Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 101: Mị Thể

Chương 101: Mị Thể


Người nữ nhân đó sau khi bước ra khỏi miệng của sinh vật ấy thì chậm rãi bước tới chỗ hắn, hai mắt của nàng phát ra ánh sáng hồng, khuôn mặt không biết được dung nhan đẹp hay xấu vì mặt nạ đã che hết mặt, mái tóc đen tuyền, da trắng như tuyết, thân thể không cần phải xức dầu thơm cũng tự tỏa ra hương thơm.

“Mị nhãn, mị bì, mị cốt đây là … mị thể” Chậm rãi quay người lại Minh Triết sau khi nhìn thấy nàng thì điềm nhiên nói nhưng hai tay lại nắm chặt hai thanh đoản đao chờ cơ hội thì lập tức động thủ.

“Ồ, anh chàng đẹp trai không ngờ chỉ cần nhìn qua ta thôi thì đã biết được, cũng coi như ngươi có tí kiến thức.” Sau khi hắn nói xong thì nàng cũng đáp lại ngay, trong giọng nói cũng mang một chút ngạc nhiên, nhưng ngay khi câu nói của nàng vừa dứt một luồng khí nhỏ từ nàng chảy ra khiến hai tay cầm dao đứng thẳng người Minh Triết lập tức quỳ xuống.

“Nếu như ngươi đang tìm cô bé kia thì nàng đã bị một tên độc ác nào đó hại c·hết rồi không cần phải tìm nữa, mà ta cũng không thắc mắc không biết tên độc ác đấy là ai nhỉ?” Sau khi Minh Triết bị một luồng khí vô hình nào đó ép quỳ xuống, nàng mới chậm rãi bước tới, vừa đi vừa nói nhưng trong câu nói này giọng nói của nàng lại mang theo một chút sự tinh nghịch.

“Mà ngươi cũng đừng kì vọng nhiều về viện binh làm gì một khi bước vào mị trận của ta, ta muốn họ sống thì họ không thể c·hết, muốn họ đứng thì họ không thể ngồi, muốn họ ngủ thì không thể thức thể nên đừng kì vọng nhiều về họ, nào hãy thành thật mà trả lời câu hỏi của ta đi.” Sau khi thấy cả ánh mắt cùng khuôn mặt của hắn sau câu nói kia của nàng vẫn như vậy không thay đổi gì thì nàng nói thêm.

Nhưng trái với những gì nàng mong đợi hắn vẫn im lặng khuôn mặt chẳng thay đổi nhưng tay phải cứ mỗi bước nàng tiến lại gần thì hắn lại càng nắm chặt thanh đoản đao.

“PHẬP.”

Và khi nàng tiến lại gần phạm vi ba bước hắn lập tức đâm, nhưng không phải đâm vào nàng mà là đâm vào hắn, tay phải nắm chặt thanh đoản đao đâm thẳng vào giữa ngực, máu tươi cứ thế được đà phun ra như mưa.

Hai hàm cắn chặt, hai mắt trợn to, cả người hắn lúc này đang run lên bần bật, thậm chí đến cả nữ nhân đó sau khi chứng kiến cảnh tượng này còn ngạc nhiên nhưng ngay sau đó đằng sau lớp mặt nạ phát ra một tiếng cười.

Mị thuật là một loại thuật vô cùng độc ác, nó không có sức công phá lớn như viêm thuật, lôi thuật hay bộc thuật nhưng nó lại vượt trội hơn những thuật đấy ở vô số mảng khác.

Thế nên hắn sở dĩ tự dưng điên điên rồ rồ làm vậy là không phải không có lý do, mà là hắn muốn dùng ý chí cùng với nỗi đau của mình để chống lại mị thuật, còn về việc dùng dao đâm nàng thì sau khi một luồng khí nhẹ nhàng chảy ra từ nàng ép hắn phải quỳ xuống ý tưởng đấy đã bị hắn bác bỏ ngay lập tức rồi.

“Chưa đánh mà đã khai, ta không ngờ ngươi lại là kẻ hại c·hết nàng đấy.”

“Nhưng một kẻ dám độc ác với bản thân thì làm sao không dám độc ác với người ngoài.” Sau khi nhìn thấy ánh mắt vẫn điềm nhiên của Minh Triết mặc cho thanh đoản đao đâm vào ngực một tiếng cười nữa lại phát ra từ đằng sau lớp mặt nạ.

Chậm rãi tiếp tục tiến tới người hắn rồi cúi xuống nàng lại nói tiếp:

“Vốn cứ nghĩ đêm nay dạo chơi sẽ được tham gia vào một đoạn tình cảm đặc biệt giống như trong những cuốn tiểu thuyết nhưng ai ngờ đâu ngươi lại là kẻ g·iết nàng.”

“Haiz, đáng thương cho cô gái đấy ta thấy trước khi c·hết cho dù đang quằn quại trong đau đớn nàng vẫn còn cố gắng ngồi dậy để đợi ngươi.” Thở dài một hơi tỏ vẻ tiếc nuối nàng lại nói tiếp.

“Mà ngươi, ngươi độc ác lắm giống như một con sói khoác lên mình tấm da cừu ngươi đánh lừa tất cả mọi người với một vỏ bọc của kẻ vô tội.” Lời nói của nàng bây giờ giống như đang chất vấn hắn vậy, còn Minh Triết sau khi cắm thanh đoản đao vào ngực thì mặt cúi gằm xuống bất động cảnh tượng này giống như một người đang hối lỗi vì những gì mình đã làm.

“Xoẹttttttttt”

“Ư, ưm, Ah, Ah, Ah, Ah, Ah, Ah, Ah, Ah, Ah, ….”

Vừa nói một tay của nàng vừa đẩy nhẹ thanh đoản đao đang cắm ở dưới ngực của hắn, vốn ban đầu nó chỉ đâm vào trong thôi chứ không có xuyên qua nhưng do nàng có một chút tác động thanh đoản đao lúc này đã đâm xuyên qua ngực của hắn một cách vô cùng chậm rãi và từ tốn, đao cắt qua máu xé qua thịt, đâm thẳng vào trái tim của hắn rồi xuyên qua.

Lúc này thà nàng đâm nhanh một lần rồi rút ra tuy cơn đau vẫn có nhưng hắn còn chịu được, nhưng một cách chậm rãi như thế này khiến cơn đau như được nhân lên vô số lần, đau đớn hắn biết đau đớn chứ nhưng bây giờ có thể làm gì được, mỗi khi con dao tiến thêm dù chỉ một đoạn thôi cả người hắn lại run lên bần bật nhưng không thể đứng lên hay làm gì khác được, hai hàm ban nãy còn cắn chặt nhưng sau đó hắn không thể chịu nổi nữa mà phải gào thét lên, tiếng hét nghe mà đau đớn, nghe mà thương xót, tiếng hét thống thiết như đang diễn tả một phần nào đó nỗi đau của hắn bây giờ, sau khi thanh đao được rút ra nó đã tạo ra một cái lỗ ở ngực của hắn.

Thanh đoản đao được nàng rút ra hắn ngay lập tức gục đầu xuống thở dốc, mái tóc dài lúc này đã xõa xuống trên ngực tuy tạo thành một lỗ nhưng máu tươi bây giờ lại không chảy ra nữa.

“Nhưng mà anh chàng đẹp trai này, ngươi độc ác lắm, độc ác hơn tất cả những kẻ ta từng gặp, vô tình hơn tất cả những kẻ ta từng thấy thế nên ta thích ngươi rồi đó, có hứng thú làm phu quân của ta không?” Sau khi nghe thấy hắn gào thét, nhìn thấy hắn cố gắng để giẫy giụa trong đau đớn kể từ khi thanh đoản đao được nàng đẩy vào cho đến khi nàng rút ra thì nàng nói.

Mặc dù toàn thân đang đau đớn vô cùng nhưng sau khi nghe nàng nói xong thì hắn ngửa đầu lên, nhưng khi hắn ngửa đầu lên khí ở trên mặt để giữ v·ết t·hương chẳng biết vì sao lại biết mất, máu tươi cũng từ v·ết t·hương ở mặt lại phun ra như mưa, đến lúc này hắn cũng chẳng biết vì sao hắn đã mất nhiều máu như vậy rồi mà không c·hết cũng chẳng ngất nhưng khi hắn ngửa đầu lên thì lại thấy một khuôn mặt của nữ nhân vô cùng, vô cùng là xinh đẹp đang liếm những giọt máu ở trên thanh đoản đao vừa đâm xuyên qua ngực hắn.

“Nhưng không được ngươi hiện tại yếu quá, quá yếu không thể làm phu quân của ta được.” Sau khi hắn ngửa đầu lên nàng lại nói tiếp, mặt nạ lúc này đã được nàng gỡ ra, một tay cầm thanh đoản đao, một tay nắm cái mặt nạ.

“Nhưng đêm nay cũng dài rồi, hơn nữa nếu ta ở lâu thì cao thủ của tông môn ngươi sẽ đến, mà ta cũng chẳng thể mang ngươi đi được thế nên ta sẽ để lại ba món quà hãy tận dụng nó hết sức có thể nhé.”

Sau khi nàng nói xong thì một tay nắm cái mặt nạ của nàng thả xuống rồi lập tức nắm cái cổ của Minh Triết “cưỡng hôn” lúc này hắn đã toàn thân vô lực rồi không thể làm gì khác được nữa, ngửa cổ lên đã là hết sức của hắn rồi thế nên hắn mặc cho nàng thích làm gì thì làm.

Nhưng điều kì lạ là sau khi nàng “cưỡng hôn hắn xong mọi v·ết t·hương trên cơ thể hắn đều lành lại máu thịt đã mất bao nhiêu đều được bổ xung hết, đôi mắt ban nãy bị mù giờ cũng hồi phục lại nhưng những vết sẹo trên cơ thể hắn thì không.

“Đây là món quà thứ nhất cùng thứ hai mà ta cho ngươi.”

“Đây là … bán mị nhãn.” Sau khi mắt trái được hồi phục hắn lập tức nhận ra ngay mắt trái của mình có gì khác thường liền nói.

“Có kiến thức đấy nhưng dùng cẩn thận kẻo mù, dù sao ta cũng không thích có một người chồng bị chột một bên mắt đâu nhưng vết sẹo của ngươi thì lại hấp dẫn ta đấy.” Nhặt lại cái mặt nạ ở dưới đất rồi đeo lên nàng nói.

Cả người bình phục lại như cũ hắn đứng lên, nữ nhân kia thấy thế thì liền quay đi nhưng đã bị hắn gọi lại.

Chương 101: Mị Thể