Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 116: Trở Về

Chương 116: Trở Về


Đêm khuya, Ngự Lang tông cổng bắc.

Mặc dù bây giờ đêm đã muộn rồi nhưng đèn đuốc vẫn khiến nơi đây rực rỡ như ban ngày.

Bỗng ở phía xa xa có một bóng đen lờ mờ lững thững bước tới và điều này đã khiến cho một số thủ vệ chú ý.

“Ai Xưng Tên Mau.” Bỗng một tên thủ vệ hét lên nói.

Nhưng sau cái câu nói đấy của một tên thủ vệ, bóng đen vẫn hoàn toàn yên lặng như không hề để ý đến điều này.

Khi bóng đen bước tới càng gần, sắc mặt của ai tuy nhìn cũng rất nghiêm nghị những nếu là người đã quen biết họ lâu thì sẽ thấy chẳng ai ở đây là thực sự nghiêm túc cả.

“Tiểu huynh đệ, hoàn thành nhiệm vụ đại thắng trở về rồi đấy à?” Bỗng ở trong đám thủ vệ đang canh gác ở trước cổng có một tên thủ vệ nói.

“Vâng thưa sư huynh.” Bóng đen nghe vậy đáp lại.

Càng bước tới gần cổng lớn của tông môn, bóng tối của đêm đen lại càng rủ nhau chạy đi đâu mất, thay thế vào đó là ánh sáng của đèn đuốc nơi cổng thành.

Khi bóng tối chạy đi hết, ánh sáng của đèn đuốc thay thế vào đó để lộ ra một cậu thiếu niên với khắp người đầy sẹo, tay xiềng chân xích đang lững thững bước đến, hông trái dắt theo một thanh kiếm đỏ như máu, bên hông phải dắt theo một cái bọc không biết là bên trong ấy chứa cái gì, bộ y phục nhà ngục ban đầu tuy hơi cũ kỹ một chút nhưng vẫn còn trắng như tuyết, lành lặn nay đã được nhuộm đỏ hơn nữa lại còn có một vết rách khổng lồ ở áo để lộ ra một thân thể với vô số vết sẹo lớn sẹo nhỏ.

Tất cả thủ vệ đang canh gác ở đây sau khi nhìn thấy dung mạo cùng với cái thứ tròn tròn đang được bọc trong một lớp vải ấy thì kinh ngạc, sững người, do không có khứu giác tốt như các loài động vật mặc dù các thủ vệ ở đây đều là trúc cơ cảnh nhưng ngay khi bọn họ ngửi được một cái mùi từ cậu thiếu niên đấy tất cả bọn họ đều đã chuyển từ thiếu nghiêm túc sang cảnh giác hết rồi.

Lũ ngự thú nhất là những con lang không biết đã ngửi hay biết được điều gì những từ rất xa khi cậu thiếu niên ấy chưa đến chúng đã bắt đầu sủa rồi, khi cậu thiếu niên ấy đến chúng lại càng sủa to hơn một số con còn nhe nanh múa vuốt như thế là muốn tấn công cậu thiếu niên ấy vậy.

Một số thủ vệ có ngự thú còn phải trán áp ngự thú của mình để tránh cho việc chúng tấn công người mà không được phép.

Cậu thiếu niên ấy càng bước tới gần cổng thì cái mùi đấy càng nồng nặc, một cái mùi mà chỉ cần ngửi thoáng qua thôi cũng khiến cho những kẻ đã lăn lộn trong tu giới lâu năm như những tên thủ vệ này cũng phải dè chừng.

Nhưng trái lại với tất cả những điều đấy cậu thiếu niên vẫn điềm nhiên, lững thững bước tới cổng lớn của tông môn.

“Sư đệ có thể cho ta xem qua lệnh bài cùng với tờ giấy nhiệm vụ được không?” Một tên thủ vệ sau khi trấn áp được ngự thú của mình thì nói.

Đứng ngay bên cạnh anh ta là một con Ngự Lang phải to cỡ ba lần kích cỡ của một người bình thường đang đứng đó nhe nanh, múa vuốt, gầm gừ đối với cậu thiếu niên đấy.

Từ trong nhẫn không gian cậu thiếu niên ấy lấy ra một cái lệnh bài cùng với một tờ giấy nay đã bị nhuộm đỏ một phần bởi máu.

Tên thủ vệ sau khi xem xong lệnh bài cùng đọc xong nội dung trong tờ giấy thì kinh ngạc nói:

“Không ngờ lại được gặp Tuấn Hào tiểu sư đệ ở đây, vất vả cho đệ quá rồi, vào tông đi thôi.”

“Đa tạ sư huynh.” Sau khi nam tử thủ vệ kia trả lệnh bài cho hắn thì hắn ôm quyền nói sau đó liền đi vào trong tông.

Ngự Lang tông, Nhà Ngục.

Lúc này sau khi vừa trở về nhà ngục thì đêm cũng đã muộn hắn cũng có chút mệt mỏi rồi.

Bỗng một đôi bàn tay từ phía sau lưng chẳng biết từ đâu xuất hiện choàng qua cổ rồi ôm lấy hắn.

“Tiểu sư đệ đi ra ngoài liệu có nhớ tỷ không?” Âm thanh của một nữ nhân nào đó bỗng vang lên truyền qua tai của hắn.

Nghe thấy âm thanh đấy hắn liền biết ngay đối phương là ai, một tay đang đeo nhẫn không gian bỗng giơ lên hắn nói:

“Chẳng phải sư tỷ vẫn luôn luôn bên ta hay sao?”

Nghe hắn nói xong câu đó thì nữ nhân đó chỉ cười mà chẳng nói gì, một luồng khí trắng bỗng từ nhẫn không gian bay đến dung nhập lại cơ thể của người thiếu nữ.

“Sư phụ ta nói sau khi ngươi về thì nên đi gặp bà ấy.” Thì thầm vào tai của hắn nữ nhân ấy nói, nói xong nàng hóa thành một luồng khí trắng bao quanh cơ thể của hắn.

Sau khi hắn mở mắt ra thì lúc này hắn đã ở trước cửa phòng làm việc của lục trưởng lão rồi, đứng bên cạnh hắn bây giờ là vừa từ hình dạng khói trắng hóa thành hình người Vĩnh Hoa.

“Tỷ không vào à?” Thấy nàng đứng lưng tựa vào cửa hắn hỏi.

“Đệ cứ vào đi dù sao thì sư phụ chỉ cho mình đệ vào.” Nghe thấy hắn hỏi thì nàng đáp.

Nàng đã nói vậy thì hắn cũng chẳng hỏi thêm điều gì gõ cửa, sau khi được lục trưởng lão cho phép thì hắn bước vào.

Bây giờ tuy đã là đêm khuya nhưng lúc này lục trưởng lão vẫn đang cặm cụi, chăm chỉ làm việc.

Dường như do tập trung vào công việc quá thế nên nàng cũng không ý thức được việc Minh Triết hắn đã vào đây, kể cả hắn đã ôm quyền và giữ nguyên tư thế hành lễ đối với nàng đã rất lâu rồi nhưng nàng cũng chẳng có động thái gì cả.

Căn phòng sau câu nói “Đệ tử Tuấn Hào xin bái kiến lục trưởng lão.” của Minh Triết thì lại một lần nữa rơi vào một sự im lặng, chẳng có một ai lên tiếng cả, hai bên một bên thì miệt mài làm việc, một bên thì giữ nguyên tư thế hành lễ, ai cũng tập trung vào việc của mình chẳng ai để ý đến ai cả, dường như một bên có cất lời thì cũng không chắc chắn là bên còn lại sẽ đáp.

Sau khoảng mười phút cứ như thế thì lục trưởng lão ngừng bút không viết nữa rồi chậm rãi nói:

“Ta đã nghe người ta báo cáo về nhiệm vụ của ngươi rồi ngươi đã làm rất tốt, ta rất ấn tượng.”

“Tạ lục trưởng lão khen ngợi.” Minh Triết hắn nghe xong thì đáp.

“Ừm, không cần phải khiêm tốn quá.” Lục trưởng lão nghe xong hắn đáp thì gật đầu có chút hài lòng nói, sau đó nàng nói tiếp:

“Mặc dù đây chỉ là nhiệm vụ số một nhưng ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ trong một thời gian ngắn không những thế còn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này.”

“Để khen thưởng ngươi ta cho ngươi thanh kiếm đấy, hơn nữa cầm lấy lá thư này đưa đến luyện khí đường khi đó ngươi có thể yêu cầu đối phương làm bất cứ thứ nhất phẩm trang bị gì ngươi muốn.”

“Nhưng hiện tại ngươi đang là kẻ mang tội, mặc dù ngươi là đệ tử của Nghiêm tiền bối chúng ta sẽ không gò bó ngươi quá mức như những phạm nhân khác nhưng ta cũng không thể cho ngươi chạy lông nhông khắp nơi với tay xiềng chân xích như thế này được thế nên ngươi cứ đưa lá thư này cùng với yêu cầu cho Vĩnh Hoa nàng sẽ lo lắng phần còn lại.” Nói xong nàng đưa cho hắn một lá thư do chính tay nàng viết.

Đang ở tư thế hành lễ khi nàng đưa thư thì hắn liền nhận lấy rồi nói:

“Đa tạ trưởng lão.”

Sau khi nhận xong lá thư hắn lại nói tiếp:

“Thưa trưởng lão, đệ tử muốn hỏi không biết nên để cái đầu này ở đâu cho phải phép ạ, mong trưởng lão chỉ bảo.”

Sau khi đưa lá thư cho Minh Triết nàng lại tiếp tục làm việc nghe hắn nói vậy thì đáp:

“Ngươi cứ đặt cái đầu đấy ở trên một cái ghế là được rồi lát nữa nó sẽ tự biến mất.”

“Vâng thưa trưởng lão.” Minh Triết hắn nghe vậy thì đáp lại, đặt cái đầu vốn đang được treo ngang hông hắn xuống một cái ghế cạnh bàn trà sau đó liền hành lễ một lần nữa rồi lui ra.

Sau khi hắn lui ra khỏi phòng, cái đầu mà hắn đặt trên ghế chẳng hiểu vì lẽ gì đột nhiên biến mất, đến cả mảnh vải cùng vết máu cũng không còn, cái ghế lại một lần nữa bóng loáng trở lại.

Chương 116: Trở Về