Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 113: Vô Tình

Chương 113: Vô Tình


“Ngũ Triên Cai, bốn mươi tuổi, tu vi tẩy trần cảnh tứ giai, cứ mỗi buổi trưa, buổi tối hoặc sau khi đi c·ướp xong thì thường cùng đồng bọn lui tới một quán rượu tên là Vĩnh Si, năm tám tuổi được cha mẹ cho đi học đạo ở một tiểu môn phái tên là Lạc Phượng môn, mười năm sau môn phái diệt môn, cha mẹ năm đó cũng bị g·iết, từ đó quyết định bỏ chính theo tà đi làm c·ướp, trong hai mươi hai năm sự nghiệp của mình ngươi đã g·iết một trăm năm mươi hai người, c·ướp b·óc ba ngôi làng và chặn c·ướp không biết bao nhiêu xe hàng của vô số thương hội, tất nhiên cái hành động ấy của ngươi đã khiến cho một vị trưởng lão để ý, thế nên hôm nay ta đến đây là vì ngươi, đây là nhiệm vụ.” Nói xong nam tử ấy từ trong nhẫn không gian của mình lấy ra một cuộn giấy, đặt lên bàn mở ra để cho nam tử trung niên kia nhìn.

“Nếu như ngươi không đến đây có lẽ hôm nay ta đã trách lầm những huynh đệ của ta rồi, tiểu tử Song Tử nấm ở quanh khu vực này cũng là loại hiếm ngươi kiếm nó ở đâu, hơn nữa ta cùng hắn cũng là bạn tốt ngươi rốt cuộc là làm thế nào?” Nhìn xuống tờ giấy ở trên bàn nam tử ấy từ tốn khẽ nói, âm thanh của nam tử trung niên ấy rất bé, rất rất bé dường như lúc này khi nam tử trung niên ấy nói chỉ có hai người mới có thể nghe được.

Song Tử nấm một loại nấm màu tím thường mọc xung quanh dạ mộc, đối với tẩy trần cảnh cùng người phàm sau khi ăn hoặc hấp thụ vào có thể gây ra c·hết người, n·ạn n·hân sau khi ăn vào trong một giờ đầu sẽ không có biểu hiện gì vẫn khỏe mạnh bình thường, nhưng sau khi sang đến giờ thứ hai thì sẽ khác cơ thể lúc này sẽ không thể cử động được, tuy vẫn có thể nói chuyện nhưng chỉ nói được rất bé, rất rất bé, hơn nữa làn da sẽ bắt đầu chuyển dần sang màu tím và khi da chuyển hết sang màu tím thì cũng giống như đồng hồ đếm ngược vậy hết giờ thì n·ạn n·hân sẽ t·ử v·ong.

*********

Chú thích: Tím trong tiếng hán việt được gọi là tử, thế nên đối với Song Tử nấm nó sẽ có rất nhiều tên, như là Tử Tử nấm, Tím Tím nấm, Tử Tím nấm, Tím Tử nấm, …. Ai thích gọi theo cái tên nào cũng được.

*********

Đáp lại câu hỏi của nam tử trung niên là một sư im lặng đến lạnh người của nam tử còn lại, thấy thế nam tử trung niên từ tốn khẽ nói:

“Có thể tha cho con trai ta được không, nó còn nhỏ lắm, hơn nữa nó còn là một người phàm nó vô hại chẳng thể làm gì được ngươi đâu, thế nên ta xin ngươi đấy hãy tha cho nó một mạng.”

Mặc dù đã biết bản thân mình lúc này một chân đã bước qua sự sống bước đến c·ái c·hết rồi nhưng nam tử ấy vẫn cố gắng để cầu xin cho nam tử kia tha cho con mình một mạng, như muốn tìm kiếm một tia ánh sáng nhỏ nhoi của tình thương trong màn đêm vô tình bất tân vậy, nhưng đáp lại lời cầu xin tha thiết của nam tử ấy lại là một sự im lặng đến lạnh cả sống lưng của nam tử kia, một sự im lặng đến cả tên tướng c·ướp vô tình nhất khi nhìn thấy cảnh này còn phải sợ hãi.

“Crạckkkkkkkkk”

“Phụ thân.” Ngay sau lời cầu xin tha thiết của nam tử trung niên một cậu nhóc đạp cửa chạy vào hét lớn.

Khi nhìn thấy cậu nhóc đang van xin nam tử trung niên mặc cho cơn đau đớn, mặc cho độc lan tỏa bất chợt hét lớn:

“CON LÀM GÌ Ở ĐÂY, TA ĐÃ, …”

“Xoẹttttttttt”

Nam tử trung niên lúc này còn chưa kịp nói dứt lời thì kiếm của nam tử còn lại đã được vung lên hái đầu nam tử trung niên kia xuống trước sự chứng kiến của đứa trẻ và tất cả các thực khách ở trong quán rượu.

Nhát chém rất gọn và vô cùng đẹp mắt, cái cổ không đầu lúc này máu tươi đang phun lên như mưa, cánh hoa đào chẳng biết từ đâu xuất hiện rơi xuống đất rồi nhuộm đỏ bởi máu.

Còn cái đầu sau khi lìa khỏi cổ nó liền rơi xuống quầy rượu lăn vào nơi mà chủ quán vừa mới dọn xong đống thủy tinh.

Một tiếng trước khi đang vừa ăn uống, vừa uống rượu nam tử trung niên kia bỗng cảm thấy cơ thể mình có điều gì không ổn, biết bản thân mình đã bị chúng độc thì cũng không hoảng mà gọi ngay con trai của mình tới, bề ngoài thì dặn nó đi ra ngoài chơi đùa, còn thực chất thì truyền âm cho nó nơi mà hắn cất giữ tài sản của mình và bảo nó cầm số tiền đấy rồi chạy đi thật xa và không bao giờ quay lại nếu như bản thân không có sức mạnh, nhưng ai ngờ đâu con trai của nam tử trung niên ấy sau khi đi được một tiếng thì quay lại và cuối cùng là phải chứng kiến cảnh tượng này.

Sau khi chứng kiến cha mình c·hết cậu bé ấy ngơ ngác, ngớ người một lúc rồi mới hoàn hồn lại sau đó liền cầm dao lao thẳng đến chỗ nam tử ấy, những thực khách còn lại trong quán sau khi nhìn thấy cha cậu bé b·ị c·hém bay đầu cũng giống hệt như cậu bé ấy ngơ ngác, ngớ người nhưng khi nhìn thấy cậu bé ấy cầm dao lao lên thì tất cả mọi người đều hoàn hồn lại lao đến định ngăn cản.

“Dừng lại.”

“Đừng, đừng, đừng chạy đến đấy.”

“ĐỪNG LÀM THẾ.”

“…”

Nhưng tất cả đều đã muộn rồi, vì kiếm của nam tử kia còn nhanh hơn cả tiếng hét của bọn họ, ngay khi bọn họ chỉ mới kịp hét lên thôi, kiếm của nam tử kia đã cắt qua cả cổ lẫn cả con dao của tiểu tử kia rồi, cánh hoa đào sau cú chém đó lại một lần nữa rơi ra.

“BỊCH”

Cái xác không đầu của tiểu tử ấy ngã bịch xuống đất, tất cả mọi người vừa nãy đang định lao lên hay là chưa lao lên lại một lần nữa ngớ người, ngơ ngác, sững sờ, mặc dù họ là người đã chứng kiến hết mọi việc nhưng bây giờ họ hành động như thể họ đang không hiểu chuyện gì xảy ra vậy, nhìn xuống cái xác không đầu máu tươi đang phun ra như mưa của tiểu tử kia, rồi lại nhìn lên vô cảm đứng lặng tay nắm chặt kiếm nam tử ấy tất cả đều đang sững sờ, vì mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá nhanh đối với bọn họ.

“Mẹ nó chứ.” Sau một lúc sững sờ có người hoàn hồn lại bực tức nói.

“Nhiệm vụ cái quỷ, diệt cỏ tận gốc cái c·h·ó gì, hôm nay ta dù có phải bỏ cái mạng c·h·ó của mình thì cũng phải lấy cái đầu c·h·ó của ngươi xuống.”

“Xoẹt”

Ngay sau đó âm thanh của kiếm được rút ra khỏi vỏ vang lên, tiếp theo đó là hàng loạt âm thanh tương tự cũng được vang lên, tất cả mọi người đều mang một ánh mắt căm thù như muốn tử chiến đến cùng với nam tử ấy vậy.

“GIẾTTTTTTTTT”

Ngay sau tiếng hét đó của một người tất cả các thực khác trong quán vác dao cầm kiếm lao lên t·ấn c·ông nam tử kia.

Ở trong quán lúc này sau tiếng hét của một người nào đó thì chỉ có những tiếng gào thét như lính xông trận của mọi người, sau đó tiếng này lại chuyển thành những tiếng gào thét trong đau đớn, cuối cùng nó chỉ còn lại những tiếng kêu xin tha mạng mà thôi.

“Tha mạng, tha mạng, đại nhân tha mạng.”

Một nam tử lúc này cả người đang nhuốm đầy máu cơ thể đầy rẫy các v·ết t·hương, vết kiếm chém, nước mắt giàn giụa vừa chạy vừa van xin nói.

Nhưng khi nam tử ấy vừa chạy ra gần đến cửa thì một kiếm từ đằng sau đã đâm xuyên qua cổ, cắt xuống chẻ đôi cột sống, một bàn tay cũng theo đó mà kéo nam tử ấy trở vào, thậm chí đến cả máu của nam tử ấy cũng không bắn ra ngoài nổi một giọt nào, cánh hoa đào lại một lần nữa tung bay.

Chương 113: Vô Tình