Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 102: Khuôn Mặt Khiến Ác Quỷ Phải Kinh Sợ
Một tay dơ lên giống như một đứa trẻ đang đòi quà hắn nói:
“Tiền bối người nói sẽ đưa cho ta ba món quà, ta đã nhận món quà thứ nhất cùng thứ hai rồi vậy món quà thứ ba đâu?”
Nữ nhân kia đang bước đi nghe hắn nói thì liền quay đằng sau lớp mặt nạ lại vẽ lên một nụ cười, tinh nghịch đáp:
“Phải nếu ngươi không nhắc ta sẽ quên mất.”
Sau khi nàng nói xong thì vứt cho hột một cái túi màu đỏ mặt trước có thêu hình một bông hoa cùng với một cái lệnh bài, cái túi bên trong có chứa gì thì hắn không biết nhưng trọng lượng khá nhẹ thế nên hắn đoán là một loại bột hay một loại gì đó tương tự, còn lệnh bài thì lại khác nó được chạm trổ hoa văn trong vô cùng cầu kì cùng bắt mắt, mặt trước có hai chữ Huyễn Vũ, còn mặt sau chỉ có duy nhất độc một chữ Mị.
“Trong cái túi này có chứa gì?” Tuy đã đoán già đoán non được đây là một loại bột gì đấy nhưng hắn vẫn cứ hỏi cho chắc.
“Nó là thứ mà ngươi vừa hít vào đấy được gọi là bột cảm xúc đấy là món quà thứ ba ta dành cho ngươi, còn cái lệnh bài khi nào ngươi đủ mạnh để bóp nát nó thì cứ bóp nát nó lúc đó ta sẽ xuất hiện và lấy ngươi làm chồng ước định vậy đi, tạm biệt.” Nghe hắn hỏi thì nàng liền từ tốn trả lời, nói xong thì nàng lập tức quay lưng đi, lại bước vào miệng của một thứ sinh vật khổng lồ đó rồi biến mất.
Sau khi nàng rời đi khu rừng lúc này lại trở lại sự yên tĩnh vốn có của nó, nhìn xuống đôi bàn tay chằng chịt sẹo của hắn, hắn thở dài rồi nói:
“Một đêm mà phải g·iết đến ba mạng người, haiz, đêm nay đúng là một đêm dài.”
Hắn có thể cảm thấy nàng đã rời đi rất xa rồi vì ảnh hưởng mị lực của nàng đối với hắn đã giảm rất nhiều và đã bị lý trí của hắn đánh bay, may mắn cho hắn là nàng chỉ đơn thuần tiếp xúc chứ không thi triển bất kỳ mị thuật gì nếu không hắn cũng chẳng thể chống nổi, ảnh hưởng mị lực của nàng đã bị hắn đánh bay lúc này chỉ còn lại cuộc chiến giữa lý trí của hắn và bột cảm xúc.
Một lúc sau khi nàng đi mị trận cũng biến mất, người của đội tuần tra ngay lập tức lấy lại sự tỉnh táo bước đến nơi Minh Triết đang đứng, khi đến nơi nhìn thấy Minh Triết đang đứng yên lặng ngắm nhìn gốc cây họ giật mình, bởi vì thứ họ nhìn thấy khiến họ choáng ngợp khiến họ sợ hãi.
Theo như trong tình báo Minh Triết là một đệ tử mới nhập tông may mắn được một vị trưởng lão thu nhận làm đệ tử thế nên trong suy nghĩ của họ Minh Triết chỉ là một cậu nhóc nhỏ tuổi giống như bông hoa ở trong bình chưa biết nhiều về lẽ đời, nhưng những gì họ thấy bây giờ đã đập tan mọi hình tượng về Minh Triết trong trí tưởng tưởng của họ, Minh Triết bây giờ trông chẳng khác gì một chiến binh vừa bước ra từ luyện ngục cả.
Đứng lặng người trên đống cỏ được nhuộm đỏ bởi máu, cái mùi máu tanh bốc lên nồng nặc khiến cho những kẻ lặn lộn ở tu giới đã lâu cũng phải nhăn mày khó chịu, sẹo lớn sẹo nhỏ chằng chịt khắp người, thân để trần, áo không mặt chỉ mặc mỗi quần nhưng cái quần rách rưới lỗ chỗ đã để lộ ra vô số vết sẹo.
Ở chính giữa lưng của hắn được bao quanh bởi vô số vết sẹo nhỏ có một vết sẹo khá dài giống như là một vết dao đâm vậy khiến cho họ chỉ nhìn qua thôi cũng phải rùng mình.
Đáng sợ hơn nữa khi hắn nghe thấy tiếng người đến rồi quay lại.
“Ác… Ác quỷ.”
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của hắn một cô gái trong đội tuần tra còn sợ hãi đến mức phải hét lên, bởi vì đây đâu còn là khuôn mặt của một con người, đây đâu còn là khuôn mặt của một đứa trẻ nữa.
Mắt trái nhắm lại, vết sẹo dài chạy khắp cả bên mặt trái, cùng vô số vết sẹo nhỏ chằng chịt ở bên mặt phải, khuôn mặt của hắn bây giờ có khác gì quỷ không, không phải nói đúng hơn là kể cả ác quỷ có nhìn thấy hắn chúng còn phải kh·iếp sợ mà bỏ chạy.
Hắn không nói gì họ cũng chẳng nói gì, nhìn thẳng vào mắt của bọn họ hắn thấy được nhiều thứ, sợ hãi, choáng ngợp, ngạc nhiên, … Nhưng khi nhìn vào mắt của bọn họ hắn biết sự sợ hãi lúc này đã chiếm được hết con người của bọn họ rồi.
Sau một hồi lâu bất động mãi mới có một người trong đội tuần tra chậm rãi tiến lên, khóa tay hắn lại rồi đưa hắn đi, hắn cũng chẳng phản kháng làm gì bởi vì đêm nay đã có quá nhiều thứ diễn ra rồi, hơn nữa họ đều là những cao thủ trúc cơ cảnh.
Dược đường.
Lúc này đang một mình nằm trong một căn phòng lệnh bài của Khang Minh rung lên báo hiệu cho có người gọi đến cầm lệnh bài lên đồng ý cuộc gọi nhưng mặt hắn lúc này đã nhăn như khỉ ăn gừng.
Đầu bên kia không biết đã nói điều gì nhưng càng lúc khuôn mặt của hắn càng nhăn, không đợi bên kia kết thúc câu nói hắn liền đáp luôn:
“Ngươi lừa ta, bây giờ quan hệ của chúng ta sẽ kết thúc, ta không muốn ngươi gọi lại cho ta một lần nào nữa, vậy đi.” Nói xong câu đó hắn liền cúp máy luôn mà không cho người kia có cơ hội nói điều gì, trong giọng nói của hắn lúc này đang rất bực bội nhưng vì đây đang ở dược đường sợ người khác nghe được nên hắn nói khá nhỏ, sau khi cuộc gọi kết thúc hắn liền đập vỡ hòn đá ở phía sau lệnh bài vứt nó đi rồi đi ngủ luôn.
Nhà ngục.
Còn lúc này Minh Triết đã được đám người của đội tuần tra đưa đến nhà ngục, sau khi nỗi sợ của bọn họ kết thúc thứ còn lại của họ bây giờ chỉ còn là lòng thương hại, rốt cuộc một đứa trẻ con đã phải trải qua những gì để có được vô số vết sẹo như thế, hơn nữa hắn còn là đệ tử của một vị trưởng lão, thế nên sau khi đến nhà ngục hắn được đưa đến phòng đơn, được đệ tử của dược đường đến để kiểm tra sức khỏe và chỉ ngay ngày hôm sau thôi câu chuyện của hắn được đưa lên mọi mặt báo của tông môn.
Nhưng tất nhiên Minh Triết hắn ở trong này có biết gì ở ngoài đâu mà nếu biết thì hắn cũng chẳng quan tâm nhiều, hắn sở dĩ b·ị b·ắt vào đây bởi vì hắn tự ý lấy tu vi tẩy trần cảnh mà rời khỏi tông môn khi không có nhiệm vụ ngoài lỗi đấy ra thì không còn lỗi nào mà người ta có thể bắt bẻ hắn được nữa, tội tự ý ra khỏi tông môn là tội nhẹ hơn nữa hắn còn là đệ tử của một vị trưởng lão thế nên chỉ cần có một thái độ tốt thì hắn cũng chẳng lo lắng lắm, vấn đề khiến cho hắn bây giờ đang phải phiền lòng đó chính là ai, ai là người cử người đến á·m s·át hắn và tại sao nếu có thể cử được hai tên trúc cơ cảnh vậy thì cần phải cử hai tên tẩy trần ngũ giai đến làm gì.
Rất nhiều câu hỏi đã được đặt ra từ tối hôm qua cho đến bây giờ, cả đêm qua hắn từ lúc bị đưa vào nhà ngục đến giờ hắn cũng chỉ ngồi yên bất động tọa thiền, suy nghĩ, hai mắt hắn nhắm ghiền lại giống như một người đ·ã c·hết vậy, nếu không phải là lâu lâu cái bụng còn phập phồng thì đám cai ngục đã nghĩ hắn c·hết rồi.
Bỗng đang thiền hắn tự dưng mở mắt, thở ra một hơi dài xả thiền, qua một đêm dài suy nghĩ cùng tính toán, mặc dù hắn đã nghi ngờ một số người rồi nhưng hắn vẫn không chắc chắn đối phương thực sự là ai thế nên hắn tạm thời không suy nghĩ về vấn đề đấy nữa mà xả thiền ra.