Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 114: Lời Nói Của Đàn Ông
Sau khi tất cả thực khách trong quán rượu đã bị nam tử kia g·iết c·hết, trong quán rượu lúc này chỉ còn đang liên tục khấu đầu quỳ lạy chủ quán cùng với nam tử kia lúc này đang cầm kiếm.
“Đại nhân, tôi van xin ngài, hãy tha cho tôi cùng với gia đình của tôi, tôi xin ngài, tôi đã làm tất cả những gì ngài bảo, tôi đã bỏ độc vào rượu, tôi đã trộn độc vào thức ăn, tôi đã bán đứng bạn mình, tôi xin ngài, đại nhân, xin hãy buông tha cho tôi cùng với gia đình của tôi, tôi lạy ngài, tôi hứa tôi sẽ không nói nửa lời, tôi hứa tôi sẽ giữ kín như bưng, cho dù người ta có đ·ánh c·hết tôi, tôi cũng sẽ không hé nửa lời, thế nên tôi xin ngài hãy tha cho tôi cùng với gia đình tôi, tôi lạy ngài.”
Vừa khóc, chủ quán rượu vừa quỳ lạy, vừa nói, nước mắt giàn giụa đã chảy khắp khuôn mặt trộn lẫn với cả máu những người bạn của ông ấy.
Nam tử kia đang đứng lặng nghe vậy thì chậm rãi tiến tới, nhìn thấy nam tử kia cầm kiếm tiến tới chủ quán rượu cứ nghĩ mọi chuyện đã xong rồi, mắt nhắm, răng cắn chặt, nhưng cả người chẳng biết vì sao lại run lên bần bật.
“Roạchhhhhhhh”
Nghe thấy âm thanh đó chủ quán cứ nghĩ mình xong rồi đầu lúc này chắc cũng đã lìa khỏi cổ, nhưng không ngờ khi mở mắt ra, sờ mó một chút thì thấy đầu mình vẫn còn lành lặn liền ở trên cổ.
Quay lại thì mới thấy trên áo của nam tử kia có một vết rách lớn lúc này chủ quán rượu mới nhận ra âm thanh mà mình nghe được không phải là tiếng kiếm chém mà là tiếng áo rách, mặc dù không hiểu nam tử kia tự xé áo của mình để làm gì nhưng lúc này tâm trí đâu mà quan tâm đến điều đấy nữa, bỗng nam tử kia nói:
“Ngươi là đàn ông, ta là đàn ông, mà một lời của đàn ông khi nói ra thì phải vững tựa như thái sơn, không gì lay chuyển được, ta đã nói khi xong việc ngươi có thể đi là ngươi có thể đi, bây giờ việc đã xong rồi ngươi đi được rồi, nhưng ta đã giữ lời nói của ta thì ta hi vọng ngươi cũng vậy.”
“Vâng thưa đại nhân, vâng thưa đại nhân.” Như được đặc xá khỏi tội c·hết chủ quán rượu liên tục vui mừng quỳ lạy.
Đứng lên định chạy thì lại bị nam tử ấy gọi lại, thấy vậy chủ quán rượu có hơi giật mình suýt nữa ngã, từ trong nhẫn không gian nam tử ấy lấy ra rồi vứt cho một cái túi nhỏ sau đó thì nói:
“Trong này có mười viên linh thạch đủ để ngươi dựng một quán rượu ở trong thành cầm lấy mà làm ăn.”
“Tạ, tạ đại nhân, tạ đại nhân, tạ đại nhân.” Nghe thấy vậy chủ quản rượu vui mừng khôn xiết liên tục quỳ lạy nói.
Sau khi quỳ lạy mấy lần thấy nam tử ấy cũng chẳng đế ý đến mình, đứng dậy hành lễ một lần nữa chuẩn bị rời đi nhưng có vẻ như do người hơi run nên lại một lần nữa suýt chút nữa thì ngã xuống bãi máu người.
Nam tử kia sau khi xé áo thì dùng miếng vải đấy để gói đầu của nam tử trung niên lại, rồi dắt ra bên hông, nhưng do máu từ đầu vẫn còn chảy nên cứ đi một hai bước máu lại xuyên qua lớp vải chảy xuống đất.
Bộ y phục của nam tử ấy vốn ban đầu tuy hơi cũ kỹ một chút nhưng vẫn còn trắng như tuyết bây giờ đã được nhuộm đỏ bởi máu người, sau khi chủ quán rượu cùng với cả nam tử ấy đều đi ra ngoài rồi quán rượu bỗng chẳng hiểu sao tự dưng lại b·ốc c·háy.
Minh Triết hắn sau khi bước ra khỏi quán rượu, bên hông dắt theo một cái kiếm cùng với một cái đầu người, cả người lúc này thì nhuộm máu, hôi tanh vô cùng, trông chẳng khác gì một con ác ma vừa mới chui từ thông khổ giới lên cả.
Buổi tối.
Sau khi câu chuyện của buổi trưa kết thúc hiện tại Minh Triết hắn đang tắm, phải biết ở quanh khu vực vùng núi này để kiếm một con suối hay một cái ao là rất khó và phải đến mãi bây giờ hắn mới tìm được một con suối để ngâm mình.
Tất nhiên sau khi hắn bước ra khỏi quán rượu với máu tanh nồng nặc nhuộm đỏ khắp người, cùng với một cái đầu người dắt theo sau hông thì nó đã thu hút được vô số dã thú ở xung quanh khu vực này đi đến “thăm” hắn nhưng kỳ lạ sau khi chúng nó đến thăm thì không còn ai có thể trở về nữa giống như thể là chúng nó bị ma quỷ bắt đi vậy, dần dà không còn có con dã thú nào lại đến thăm hắn nữa.
Bộ quần áo nhà ngục được nhuộm đỏ bởi máu lúc này được hắn gấp gọn rồi để ở trên bờ nhưng cái đầu người cùng với thanh kiếm đỏ như máu thì lại biến mất không có dấu vết.
Nơi này tuy không kín đáo lắm nhưng có vẻ như hiện tại đang là buổi đêm nên được cái xung quanh đây không có người, t·rần t·ruồng ở dưới nước, một mình hắn bây giờ đang ngâm mình tận hưởng trong dòng suối mát lạnh.
“Á, Á, Á, có người rồi sao.”
Bỗng khi hắn đang ngâm mình tận hưởng thì có âm thanh của một cô gái trẻ hét lên nói, khi hắn mở mắt ra thì thấy trước mặt hắn là một cô gái trẻ xinh đẹp, t·rần t·ruồng, da trắng như tuyết, tuổi khoảng chừng mười tám, mười chín, ôm một cái chậu gỗ nhỏ đứng trên bờ.
Nhìn lướt qua thì hắn thấy, bên trong cái chậu gỗ nhỏ có để một bộ thanh y cùng với cả một cái khăn tắm.
“Dù sao đêm cũng đã muộn ta có thể xuống tắm chung được chứ.” Nữ nhân kia đang đứng trên bờ bỗng cất tiếng.
Chờ đợi một lúc, thấy Minh Triết hắn vẫn yên lặng không nói gì sắc mặt vẫn điềm nhiên nữ nhân kia liền nói:
“Huynh không nói tức là đồng ý đấy nhé.” Nói xong nàng liền quay người lại để đi xuống dưới dòng suối, vừa cẩn thận trèo xuống dòng suối để khỏi ngã, nàng vừa nói:
“Ta, ta, ta quay người lại huynh đừng có làm gì ta, mà, mà huynh cũng đừng có nhìn.” Trong giọng nói của nàng mang theo một chút ngượng ngùng giống như là gái mới về nhà chồng vậy.
Khi nàng quay lưng lại để xuống dưới dòng suối thì hắn thấy ở lưng trái của nàng có một cái nốt ruồi màu đen nhỏ.
“Suối mát thoải mái thật đấy.” Sau khi xuống dưới dòng suối nàng thốt lên nói, sau đó thì có chút ngượng ngùng quay đầu lại, sắc mắt lúc này cũng đã ửng đỏ, nhưng vẫn mạnh mẽ nói:
“Ta là ta biết huynh đang có ý đồ xấu gì đấy, thế nên nếu huynh tiến lại gần ta, ta sẽ hét lên sau đó là liều c·hết với huynh, lúc đấy, lúc đấy, đừng hòng tốt đẹp gì.”
Nói xong nàng liền quay ngoắt đầu lại, nhưng ngay khi nàng vừa mới quay ngoắt đầu lại thì Minh Triết đã tiến tới áp sát nàng từ phía sau, sau đó dùng sợi dây xích nối giữa hai cái khóa cổ tay hắn để thắt chặt lấy cổ của nàng.
Không biết là hắn có được đặc quyền gì nhưng sợi dây xích dùng để nối hai cái khóa ở cổ tay của hắn khá là dài, điều này cho phép hắn kể cả khi đeo còng cũng có thể cử động chân tay một cách bình thường.
Hơn nữa trong một vài trường hợp sợi dây xích đấy có thể dùng để thay thế dây thừng thắt cổ đối phương.
Sau khi bị hắn dùng dây xích để thắt cổ nàng liên tục giãy giụa, hai chân liên tục đạp nước bắn lên tung tóe, một tay thì nắm lấy sợi xích cố gắng để kéo nó ra, một tay còn lại thì cố vươn tới cái chậu để tính làm gì đấy.
Nhưng Minh Triết hắn làm sao mà cho nàng làm như vậy được, nàng càng cố gắng làm điều gì đó thì hắn càng siết chặt hơn, mặt nàng lúc này đã đỏ hết lên, mắt trợn lồi cả ra.
Tay kia của nàng lúc này đã với được cái chậu nhưng chậu lại rơi xuống dưới nước, quần áo cùng khăn tắm cũng rơi xuống nước theo ướt sũng, nhưng ở dưới lớp quần áo lại có một thứ gì đó lòi ra.
“PHẬP”