Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19: Liên Tiếp Thắng Cược.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Liên Tiếp Thắng Cược.


Ván thứ ba!

"Đám chúng nó không g·ian l·ận chắc mày cũng ăn được! Tao lại không biết mày quá!" Thiện liếc mắt khinh bỉ.

"Đặt xong rồi thì lấy tay ra, mười tiếng đếm nữa sẽ bắt đầu công bố kết quả!" Nhà cái hô lên.

Thiện cười lắc đầu. Hắn làm sao lại không biết đám dân c·ờ· ·b·ạ·c này đang suy nghĩ cái gì!?

"Đồ c·h·ó c·hết, đại đại đại, lão tử không chơi nữa!"

"Tại sao!?" Thuận lập lòe khó hiểu.

Đám người chơi lúc này lại kỳ lạ án binh bất động.

Đám người liếc mắt nhìn nhau.

Bốn mươi Lam Tinh vào tay. Nguyễn Đức Thiện không hề có chút b·iểu t·ình.

Chương 19: Liên Tiếp Thắng Cược.

"Hừ hừ, quá tam ba bận, lần này chơi tiểu!"

Thiện gật đầu: "Bọn chúng dùng mánh khóe. Kết quả vừa rồi đã bị động tay động chân!"

Thiện tiếp tục cược toàn bộ vào đại. Thắng được tám mươi Lam Tinh.

Thuận cả giận, gầm nhẹ: "Quả nhiên đúng như tao nghĩ! Đám khốn nạn này nếu như không g·ian l·ận làm sao có thể ăn sạch Lam Tinh của tao được!"

Đập mạnh đạo cụ xuống bàn, chủ cái lần nữa chờ đợi đám người đặt cược.

Nguyễn Đức Thiện vuốt cằm cười mờ mịt: "Ván này không cược!"

"Là ngươi! Tiểu tử, mau đền lại Lam Tinh cho lão tử đây!" Người nọ gầm lên.

Lúc này, mấy người ngồi chơi bên cạnh cũng đã bất giác chú ý đến hắn.

Lộc cộc...

Lộc cộc...

Chủ cái cầm hộp xí ngầu lắc mạnh, liên tục lặp lại mấy mươi lần rồi vỗ mạnh xuống bàn, phá giọng thét lớn: "Nào nào nào... đặt đi đặt đi, đặt xong thì bỏ tay khỏi bàn, chuẩn bị sổ kết quả!"

Nguyễn Đức Thiện lộ ra thần sắc quả nhiên.

"Thằng oắt con, trốn phụ mẫu lấy tiền đi đ·ánh b·ạc đúng hay không!?"

"Móa, bị tiểu tử này hố thảm rồi, Lam Tinh của tiểu gia!"

Thiếu niên cầm 1 viên Lam Tinh vứt xuống dưới bàn.

Thiện nhìn đám người, há miệng nhắc nhở: "Mấy ông chú nên suy nghĩ cho kỹ nha, lát thua thì đừng đổ thừa cho tôi là được!"

Thiện mỉm cười không nói.

Chủ cái nhíu mày, mặc dù bất mãn trong lòng nhưng vẫn thành thật nhấc lên miệng chén.

Rắc!

Nguyễn Đức Thiện thu hồi bàn tay, một chân đạp hắn lăn xuống dưới sàn.

"Hảo tiểu tử, thật đúng là may mắn!"

Người nọ phá giọng thét lên đau đớn.

Nhưng mà, đám người lúc này cũng ngầm hiểu. Bọn hắn biết tiếp theo phải nên làm gì.

"Được, vậy ta bắt đầu mở đây!"

Bốn tiếng đếm...

"Mở!"

"Má nó, lại đại nữa! Làm sao có thể như thế được!?"

Thấy đám người không còn ý kiến, tên thị vệ đưa mắt nhắc nhở chủ cái tiếp tục.

"Trời ạ! Lại là đại, thua sạch lão tử rồi!"

Chủ cái mờ mịt ngẩng đầu, người lên tiếng không phải ai khác chính là Nguyễn Đức Thiện.

"Đặt xong rồi sao!? Xong rồi thì lấy tay ra, chuẩn bị công bố kết quả!"

"Ta cũng vậy!"

Lúc này, một con bạc mặt mũi dữ tợn đột nhiên túm chặt cổ áo của Thiện. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Lão tử không tin lại tiếp tục ra đại!" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Có vấn đề, quan sát một ván đã rồi tính!" Thiện chậm rãi giải thích.

"Đúng, chơi lớn một lần, toàn bộ đặt tiểu."

"Đổ Thạch Phường không quản chuyện này hay sao!?"

Xong xui, thiếu niên hờ hững liếc nhìn đám thị vệ.

"Cẩu thí, thua lỗ rồi!"

"Mở!"

Một đám ông chú già nghé lại bên cạnh thiếu niên nhỏ giọng xì xào.

Thiện cười lắc đầu: "Không vấn đề gì, ngươi tiếp tục mở đi!"

Nguyễn Đức Thiện cong lên khóe miệng, hai mắt lập lòe dị dạng: "Quả nhiên!"

"Được, liều vậy, ta cũng đặt tiểu!" Một người cắn rặng áp xuống.

Nguyễn Đức Thiện trầm ngâm quan sát, mười mấy viên Lam Tinh bị hắn cầm chặt trong tay nắn bóp.

"Mở lẹ, mở lẹ đi!"

"Bốn, hai, sáu, đại!"

"Con mẹ nó!"

Còn muốn nói thêm điều gì, lúc này, nhà cái lần nữa vung lên đạo cụ, âm thanh xí ngầu lộc cộc vang lên.

Chủ cái nhìn thấy vậy liền co rúm khóe miệng. Bất quá, cuối cùng ánh mắt vẫn lướt qua một vệt chê cười.

Nhìn xem tình cảnh quái dị trước mặt, chủ cái có chút bất an. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lộc cộc...

Đám người trợn mắt thét rầm lên.

"Thế nào!?" Lê Thuận liếc mắt dò hỏi.

Đám người hấp tấp thúc giục.

Thiện cười không nói. Biểu tình trên mặt sau đó trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

Chủ cái cầm lấy mặt bát, chuẩn bị dùng sức mở ra liền bị một đạo âm thanh mở miệng ngăn cản.

"Đúng, chúng ta chơi được thì thua được, nhà ta không thiếu gì ngoài tiền!"

"Chỉ một viên!? Tiểu tử, ngươi không phải sợ hãi đi chứ!?" Đám người dò hỏi.

"Ahaha... trúng rồi, trúng rồi!"

"Móa!"

Mấy người kia nuốt xuống bực bội, rụt rè không dám lên tiếng.

"Không sai, ta hoài nghi các ngươi g·ian l·ận!"

Thiện nhíu mày, sắc mặt cực kỳ không vui: "Lúc đầu tôi đã nhắc nhở qua, là ông không chịu nghe, bây giờ quay mặt oán trách!?"

Thiếu niên cược tiểu. Thắng được 160 Lam Tinh.

"Tiểu tử! Lợi hại nha! Liên tiếp thắng sáu ván, thật đúng là chân nhân bất lộ tướng nha!"

"Phát tài, phát tài!" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cẩu đồ vật, đặt cược thì đặt, ồn ào cái gì!?"

Ván thứ bảy bắt đầu!

"Đúng là một đám bịp bợm!" Ánh mắt thiếu niên lướt qua một vệt khinh bỉ.

"Đúng đúng, nhường người trẻ tuổi đi trước!"

Mỗi ván Nguyễn Đức Thiện đều đặt toàn bộ gia sản, tổng cộng thắng được trọn vẹn 1280 Lam Tinh!

Ván thứ sáu!

Đám người hào khí bừng bừng, mặt mo đỏ ửng phủ nhận.

"Chậm đã!"

Ngược lại, Lê Thuận lúc này lại cười giống như được mùa: "Đúng là sư đệ của tao! Quả nhiên không khiến sư huynh thất vọng!"

Ba tiếng đếm...

"Chần chờ gì lâu vậy đại ca? Quất đi!" Thuận nhỏ giọng thúc giục.

"Được, vậy lần này đặt tiểu đi!"

Thiện nhún vai, thoải mái thừa nhận: "Cược thua là mất tiền, đương nhiên phải sợ chứ!"

"Tiểu, tiểu, tiểu, ta cũng đặt tiểu!"

"Có phát hiện gì sao!?" Thuận dò hỏi.

"Mở!"

Lộc cộc.... lộc cộc...

"Khách quan, ngươi còn có vấn đề gì khác hay sao!?" Chủ cái không vui hỏi.

Lộc cộc...

"Ngu ngốc! Có người giống hắn may mắn sáu lần liên tiếp hay sao!? Ai tin chứ lão tử không tin!"

Đám người ngơ ngác nhìn hắn.

Ầm

"..."

"Không! Đó vốn dĩ chính là sự thật!" Thiện lạnh nhạt nhếch miệng.

"Tiểu, tiểu, tiểu..."

"Haha... không quan trọng, không quan trọng, tiếp tục vào công việc chính đi sư đệ!"

Người nọ đỏ ngầu hai mắt, tinh thần vô cùng bất ổn, gào thét: "Trả lại Lam Tinh cho ta, nếu không ta g·iết c·hết ngươi!"

"Không sao, ngươi cứ việc đặt trước!"

Thiện trầm tĩnh liếc mắt: "Chưa phải lúc, đợi chút nữa!"

"Con mẹ nó, đặt cược thôi mà làm lão tử hết cả hồn!"

"Xong rồi, xong rồi, mau mở đi!"

Ván thứ tư!

Hắn đã có quyết định cuối cùng!

"Ánh mắt gì đó? Khinh thường khả năng đ·ánh b·ạc của tao đúng không!?" Thuận trợn mắt.

"Lão tử đặt đại!"

"Tiểu tử, đừng nghĩ ngon như vậy, lão tử từ đầu vốn đã muốn đặt tiểu, không phải vì ngươi đặt rồi mới bắt chước đặt theo, hiểu hay chưa!?"

Ván thứ năm!

Rầm!

Ầm!

Hai tiếng đếm...

Một đám ngu ngốc! Tiền của Đổ Thạch Phường không phải dễ ăn như vậy!

"Hừ, thua thì thua, lão Nhị ta có gì phải sợ!" Một tên râu tóc xồm xoàm vỗ bàn thét lớn.

"Mấy ông chú nhìn ta làm cái gì? Đặt đi chứ!" Thiện dở khóc dở cười quét nhìn đám người.

Nói xong, thiếu niên lộ ra hàn quang sắc bén: "Đừng nói tôi không cho cơ hội, bây giờ lập tức buông ra!"

Lộc cộc...

Một nửa thời gian trôi qua.

"Đúng rồi!"

Ván thứ hai bắt đầu!

Đại!

Chủ cái mở miệng nhắc nhở đặt cược.

Chủ cái lật úp bát xứ, thông thạo lắc mạnh xí ngầu.

"Đặt xong hết rồi sao? Còn có ai muốn đặt hay thay đổi cửa cược gì nữa hay không?" Chủ cái mở miệng dò hỏi. Nhìn quanh một vòng, thấy không có người nào phản ứng, hắn lúc này mới hài lòng gật đầu:"Đã không ai ý kiến gì nữa thì ta chuẩn bị mở nắp đây!"

Đám người nhốn nháo.

"Lần này tha cho mày, tập trung vào việc chính đi!" Lê Thuận gằn giọng.

"Năm, năm, ba, đại!" Chủ cái thét lớn.

Vành tai Thiện run lên, bàn tay nắm chặt toàn bộ số Lam Tinh đập mạnh xuống bàn.

Đột nhiên!

"Thật có lỗi, chúng ta lập tức tống hắn ra ngoài!" Mấy tên thị vệ lấy lại tinh thần mở miệng.

"Hai, ba, sáu, mười một điểm đại!"

Còn lại năm tiếng đếm!

Cạch!

Mấy tên thị vệ canh giữ bên cạnh lập tức thay đổi sắc mặt, gằn giọng nhắc nhở: "Vị khách quan này, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bừa! Phường thị chúng ta xưa nay làm ăn chân chính, tuyệt đối không có chuyện sử dụng mánh khóe lường gạt người chơi. Lời nói của ngươi ảnh hưởng sâu sắc đến uy tín lâu năm của Đổ Thạch phường, lần đầu nhắc nhở, còn tái phạm đừng trách phường thị chúng ta liệt ngươi vào sổ đen!"

Lộc cộc!

"Tiểu tử! Nói nhỏ cho ta biết, ngươi có mánh khóe gì hay không!?

"Ai là sư đệ của mày?" Thiện xạm mặt lại liếc mắt.

Chuyện như vậy ngày nào cũng xảy ra, chủ cái làm ở đây nhiều năm cũng đã quen thuộc. Không có quá nhiều bối rối, hắn nhanh lẹ thu sạch số Lam Tinh thắng được, sau đó trích ra một phần đền bù cho người thắng cược.

"Được rồi, được rồi! Đừng ồn ào nữa, hiện tại bắt đầu công bố kết quả!" Chủ cái mở miệng nói.

"Tiếp tục đại, ta có linh cảm nhất định sẽ ra đại lần nữa!"

"Con mẹ nó, lại là đại! Ba lần liên tiếp ra đại! Các ngươi bịp lão tử có đúng hay không!?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ngoan cố mất khôn!" Thiện nhẹ giọng. Cánh tay cương cứng như thép một phát bắt lấy cổ tay người nọ, vặn sức bẻ gãy.

"Ai nha... lại là đại!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Liên Tiếp Thắng Cược.