấy rất nhiều năm, nay cũng vì người con gái này mà rơi xuống.

Diệp Minh Châu đã hoàn toàn khỏe lại, các thông số mà Triệu Cơ quét được báo cho hắn biết điều đó. Thân ảnh vừa quen thuộc, vừa có chút xa lạ khiến lòng hắn quặn chặt lại.

Cảm xúc dần lắng xuống, Dương Tuấn Vũ vuốt ve gương mặt kiều diễm theo năm tháng càng trở nên sắc nước hương trời của Diệp Minh Châu, con tim không khỏi đập thình thịch.

- Minh ... Minh Châu ... em ... cuối cùng ... cũng chịu tỉnh lại rồi.

Hiện giờ quả thực hắn đã lập gia đình, và còn có một cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu, lòng cô có đau không?

Dương Tuấn Vũ quá gấp, hắn không ngần ngại để Linh Khả Nhi nhìn thấy khả năng của mình, vì thế mà ngay tại trước mắt cô, hắn đã tạo ra một vết rách không gian rồi lập tức lao vào trong đó, tới lúc hiện ra đã là ở trên bầu trời cách đó hơn 10Km.

- Được! Anh lập tức về. Mọi người hiện giờ đang ở đâu?

Chương 257: Diệp Minh Châu Tỉnh Lại

Dương Tuấn Vũ trong lòng rất đau, nhưng hắn còn có thể làm gì được. Ép buộc tình cảm là thứ hắn không muốn làm, cứ cố gắng ở với nhau liệu còn giữ được tình yêu đẹp như lúc trước?

Có! Rất đau đớn!

- Ừ.

- Minh Châu ... anh ... anh ...

Giờ đây, cô đã tỉnh lại, mặc dù vừa rồi đã nói nên trong lòng cô vẫn còn rất yêu hắn, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc cô sẽ chấp nhận ở cùng một chỗ với hắn và Vân Tú.

Âm thanh có chút run rẩy không dám tin vang lên:

Cô hoài nghi bản thân, hoài nghi lựa chọn tỉnh lại của mình có phải là sáng suốt hay không.

- Anh hiểu. Em trước hết nên ở lại vài hôm theo dõi sức khỏe đã. Dù sao cơ thể sau nhiều năm tháng không hoạt động sẽ rất khó đi lại. Hơn nữa sức mạnh trước đó của em đã hoàn toàn bị nghi thức kia hút sạch, nếu muốn tập luyện trở lại còn cần thời gian rất lâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Em nói Minh Châu tỉnh lại rồi?

Bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu tủi nhục mà cô phải chịu đựng suốt thời gian qua, giống như đều đánh đổi vì giây phút này.

Trước hết cô cần đi tìm mẹ, mẹ trước đây đã rất khổ sở vì hôn nhân. Đã nhiều năm trôi qua, cha thì ngồi tù, cô thì m·ất t·ích, nhất định mẹ đã quá đau khổ rồi. Cô muốn trở về làm tròn chữ hiếu với bà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay khi lời của Vân Tú nói ra, những người xung quanh đã nắm trong tay v·ũ k·hí cùng tạo ra lớp Ki hộ thân, điều này nói lên cảm ứng của họ cũng đặc biệt nhạy bén, đây chính là thành quả của nhiều năm chinh chiến mà nên.

Cô vẫn nhớ trước khi mình tưởng chừng đã chắc chắn phải c·hết, trái tim khi đó đã tưởng như tan vỡ sau khi khuyên người đàn ông của mình yêu thương người con gái khác.

Diệp Minh Châu đã nghĩ rất nhiều, cô rất cảm động với tấm lòng của chị Vân Tú, nhưng đồng thời cũng phải suy nghĩ thật kỹ, cô sợ rằng vì sự xuất hiện của mình sẽ l·àm t·ình cảm của gia đình họ xấu đi.

- Vâng, anh mau về đi.

- Em yên tâm, mẹ em rất khỏe mạnh. Có thời gian rảnh anh, Vân Tú hoặc cha mẹ đều qua đó thăm cô Hân.

Ánh mắt trong suốt mang theo một nỗi buồn nhàn nhạt chuyển tới người đàn ông cao lớn trước mặt, đôi môi anh đào khẽ cắn lại, hai hàng lệ không tự chủ chảy xuống.

Gương mặt đang tươi cười của hắn lập tức cứng lại, rồi rất nhanh hỏi lại:

Vân Tú vừa cúp điện thoại và bước về phía giường nơi Diệp Minh Châu đang ngây ngốc nhìn trần nhà, thì đột nhiên cảm thấy ẩn ẩn nguy hiểm xung quanh, mày liễu chợt cau lại, miệng quát lên:

Hai người cứ như vậy ôm nhau khóc thật lâu, khiến cả hai nhớ lại quãng thời gian lúc còn đi học, những năm tháng ngắn ngủi nhưng vô cùng vui vẻ đó là thứ mà không ai trong số họ có thể quên.

Vân Tú gật đầu ra hiệu cho mọi người rời đi, Dương Tuấn Vũ nhìn cô bằng ánh mắt cảm ơn rồi thân hình hơi run run bước tới bên cạnh người mà hắn chưa bao giờ có thể quên được.

Diệp Minh Châu ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng giống như có thứ gì đó kìm hãm chợt vỡ vụn. Chỉ là bản thân cô vẫn rất cứng đầu, sự lựa chọn hiện tại chính là trở về ở bên mẹ một thời gian rồi mới đưa ra câu trả lời cho hắn.

Dương Tuấn Vũ nắm tay siết chặt, hắn nhớ ngày đó ở Zero vì muốn làm cô nhớ lại mà cùng hắn rời đi, hắn đã nói tất cả chuyện quá khứ với cô.

Dương Tuấn Vũ đang xử lý công việc ở công ty, thì đột nhiên có chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy số của vợ, hắn mỉm cười bấm nút nghe:

Đầu dây bên kia hơi ngập ngừng một chút, nghe hắn nói vậy thì lên tiếng:

Anh biết trong lòng em còn nhiều khúc mắc và khó chịu, nhưng em có biết rằng trong lòng anh chưa bao giờ hết yêu em không? Chỉ cần em còn tồn tại trên thế gian này, dù em có ở đâu đi chăng nữa, anh nhất định sẽ tới mang em trở lại bên mình.

Minh Châu mặc cho hắn ôm lấy mình, bản thân cô hai tay cũng siết chặt lấy tấm lưng rắn chắc của hắn, một mùi hương quen thuộc đã quá lâu cô tưởng chừng đã không thể nhớ, nhưng hiện giờ mới biết rằng bản thân mình thực ra chưa bao giờ có thể quên.

Không gian đột nhiên hơi xao động, còn chưa để họ kịp làm ra điều gì đặc biệt, thân ảnh Dương Tuấn Vũ với khuôn mặt vừa mừng vừa lo lắng đã hiện ra khiến mọi người lập tức thở phào một hơi, thu lại v·ũ k·hí trở về.

Nếu Minh Châu đã nói cô cần thời gian suy nghĩ, hắn đương nhiên không thể chối từ, gật đầu hắn nói:

Minh Châu bật khóc thành tiếng, hai từ biểu thị tên người mình yêu hơn cả mạng sống lại thực sự đã có thể nói ra thêm một lần nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệp Minh Châu lắc đầu, cô hiện giờ chẳng muốn quan tâm tới việc tu luyện gì đó nữa, thứ duy nhất cô cần bao nhiêu năm chỉ là tình thân.

Chưa kể chuyến đi này có lẽ sẽ phải đối mặt với nhiều nguy hiểm không lường trước được, bởi vì kẻ cầm khối lập phương chắc chắn là người không hề đơn giản.

Dương Tuấn Vũ chỉnh lại những sợi tóc rối trên trán cô, khẽ cười an ủi:

- Em biết rồi ... Từ trước khi tỉnh lại, em đã biết.

Vân Tú cắn môi bước tới bên cạnh. Dương Tuấn Vũ thấy vậy cười cười:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 257: Diệp Minh Châu Tỉnh Lại