Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 105: Quyết Đinh Của Muội

Chương 105: Quyết Đinh Của Muội


Nhưng khi Khang Minh bước tới gần bàn làm việc không khí bắt đầu ngưng trọng.

“Minh nhi này, ta sẽ hỏi thẳng chuyện xảy ra với tiểu tử kia là có liên quan đến con đúng không?” Khuôn mặt của lão già tuy vẫn hiền từ như vậy nhưng ngữ khí bắt đầu có chút khác.

“Không thưa ông nội” Khang Minh nghe xong thì liền lập tức phủ định. “Từ sau khi con b·ị đ·ánh gãy tay con vẫn luôn ở dược đường thì làm sao có chuyện là con liên quan được.”

“Vậy những người đến thăm con là?” Sắc mặt hiền từ lúc này đã biến thành âm trầm lão già nói tiếp.

“Họ chỉ đơn giản là bạn cùng lớp” Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của lão già Khang Minh hắn sợ hãi ra mặt nhưng vẫn lắc đầu tiếp tục phủ nhận “Con cũng chẳng biết vì sao họ lại đến thăm con nữa nhưng họ chỉ là bạn cùng lớp đến thăm con thôi thưa ông nội.”

“Vậy sao, vậy là ta đã trách nhầm Minh nhi rồi.” Nghe thấy Khang Minh tiếp tục phủ nhận lão già từ sắc mặt âm trầm lại giãn ra thành như cũ nói. “Không liên quan là tốt, không liên quan là tốt, con về nghỉ ngơi đi để cho ông nội làm việc, nhưng nhớ lần sau phải cẩn thận để tránh bị gãy cánh tay nữa đấy.”

“Vâng thưa ông nội.” Khang Minh nghe xong thì hành lễ, tuy không chắp tay nhưng vẫn cúi người được sau đó rời đi.

Cùng lúc này tại nhà ngục, Lâm Thủy cùng Lâm Sơn vừa có một chuyến thăm tù đối với Minh Triết, suốt cả chuyến đi thăm từ lúc nhìn thấy hắn cho đến lúc ra về nàng vẫn luôn núp sau lưng anh trai nàng mặc cho anh trai nàng cùng hắn nói chuyện nàng vẫn chẳng hé nửa lời, phải đến cái lúc đi ra hắn khỏi nhà ngục nàng mới dám nói chuyện với hắn.

Sở dĩ nàng hành động như vậy là bởi vì nàng sợ, nàng sợ hãi trước cái ngoại hình của hắn bây giờ, điều này thì cũng dễ hiểu thôi vì ngoại hình của hắn bây giờ có khác gì là một con ác ma vừa mới chui từ thống khổ giới lên đâu, không chỉ riêng nàng mà bất kỳ một đứa trẻ con nào tầm tuổi của nàng hoặc là nhỏ hơn nàng sau khi nhìn thấy hắn ai chắc cũng đều như vậy, bởi vì khuôn mặt của hắn bây giờ không chỉ đáng sợ mà nó còn xấu, rất xấu nữa, khắp mặt thì chằng chịt vô số vết sẹo, khí chất ánh mặt cùng giọng nói thì vẫn như cũ nhưng không hiểu sao trong lòng nàng khi thấy dung mạo của hắn bây giờ thì sợ hãi vô cùng, chẳng dám nói chuyện chỉ dám đứng ở đằng sau lưng anh trai núp.

“Làm sao thế, không thấy vui khi được gặp lại bằng hữu à?” Thấy cô em gái tinh nghịch của mình, mới ngày nào vẫn còn hớn hở khoe bạn mới nay lại rụt rè không dám gặp mặt bạn khi bạn vào ngục, Lâm Sơn xoa đầu an ủi, nở một nụ cười hiền từ rồi nói.

“Ca ca, Tuấn Hào huynh, huynh ấy thực sự là kẻ g·i·ế·t người sao?” Mặc cho Lâm Sơn xoa đầu mình Lâm Thủy bỗng nghĩ đến cái gì rồi nói, nếu ai đó nhìn vào mắt nàng bây giờ người ta sẽ thấy được nhiều điều lắm nhưng có lẽ nỗi sợ hãi mới là thứ đang chiếm lấy phần nhiều nhất.

Có lẽ ngoài một dung mạo xấu xí chằng chịt những vết sẹo còn một thứ nữa ở hắn khiến cho nàng phải sợ hãi mà không dám đứng nói chuyện với hắn, có lẽ trong tâm trí của nàng bây giờ hình ảnh về một người thiếu niên hiền lành mới ngày nào còn cắp sách đi học với nàng đã biến mất mà thay vào đó Minh Triết trong tâm trí nàng bây giờ là một con quái vật xấu xí, chằng chịt những vết sẹo và đã g·i·ế·t hai mạng người, có lẽ vậy.

“Đúng a, hai mạng người, hai tên sát thủ, tuy Tuấn Hào lão đệ cũng chỉ làm thế vì tự vệ nhưng g·i·ế·t người thì vẫn là g·i·ế·t a.” Ngay khi nghe thấy lời nói cùng nhìn thấy biểu cảm của nàng bây giờ, nụ cười trên khuôn mặt của Lâm Sơn bỗng vụt tắt nhưng hắn vẫn từ tốn nói, một tay vẫn xoa đầu nàng ánh mắt nhìn xa xăm.

“Haiz” Thở dài một hơi hắn lại nói tiếp ánh mắt vẫn tiếp tục nhìn về hướng xa xăm: “Lâm Thủy này, nếu như chúng ta chỉ sống ở những gia đình của những người phàm thì ta sẽ khuyên muội không nên giao du với những hạng người như Tuấn Hào vì họ đều là những kẻ g·i·ế·t người.”

“Nhưng…” Nói đến đây hắn lại có chút ngập ngừng.

“Nhưng làm sao ca?” Lâm Thủy đang buồn bã nghe thấy hắn nói một chữ rồi ngừng khiến nàng cũng có hơi chút tò mò mà hỏi.

“Nhưng nơi chúng ta sống lại là nơi này, nơi mà kẻ mạnh thì sống kẻ yếu thì c·h·ế·t, thế nên lời khuyên kia của ta mặc dù nó đúng nhưng nó không phù hợp với hoàn cảnh này.” Nói đến đây hắn nhìn thẳng vào ánh mắt của cô em gái bé bỏng của mình, cũng giống như Lâm Thủy trong mắt hắn cũng chứa nhiều điều nhưng khác với nàng sự sợ hãi không chiếm lấy đôi mắt của hắn, cái tay vốn đang nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Thủy đã chuyển qua nắm chặt lấy một cánh tay của nàng để dắt nàng đi.

“Khi muội tiếp xúc nhiều, muội trải nghiệm nhiều thì muội sẽ biết nếu đã chẳng may sống ở trên đời này, sẽ có một lúc nào đó chúng ta sẽ phải sát sinh, cho dù là bước vào tu giới hay không bước vào tu giới chúng ta đều sát sinh chẳng có gì khác nhau cả, nhưng ta nói như vậy không phải là muốn nói sát sinh là tốt, nó hoàn toàn ngược lại, sát sinh chưa bao giờ tốt cả cho dù là có vì lý do gì đi chăng nữa.” Vừa nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé của người em gái bé bỏng của mình để dắt nàng đi tránh khỏi việc nàng lạc mất, hắn vừa đi vừa nói.

“Á, đau quá ca, huynh nắm chặt quá.” Nhưng do hắn nắm quá chặt tay nàng khiến cho nàng không chịu được mà phải thốt lên một tiếng.

Hắn nghe thấy vậy thì giống như tỉnh lại khỏi những dòng suy nghĩ nới lỏng tay nàng ra rồi nói tiếp: “Nhưng tất nhiên như ta đã nói, sống ở trên đời thì chúng ta chắc chắn sẽ sát sinh, vì chẳng may, vô ý hoặc là cố tình, hoặc là vì xung đột lợi ích hay chỉ đơn giản là ghét nhau thì g·i·ế·t hoặc là hứng lên thì g·i·ế·t đấy cũng là sát sinh.”

“Con người chúng ta luôn coi bản thân mình là trung tâm, luôn coi mình hơn cả tất cả các chủng tộc khác thế nên ở một số nơi có một số người lầm tưởng rằng việc g·i·ế·t người là tội nặng hơn tội g·i·ế·t các loài khác nhưng thực chất bản chất của tất cả các loài đều giống nhau, từ nhỏ bé như một con kiến cho đến to lớn như một con voi hay là một con người thì tất cả đều như vậy cả, nhưng tất nhiên con người cũng có cơ sở để mà kiêu ngạo vì chúng ta có trí tuệ và chúng ta biết sử dụng trí tuệ để phát triển vượt xa các loài khác.”

“Nhưng những cái đấy thì để hôm sau nói.” Đang nói say xưa nói chuyện Lâm Sơn ngưng lại, nhìn thấy sắc mặt ban đầu còn sợ hãi khi nhìn thấy Minh Triết sau đó là buồn bã khi ra ngoài của Lâm Thủy, qua vài câu trò chuyện bây giờ đã tươi tắn hơn một chút thì Lâm Sơn mỉm cười rồi lại nói tiếp: “Còn hôm nay ta sẽ nói tiếp về quyết định của muội.”

“Việc muội có muốn tiếp tục làm bạn với tiểu tử Tuấn Hào hay không là quyền ở muội vì đối với thứ như là tình bằng hữu nó khó lắm, kể cả ta là huynh trưởng có ép muội chơi với ai thì nếu không hợp muội cũng chẳng thể chơi với họ được thế nên đối với thứ như là tình bằng hữu ta cũng chỉ có thể đưa ra lời khuyên thôi còn về việc muội có chơi với họ hay không đấy là quyền của muội.” Vừa dắt tay nàng đi hắn vừa nói.

Chương 105: Quyết Đinh Của Muội