Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 104: Trẻ Con Chơi Đùa
“Nội gián, đ·ã c·hết, huyết hồ.” Ở bên trong lồng giam Minh Triết sau khi nghe trong câu chuyện của hai người thì trong lòng thầm nghĩ.
Nhưng lúc này sau khi cuộc trò chuyện của hai người vừa kết thúc, cánh cửa được mở ra hai tên cai ngục ban nãy còn trò chuyện bây giờ đã bước vào nhìn thấy đang trong tư thế thiền Minh Triết một người nghĩ hắn đang thiền hoặc đang ngủ liền lên tiếng gọi.
“Tiểu huynh đệ, đã đến giờ đi xét xử rồi, dậy thôi nào.”
Nghe nam tử nói xong Minh Triết hắn cũng chậm rãi mở mắt ra, sau khi Minh Triết mở mắt ra hoàn toàn năm cái còng đang dùng để trói buộc hắn cũng chậm rãi tự động mở ra, sau đó hắn đứng lên rồi đi theo hai người cai ngục đến phòng xét xử.
Nhìn thấy khắp cả khuôn mặt toàn là sẹo cùng mắt trái nhắm lại Minh Triết, bọn họ thấy thương hơn là thấy sợ vì một đứa trẻ đã phải trải qua những gì để có được khuôn mặt như thế này.
Sau khi bọn họ đọc xong hồ sơ về cuộc đời của Minh Triết bọn họ càng thấy thương hắn hơn, chỉ trong một năm mất cả cha lẫn mẹ, chỉ trong một năm mất luôn cả cô hầu, người thân cuối cùng của hắn, bây giờ trong mắt hai người họ Minh Triết chẳng còn gì nữa để mất rồi.
Họ cũng chẳng còng hắn lại mà đưa hắn đi đến phòng xét xử luôn, buổi sáng trôi qua cuộc xét xử cũng nhanh chóng kết thúc, người trụ trì buổi xét xử sáng nay sau khi đọc xong hồ sơ về hắn thì cũng chẳng làm khó hắn, một phần vì thấy thương hắn, một phần vì hắn là sư đệ của vị kia, và cũng đúng như hắn dự đoán hắn chỉ bị họ giam lại trong vòng một tháng tại tầng một và mỗi ngày chỉ phải làm việc quét sân cho nhà ngục vậy là đủ rồi.
Sau khi buổi xét xử kết thúc thì người của đội tuần tra cũng đến và hỏi thăm hắn vài thứ rồi họ cũng rời đi, Minh Triết được hai tên cai ngục đưa đến buồng giam mới.
Phòng giam mới của hắn có thể nói là còn sạch sẽ hơn cả phòng giam cũ, mọi thứ được người ta lau dọn một cách sạch sẽ thậm chí hắn còn có một cái giường với một cái đệm được rải sẵn, đây chẳng khác gì đi du lịch cả nếu như không có hai cái còng này.
Sau khi cuộc xét xử kết thúc hắn lại bị người ta đeo cho hai cái còng một cái để khóa hai cái cổ tay lại, một cái để khóa hai cái cổ chân lại để ngăn việc hắn sử dụng năng lực đấy là theo quy tắc bắt buộc phải làm, nhưng cũng may sợi xích để nổi hai cái khóa ở hai cổ tay, cùng với hai cái khóa ở hai cổ chân hắn khá là rộng thế nên hắn cũng di chuyển khác dễ dàng không bị bó buộc.
Ngự Lang tông, tổng bộ.
Lúc này tại Ngự Lang tông, tổng bộ, trong phòng làm việc của tông chủ, Hùng Bắc sau khi đọc xong một tập tài liệu dài thì đứng lên, chậm rãi bước ra về hướng cửa sổ.
Quang lão nhìn thấy thế thì hỏi:
“Tông chủ việc này chúng ta phải giải quyết thế nào?”
“Chỉ là trẻ con đánh nhau thôi không gây ra c·hết người, không có gì là nghiêm trọng cả.” Hai tay chắp ra sau lưng đang đứng ngắm cảnh Hùng Bắc nghe vậy thì đáp.
“Hạc Thần cốc cũng đã vong, hai tên nội gián cũng đ·ã c·hết rồi, haiz.” Thở dài một hơi như muốn chút hết mọi phiền não rồi chậm rãi quay lại bàn làm việc Hùng Bắc nói tiếp.
“Việc này tuy là nhỏ nhưng nếu không xử lý cẩn thân mai sau ắt sẽ nẩy sinh vấn đề, …” Lại ngồi xuống ghế, hai mắt dưỡng thần, trầm ngâm suy nghĩ Hùng Bắc. “Quang lão, ông hãy đến đội tuần tra nhân danh ta bảo họ điều tra qua qua về vụ việc này để ổn định hạ tầng, còn trung tầng cùng thượng tầng cứ nhân cơ hội này gõ nhẹ mấy cái để cảnh cáo.”
“Vâng thưa tông chủ, thuộc hạ xin cáo lui.” Sau khi Hùng Bắc ra lệnh xong thấy hắn không nói gì nữa Quang lão liền hiểu ý nói rồi bước ra ngoài.
“Vậy còn lão nô, có việc gì cần lão nô phải làm không?” Sau khi Quang lão rời đi một lão già mặc toàn thân hắc y, bao quanh bởi vô số lớp sương mù màu đen xuất hiện.
Đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, hai tay đang xoa xoa huyệt thái dương, lưng tựa vào ghế, không biết đang suy nghĩ gì Hùng Bắc nghe vậy thì mở mắt bình tĩnh đáp:
“Minh lão à, ông cũng vậy hãy đi đến chỗ đội tuần tra nhắc nhở nhẹ một chút.”
“Nhưng lão nô tưởng thất trưởng lão đang nghỉ phép.” Minh lão đối diện với Hùng Bắc tuy đã được cho phép là không cần phải hành lễ nữa nhưng vẫn cúi đầu, chắp tay, khom lưng hành lễ.
“Đúng vậy.” Vốn dựa lưng vào ghế nhưng lúc này lại ngồi thẳng dậy Hùng Bắc đáp: “Thất trưởng lão đã xin nghỉ phép để chăm sóc cho đang b·ị t·hương tam trưởng lão, thế nên hiện tại mọi quyền lực của tuần tra đều đang nằm trong tay người kia, Minh lão ông cứ đến đấy nhắc nhở nhẹ một cái cho người kia họ sẽ tự hiểu vấn đề.”
“Đúng là lão nô ngu dốt, cảm tạ tông chủ đã chỉ dạy.” Như được ban đại ân Minh lão đáp. “Nhưng còn lão già kia chúng ta phải làm sao?”
“Lão già kia cứ kệ đi.” Nghe được Minh lão ẩn ý Hùng Bắc liền hiểu ngay Minh lão muốn làm gì nhưng hắn lại đáp, sau đó lại tựa lưng vào ghế hai mắt dưỡng thần nói.
“Từ khi ta bắt đầu mạnh mẽ, Một Thanh tông sớm đã không vừa mắt chúng ta rồi thế nên sớm muộn gì chúng ta sẽ có một trận chiến nhanh thì ngay ngày mai, lâu thì trước khi sự kiện kia bắt đầu, thế nên hiện tại chúng ta cần ổn định cao tầng bởi vì chúng ta cần họ để chiến đấu cho ta, sau khi giông bão đã qua cái cây còn đứng chúng ta mới quét sạch sâu trên người, còn hiện tại chúng ta cứ giữ mọi thứ ở mức ổn định là được, thế nên Minh lão ông đừng đi gõ đầu họ, cũng đừng đi nhắc nhở họ, ta tự có tính toán của ta, ông chỉ cần làm theo ta là được.”
“Cẩn tuân tông chủ chi mệnh.” Minh lão sau khi nghe Hùng Bắc nói xong thì lại lập tức hành lễ một lần nữa.
“Tông chủ người vì Ngự Lang tông đã phải vất vả nhiều rồi, có lẽ người nên nghỉ ngơi một chút.” Nhưng sau đó ánh mắt của Minh lão lại có một chút lo lắng nhìn Hùng Bắc rồi nói.
Nhưng sau khi Minh lão nói xong thì Hùng Bắc không đáp lại một lời gì nhìn dáng vẻ của hắn có thể là đang ngủ rồi, Minh lão thấy thế liền hóa thành một luồng hắc vụ bay ra ngoài.
Phủ trưởng lão, thư phòng.
Ở trong thư phòng nơi đây hương trầm nghi ngút tỏa ra, có một lão giả râu tóc bạc phơ nếu nhìn ngoại hình thì chẳng khác nào mấy ông tiên nhân trong những cuốn tiểu thuyết cả.
“Cộc, cộc, cộc.”
“Vào đi.” Lão già nghe thấy tiếng gõ cửa thì nói.
Bước vào trong phòng là một cậu thiếu niên tuổi khoảng chừng từ mười sáu cho đến hai mươi tuổi, toàn thân thanh y, cùng với một cánh tay bó bột, đây chính là Khang Minh sau khi từ dược đường trở về.
“Ông nội người cho gọi Minh nhi ạ.” Nhìn thấy lão già Khang Minh lễ phép nói.
Lão già đang ngồi làm việc nghe thấy thế liền ngừng bút lại ngửa đầu lên nhìn rồi nói.
“Tốt Minh nhi đã đến rồi à, cánh tay của con đã đỡ hơn chưa?”
“Cảm ơn ông nội người đã quan tâm, nhưng con nghe nói từ những người của dược đường là khoảng đến cuối tuần này thì cánh tay con có thể trở lại bình thường được rồi.” Khang Minh sau khi nghe lão già kia hỏi xong thì từ tốn đáp.
Lão già nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, bút hạ xuống, vẫy vẫy Khang Minh đến gần, vừa vẫy vừa nói:
“Tốt, tốt, vậy là tốt nào Minh nhi con đến đây ta có vài chuyện muốn hỏi.”
“Ông nội người có điều gì muốn hỏi ở con ạ.” Sau khi thấy lão già vẫy vẫy tay Khang Minh vừa nói vừa chậm rãi bước đến trước bàn làm việc của lão già đấy.