Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 117: Câu Chuyện Phòng Giam

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117: Câu Chuyện Phòng Giam


“Mà này đệ còn nhớ cô gái mà đệ đã g·iết không, đứa con gái của tên tướng c·ướp ấy.”

“Như hoa mỹ quyến, ôn hương nhuyễn ngọc” Có lẽ hai câu nói đấy là thích hợp nhất để miêu tả vẻ đẹp của Vĩnh Hoa nàng.

Sau khi nàng nói xong đáp lại câu nói của nàng lại là một sự im lặng đến đáng sợ của Minh Triết, Vĩnh Hoa nàng sau câu nói đó thấy hắn chẳng đáp lại dường như lại rơi vào giấc ngủ, một lúc sau nàng lại tỉnh lại thì thầm vào tai hắn, nàng nói:

“Bàn tay đã đầy sẹo rồi vẫn còn muốn thêm sao?”

“Cô gái ấy hồi sinh à?” Hắn nghe vậy thì đáp lại.

*********

“Kenggggggggg”

“Ha, ha, không.” Nghe hắn đáp thì nàng bật cười nói, sau đó lại tiếp tục thì thầm vào tai của hắn nói tiếp:

“Ta quên mất, tiểu sư đệ ngươi nhớ đeo còng vào đấy.”

Ngay khi nàng vừa tỉnh dậy thì nàng liền trèo lên người của Minh Triết đặt lên má hắn một nụ hôn sau đó liền nằm đấy thì thầm vào tai của hắn nói:

Vừa ngồi dậy mặc quần áo vào xong sau đó hắn mới nói:

“Tiểu sư đệ đúng là không biết nâng niu gì cả, mà sư đệ yêu cầu như thế nào?”

Đáp lại câu nói của nàng là một sự im lặng đến từ Minh Triết. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đệ có cách của đệ mà sư tỷ người cũng nên dậy đi thôi, dù sao cũng có những thứ ta cần tỷ làm rồi.”

Sau khi nàng nói xong một bàn tay của hắn đã nhấc lên định nắm lấy lưỡi kiếm, nhưng ngay khi bàn tay vừa đến gần lưỡi kiếm nó đã bị một lực gì đó cản lại không cho nắm lấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bỗng khi đang vuốt ve nàng liền chĩa thanh kiếm ấy thẳng vào cổ của Minh Triết, đang ngồi tĩnh lặng thiền biết vậy cũng không hoảng, hắn từ từ chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt vẫn điềm nhiên, hai tay hai chân duỗi ra thoát khỏi tư thế kiết già, hai mắt nhìn thẳng vào đang chĩa mũi kiếm vào cổ hắn mỉm cười Vĩnh Hoa nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Tất nhiên không thể phủ nhận một điều tuổi trẻ thịnh khí, việc một người phụ nữ vô cùng đẹp ngồi lên đùi của mình, mặc dù chưa cần phải làm gì nhưng cũng đủ để khiến cho bản năng chỗi dậy và điên loạn rồi.

Sau khi cảnh tượng đấy diễn ra Vĩnh Hoa nàng mỉm cười rồi nói:

Sau khi nàng đi mất hắn đã đeo còng lên thì có một thủ vệ tiến đến mang cơm bữa sáng cho hắn.

Sau khi nàng thì thầm vào tai của hắn xong thì hắn cũng chẳng nói gì sắc mặt vẫn điềm nhiên hai mắt thì nhìn lên trần nhà, sau một lúc im lặng có vẻ như Vĩnh Hoa nàng sau khi nằm lên người hắn thì lại ngủ th·iếp đi, phải đến một lúc sau thì nàng lại một lần nữa thì thầm vào tai của hắn nói:

Nhưng như hắn đã nói cho dù bản năng của hắn có mạnh đến đâu thì làm sao có thể chiến thắng lý trí của hắn được, bởi vì khi mà lý trí của hắn được rèn luyện bồi dưỡng, trau dồi để hàng phục, để viễn ly, để chiến thắng những d·ụ·c vọng tầm thường thì lúc đó bản năng của cơ thể này đã ra đời đâu thế nên bản năng của cơ thể này làm sao mà có thể chiến thắng lý trí của hắn được

Chú giải: Như hoa mỹ quyến ý chỉ một cô gái đẹp như hoa, còn ôn hương nhuyễn ngọc là miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đệ cần một bộ quần áo mỏng để mặc giống như những bộ y phục bình thường nhưng có thể chống lại binh khí nhất phẩm hơn nữa nó còn phải khó hỏng, hơn nữa tỷ cứ cầm thanh kiếm của ta đi ta nghĩ là tỷ cần đấy.”

Nói xong câu đấy nàng liền cưỡng hôn đối với hắn, trong tình cảnh này cho dù lý trí của hắn có đủ mạnh để chiến thắng bản năng nhưng cũng chẳng thể chiến thắng được nàng thế nên hắn đành phải chấp nhận thả bản năng ra thôi.

“Phải không? Mà tiểu sư đệ à, đệ độc ác quá chẳng nhẽ đệ không thấy thương xót cho cô gái hay ít nhất là bà mẹ của cô gái ấy sao?” Nghe hắn chẳng mặn, chẳng nhạt, mặt không đổi sắc điềm nhiên đáp lại thì nàng lại thì thầm vào tai của hắn nói tiếp.

Căn phòng sau khi nàng đi mất lúc này lại trở lại còn một mình hắn, bỗng có một âm thanh của nàng truyền đến tai của hắn nói:

“Mà này tiểu sư đệ, đệ biết lúc đệ cùng tiểu cô nương kia t·rần t·ruồng ở dưới suối tỷ cứ nghĩ là tỷ đã bị đệ chơi cho một vố rồi nhưng mà ai ngờ đâu đệ cũng độc ác thật, mà làm sao đệ biết được cô gái đấy đúng là con của tên tướng c·ướp?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Một đêm dài mặn nồng của hai người lại một lần nữa được trôi qua.

“Vậy sao, không ngờ khói thuật của tỷ lại làm được điều này.” Minh Triết hắn nghe vậy thì điềm nhiên đáp lại.

“Tiểu sư đệ yêu cầu cũng nhiều đấy nhưng mà được thôi.” Đang như là một con mèo lười ủ rũ nằm trên giường Vĩnh Hoa nàng nghe hắn nói thì đáp. Nói xong câu đó nàng liền ngồi dậy tiến đến đặt vào má còn lại của Minh Triết một nụ hôn sau đó hóa thành một làn khói quấn đi bộ quần áo của nàng cùng thanh kiếm của Minh Triết rồi biến mất.

“Sư tỷ muốn g·iết ta sao?”

Ngay sau khi hắn tỉnh dậy thì đang ôm hắn ngủ Vĩnh Hoa nàng cũng mở mắt tỉnh dậy, bởi vì phòng giam nơi đây kín vô cùng nên ngoài những đèn đuốc được thắp tại nhà ngục ra thì gần như là chẳng có ánh sáng nào khác cả.

“Kiếm kề cổ đệ không sợ sao?” Nghe thấy hắn nói vậy miệng vẫn đang treo một nụ cười Vĩnh Hoa nàng đáp.

Ở trong phòng Minh Triết đang ngồi tĩnh lặng thiền ở trên giường, bộ quần áo nhà ngục cũ lúc này đã được thay đi thành một bộ quần áo mới tinh như vừa may xong vậy, còn ở dưới Vĩnh Hoa nàng lúc này đang vuốt ve thanh kiếm của hắn.

*********

Sáng sớm hôm sau.

“Những cái đấy dù có nhiều cũng chẳng quan trọng bởi vì thứ tỷ muốn là mặt đối mặt thôi.”

Minh Triết hắn từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, nằm bên cạnh hắn đang t·rần t·ruồng ôm lấy hắn mà ngủ là xinh đẹp vô cùng Vĩnh Hoa.

Dường như hắn có một ưu đãi đặc biệt nào đấy mà xung quanh khu vực nơi Minh Triết hắn bị giam vô cùng vô cùng là kỳ lạ, nơi đây gần như là chẳng có người nào cả, đến cả thủ vệ cũng không có thế nên đêm hôm qua cùng đêm hôm trước ngoài những âm thanh rên la kỳ lạ của nữ nhân từ cửa phòng của Minh Triết phát ra thì xung quanh đây chẳng có âm thanh nào cả mà xung quanh đây cũng chẳng ai nghe thấy cả dường như những tù nhân cùng cai ngục đã đi đâu hết rồi.

“Chẳng phải trong những hồ sơ liên quan tới ta đã có những tấm hình về nó rồi sao?” Sau khi hai tay quàng qua cổ, nàng cũng thuận thế ngồi lên đùi của hắn, mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, mặc dù ở trong tình cảnh đấy hắn vẫn điềm nhiên từ tốn nói.

“Tỷ nghe nói sau cái đêm mà đệ g·iết c·hết cô gái ấy rồi rời đi thì mẹ của cô gái ấy tìm đến, thấy con của mình đ·ã c·hết, đầu một nơi, xác một nẻo, bà mẹ có vẻ tuyệt vọng quá liền rút dao ra t·ự t·ử, một bờ suối mà có đến tận hai mạng n·gười c·hết.” Âm thanh của nàng lúc này có vẻ hơi ủ rũ giống như một con mèo lười mệt mỏi.

“Ta cũng thắc mắc không biết là nếu không có những vết sẹo này thì dung mạo của tiểu sư đệ sẽ như thế nào nhỉ.”

Buổi tối, trong phòng giam của Minh Triết.

Chương 117: Câu Chuyện Phòng Giam

Thấy thế kiếm trong tay nàng rơi ra xuống mặt đất sau đó liền có một luồng khí trắng cuốn quanh thanh kiếm rồi đưa nó vào vỏ, hai tay của nàng sau đó cũng quàng qua cổ Minh Triết nở một nụ cười quyến rũ nàng nói:

“Quên mất không khen thưởng đệ vì đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ nên cứ coi nụ hôn này là phần thưởng nhé.”

Minh Triết hắn nghe nàng nói thì từ tốn đáp lại:

Sau khi nói xong hắn đẩy Vĩnh Hoa sang một bên để ngồi dậy. Vĩnh Hoa nàng đang nằm ở trên người hắn sau khi bị hắn đẩy xuống thì hờn dỗi cười rồi nói:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117: Câu Chuyện Phòng Giam