Vạn Cổ Đại Bí!
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: So Đấu!
"Tốt, hiện tại bắt đầu!" Doanh phi không chút dài dòng, trực tiếp mở miệng tuyên bố.
Thuận cười hắc hắc: "Tao đùa một chút thôi mà! Chứ chỗ này xa nước lạ cái, hòa khí sinh tài vẫn hơn!"
Thuận nghiến chặt hàm răng, trong lòng hừng hực cháy lên ngọn lửa vô danh.
Người nọ ngơ ngác đứng hình. Nhìn xem vẻ mặt lất khất của thiếu niên trước mắt, hắn có cảm xúc muốn lập tức bóp c·h·ế·t con hàng này ngay tại chỗ. Người với người đúng là tức c·h·ế·t mà!
"Tốt, các vị suy nghĩ thế nào!?" Doanh Phi bước lên mở miệng.
Doanh Phi cười cợt phất tay: "Công tử đừng hiểu lầm, Đổ Thạch Phường chúng ta xưa nay làm ăn trân trọng nhất chính là chữ tín. Tuyệt đối không làm mấy chuyện bán bổ thanh danh của mình như thế. Sở dĩ hôm nay nhìn thấy vị huynh đài đây tài nghệ xuất chúng, bản thân tại hạ cũng là một người rất thích gặp gỡ cùng trao đổi qua lại giữa các thiên tài với nhau. Cho nên mạo muội mới muốn giữ lại thỉnh giáo một chút!"
Thiếu niên ho khan một tiếng, thò tay nhận lại túi Lam Tinh đã đặt cùng toàn bộ số tiền thắng cược nhấc chân rời đi.
"Tức c·h·ế·t lão tử rồi!"
"Gì? Sao lại không đặt!?" Lê Thuận nhướng mày.
Đang lúc mọi người lo ó ầm ĩ. Một thiếu niên đột nhiên chen ngang: "Toàn bộ đặt tiểu!"
"Tốt! Từ chối thì bất kính!"
"Đặt đi, đặt đi, có nhiều đặt nhiều, có ít đặt ít, đặt xong thì bỏ tay ra, cuộc đời lên hương hay không chính là giây phút này đây! Chuẩn bị công bố kết quả sau bốn tiếng đếm!" Chủ cái phá giọng thét lớn.
Một tên lão thành không nhìn được nhắc nhở.
Lê Thuận cùng Nguyễn Đức Thiện đột nhiên bị người ngăn cản đường đi, trong lòng mặc dù bất mãn nhưng vẫn không hề biểu hiện ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyễn Đức Thiện trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu: "Không đặt!"
"Đại, đặt đại!"
"Đúng là nghé con không sợ cọp!"
Ầm!
"Ai ai ai... may mắn đến thế sao!?"
Doanh Phi nhìn thiếu niên trước mắt thật sâu, sau đó chậm rãi lên tiếng: "Được! Nếu vậy thì bổn công tử phụng bồi!"
"Tiểu tử, khuyên ngươi một câu, làm ngươi nên biết tự kiềm chế!"
"Chuyện này không cần các hạ quan tâm. Chỉ cần dám chơi thì bọn ta dám cược!" Lê Thuận bình tĩnh phất tay.
"Đại ca! Chơi như vậy có ý nghĩa gì sao!?"
"Không vấn đề gì!" Thiện đánh ngáp một tiếng phất tay.
Thuận đứng kế bên nhìn ngó xung quanh dáo dác, giống như đang tìm kiếm cái gì.
Thuận cười gằn: "Không vấn đề gì, nhưng mà nha... đã chơi thì chơi kích thích một chút, mỗi ván một vạn Lam Tinh, thế nào? Ổn thỏa hay không!?"
"Tính điểm quá đơn giản, không thú vị. Đoán điểm lại hơi thường thức, nhàm chán. Chơi cả hai đi!" Thiếu niên hờ hững nói.
"Trời ạ! Ra tiểu thật!"
"Được, từ chối hoài thì bất kính! Chơi đi mày, dùng toàn bộ khả năng của mày mà chơi! Tốt nhất nên chơi c·h·ế·t cmn!" Thiếu niên lạnh lẽo nhỏ giọng.
Lộc cộc... lộc cộc... (đọc tại Qidian-VP.com)
"Mở!"
Chương 20: So Đấu!
Thiện nhìn người nọ, hai mắt lập lòe quang mang kỳ dị: "Không biết anh bạn muốn tâm sự chuyện gì đây!? Nếu nghĩ se khít tình anh em thì xin lỗi, chuyện gấp, phải rời đi, hôm nào lại nói ha!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Được rồi được rồi, chuẩn bị bắt đầu ván mới, ai muốn cược thì tranh thủ đặt cược đi nào!" Chủ cái vỗ tay bôm bốp thúc giục.
"Lợi hại! Quả nhiên không bôi nhọ danh hiệu tiểu thần bài của mày." Thuận giơ lên ngón cái, tràn đầy bội phục. Sau đó, hắn đột nhiên mở miệng hỏi: "Lúc đầu nghe giọng điệu của mày nói không phải muốn đánh sập chỗ này hay sao!? Bây giờ cứ như vậy mà trở về?"
"Tiểu, tiểu, tiểu!"
Hai thiếu niên lặng lẽ rời đi.
"Các vị vội vàng như thế làm gì!? Công tử nhà chúng ta vẫn còn chưa tâm sự xong xui mà!?"
"Thật có lỗi, hôm nay không khỏe, lần khác lại ghé ủng hộ!" Lê Thuận chen ngang. Nói xong liền lôi kéo tay Thiện rời đi.
Đám người nghị luận ầm ĩ.
Doanh phi lộ ra ánh mắt mờ mịt: "Huynh đệ nói chuyện mặc dù không hiểu nhưng rất có ý tứ, thú vị..."
"Tốt, vậy tới đi!" Thiếu niên không chút khách khí lớn giọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hai vị! Không biết có thể mượn nhờ tâm sự một lúc!?"
"Tiểu tử, ngươi ngon!"
Đám người lấy lại tinh thần quay lại chỗ ngồi.
"Ta vui là được!"
Liên tục lắc mạnh, từng đợt âm thanh như có nhịp điệu truyền vào trong tay đám người.
Doanh Phi nheo lại hai mắt, bàn tay vỗ mạnh mặt bàn, ba viên xí ngầu thoáng chốc bị dư chấn đánh bay lên giữa không trung.
"Mời!"
"Yên tâm, có đảm bảo!" Thuận lạnh nhạt đáp.
"Đại, đại, đại!"
"Mời chủ nhà đi trước!" Thiện phẩy nhẹ bàn tày ra hiệu.
"Hừ! Thua không dậy nổi có đúng hay không!? Dám ở chỗ này làm loạn, đúng là không biết sống c·hết!"
Thiện không nói gì, âm thầm gật đầu tán đồng.
Không chần chừ, hắn cong lên khóe miệng, cười tủm tỉm: "Được rồi! Người thông minh không nói chuyện dài dòng. Các vị thắng nhiều Lam Tinh của chúng ta như vậy chẳng lẽ cứ thế mà rời đi? Không muốn kiếm thêm một chút nữa hay sao!?"
"Tiểu, tiểu, tiểu!"
Lê Thuận nghe vậy liền chợt hiểu: "Xem ra mày liên tục thắng cược dẫn tới đám người này không ít hoài nghi! Nhưng mà không vấn đề gì, thắng một ván cuối nữa chúng ta nghỉ. Hơn hai ngàn Lam Tinh cũng đủ chuộc tụi nó ra rồi!"
"Tiểu tử ngươi đúng là may mắn nha!"
"Được!"
"Mày chắc chắn!?" Thiện vẻ mặt bất biến, hỏi.
Xem ra kẻ đến không thiện!
"Hahaha, không biết thiếu gia nhà nào đây? Vung tiền như rác như thế, thật mở rộng tầm mắt!"
"Các vị, chỉ cần đáp ứng ở lại cùng tại hạ so đấu một lần, bọn họ chắc chắn sẽ không làm khó dễ các vị!" Doanh Phi không hề bận tâm mở miệng.
"Tốt nhất là nên như thế!" Thiện không ý kiến gật đầu.
Sự kiện qua đi, tiếng la hét rầm rộ lại lần nữa trở nên sôi nổi.
"..."
"Doanh Phi các hạ, ngươi đây là đang có ý gì? Phường thị các ngươi chẳng lẽ thua không nhận nổi, muốn cưỡng ép đoạt lại tiền cược hay sao!?" Lê Thuận sạm mặt lại, tràn đầy nộ khí ngoảnh đầu chất vấn.
"Hai vị muốn so đấu hình thức thế nào? Tính điểm, hay là... đoán điểm!?" Doanh Chính mỉm cười dò hỏi.
Thiện ngồi im lặng trên ghế, một tay chống cằm, một tay gõ nhẹ xuống bàn.
Cầm chặt ly gỗ, hắn nhanh như chớp quẹt ngang không khí, ba viên xí ngầu toàn bộ bị hắn thu nạp vào trong miệng ly.
"Một, một, ba! Năm điểm tiểu!"
Xem ra hôm nay nếu không đáp ứng thì không cách nào rời khỏi chỗ này!
Chủ cái mặc dù có chút bất ngờ, nhưng cũng không nói thêm điều gì.
Thiện nghe xong liếc mắt: "Chứ chẳng lẽ mày tưởng làm thật? Chỗ này nếu là địa bàn của tao thì tao không ngại suy nghĩ một chút. Vấn đề ở chỗ tao với mày hiện tại thế lực đơn bạc, nếu thật làm như thế thì chuẩn bị ngày mai không thấy được ánh mặt trời đi là vừa!"
Đám người giật mình nhìn hắn.
Thiếu niên mỉm cười lắc đầu: "Cám ơn ông chú nhắc nhở, nhà cháu không có gì ngoài điều kiện!"
"Thật ra tiểu rồi!"
Đám người tràn đầy khiếp sợ nhìn thiếu niên.
"Hừ! Đây là thái độ của người muốn thỉnh giáo hay sao? Đúng là mở rộng tầm mắt!" Lê Thuận quét mắt nhìn đám thị vệ, cười lạnh.
Đám người im lặng thin thít.
Thở hắc ra một tiếng, Lê Thuận thu hồi ánh mắt liếc nhìn Nguyễn Đức Thiện.
Đám thị vệ không chút khách khí túm lấy cổ áo người nọ lôi đi.
"Chuyển bàn khác chơi, bàn này bị đề phòng rồi!" Thiện mờ mịt nói.
"Hơn hai ngàn rưỡi Lam Tinh! Xem như đã góp đủ!" Thiện tung hứng túi Lam Tinh trong tay, cười đắc chí.
Doanh Phi chậm lại, hai mắt híp chặt: "Các hạ có đủ một vạn Lam Tinh để cược hay sao!?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Các ngươi định làm gì? Buông lão tử ra!"
"Được rồi, hiện tại bắt đầu mở bát!"
Dưới sự dẫn dắt của đám thị vệ. Hai người được Doanh Phi an bài ngồi tại một bàn sang trọng. Hai bên, mỗi người được cấp cho một hộp lắc xí ngầu bằng gỗ. Xung quanh bị đám người bịt kín, chặn hết toàn bộ lối ra.
Mày muốn chơi đúng không? Được, bố chiều tất!
Thiện nghe thế liền lập tức hiểu rõ ý đồ người nọ.
"Bổn công tử? Xem ra đã sắp không nhịn được rồi sao!?" Lê Thuận cười thầm.
Hai người sánh vai rời đi. Nhưng mà còn chưa đi được mấy bước thì Doanh Phi bất chợt xuất hiện chặn lại trước mặt.
"Liều, đặt một nửa đại, một nửa tiểu!"
Thiện bất đắc dĩ lắc đầu: "Các người cũng thấy rồi đó! Tôi đã nói từ đầu là đừng có theo tôi rồi. Không tin bây giờ thua cược thì đổ lỗi cho ai được!?"
...
"Được! Có quyết đoán, vậy chúng luật chơi sẽ như thế này. Một ván một vạn Lam Tinh, ai lắc ra điểm cao hơn, lại đoán đúng chính xác số điểm mà đối phương lắc được thì sẽ là người chiến thắng! Các hạ cảm thấy thế nào!?" Doanh Phi nhếch miệng cười rộ lên.
Một túi Lam Tinh nặng trịch bị hắn đập mạnh xuống bàn.
"Lần này đặt cửa nào hả mạy!?" Lê Thuận tò mò mở miệng.
"Đi, qua bàn bên kia!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.