Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 119: Công Bằng Hội
Tên đệ tử già nghe vậy thì lắc đầu từ tốn nói:
“Nói thật là vào tông lâu đến như vậy rồi thập trụ bên ngoài nhìn như thế nào mạnh ra làm sao ta còn chẳng biết, lâu lâu qua mấy tờ báo còn nhìn thấy ảnh cùng biết thêm thông tin về họ, chứ còn ngoài việc người đứng đầu thập trụ là một vị kim đan cảnh ra thì phần còn lại ta chịu.”
“Nhưng mà đệ cũng đừng dây vào nữ nhân này, dù dây được thì cũng đừng dây vào, vì nghe nói mỗi nam nhân đến với nàng kết cục chỉ có c·hết đến nay đã được hai người rồi thế nên nếu né được thì cứ né xa ra.”
“Vì sao lại vậy? Chẳng nhẽ là vị sư tỷ kia có sở thích g·iết tình nhân sao?” Tên đệ tử trẻ không giấu nổi sự ngây thơ ngơ ngác hỏi lại.
“Đệ hỏi ta câu đấy thì ta cũng chịu.” Tên đệ tử già thản nhiên đáp, sau đó hắn lại từ tốn nói tiếp: “Nhưng nghe nói người đầu tiên thì phản bội nàng ăn nằm với nữ nhân khác một thời gian sau khi đi làm nhiệm vụ thì bị chính nữ nhân kia g·iết, còn người còn lại thì lơi dụng nàng rồi phản bội tông môn sau đó thì bị nàng chính tay kết liễu.”
“Cho dù nàng có ra tay hay không ra tay thì nam nhân đã ăn nằm với nàng chẳng tránh khỏi c·ái c·hết thế nên nếu muốn sống thì đừng có mà dây vào.” Tên đệ tử già thiện ý nhắc nhở.
Nhưng giống như nước đổ lá khoai, chữ lọt tai này rồi lại ra tai kia, tên đệ tử trẻ tuổi dù thông minh nhưng có vẻ như vẫn không giấu nổi ánh mắt như si như mê của mình nhìn về hướng cánh cửa nơi Vĩnh Hoa nàng vừa đi, tay đặt lên bàn, chống lên cằm trêu trọc tên đệ tử già nói:
“Huynh cứ nói thế, chứ nếu cho ta mà ăn nằm một đêm đối với nàng sáng hôm sau ta c·hết cũng mãn nguyện, khà, khà.”
Sau khi nói xong tên đệ tử trẻ tuổi ngó sang bên cạnh đang nâng niu thanh kiếm tên đệ tử già rồi lại nói:
“Mà tại sao huynh lại rỗi hơi rỗi sức đi mượn thanh kiếm này để làm gì?”
Tên đệ tử già thấy vậy thì đáp:
“Đây được người ta gọi là kết một cái thiện duyên, nhưng mà cũng không thể phủ nhận được là thanh kiếm này đẹp đến cỡ nào, chậc, chậc.”
“Chỉ là thanh kiếm có gì đâu mà phải thích thú đến thế.” Tên đệ tử trẻ kia nghe thế liền nói.
“Chậc, chậc, đệ làm sao có thể nhìn thấy vẻ đẹp của thanh kiếm này qua đôi mắt của kẻ phàm phu được, hay cũng như mấy ông nhà văn thường nói đệ làm sao có thể thấy được vẻ đẹp của một người thiếu nữ trong đôi mắt của kẻ si tình được, khà, khà.”
“Nhưng mà nói thật là đây là lần thứ hai ta nhìn thấy thanh kiếm này, lần trước khi vị kia mang cây kiếm này đến đây ta chỉ được nhìn chứ không được nắm, nhưng lúc đó ta đã mơ đến một ngày ta được sờ vào nó rồi không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy.” Nói xong tên đệ tử già lại tiếp tục mân mê thanh kiếm như thể nó là của mình vậy.
Không giấu nổi sự thích thú khi nhìn ngắm cây kiếm vị đệ tử già vừa ngắm vừa nói:
“Chẹp, chẹp, các chi tiết lớn, chi tiết nhỏ đều được chăm sóc tỉ mỉ, nguyên liệu được sử dụng vô cùng tốt, hơn nữa còn được rèn ra bởi một vị đoán tạo cao thủ nữa, chẳng có gì để bàn cãi khi nói đây là một trong những thanh kiếm nhất phẩm tốt nhất rồi.”
Tên đệ tử trẻ thấy vậy thì mỉa mai nói:
“Rốt cuộc thanh kiếm này cũng chỉ là một thanh kiếm nhất phẩm có gì đâu mà phải như vậy.”
“Đệ không biết về câu chuyện của thanh kiếm này sao?” Khi tên đệ trẻ kia nói xong tên đệ tử già nghe vậy liền nói, ánh mắt của tên đệ tử già lúc này nhìn tên đệ tử trẻ giống như nhìn một kẻ ngu si vậy.
“Không.” Tên đệ tử trẻ thấy vậy liền có vẻ bối rối đáp.
Vị đệ tử già thấy rõ sự bối rối không thể che dấu hiện rõ trên khuôn mặt của cậu đệ tử trẻ, thấy vậy hắn cũng chẳng làm khó hay trêu trọc mà từ tốn nói:
“Vậy được rồi ta sẽ kể cho đệ nhưng dù sao nếu đệ đã làm chọn làm việc này rồi thì dù muốn dù không ít nhất hãy nghiên cứu một chút.”
Trầm ngâm một lúc tên đệ tử già lại nói tiếp:
“Phải kể từ đâu cho phải phép nhỉ, liệu cậu có biết sự kiện huyết đào cầu không?”
“Ừmmm, không.” Tên đệ tử trẻ ngơ ngác lắc đầu đáp.
“Vậy à.” Tên đệ tử già thấy vậy thì nói.
“Vậy cũng đúng dù sao sự kiện đấy diễn ra từ rất lâu rồi, mà chắc câu chuyện về huyết đào cầu bây giờ cũng chỉ còn lại rất ít người biết.”
“Theo như nội ta từng kể khi ta còn nhỏ, khoảng gần hai trăm năm trước ở khu vực nay thuộc Ngự Lang tông có một ngọn núi tên là Công Bằng, ở đó có một băng c·ướp với hơn năm trăm người tự xưng là Công Bằng hội, khét tiếng vô cùng, chúng chuyên c·ướp c·ủa người giàu sau đó là chia cho người nghèo và tất nhiên cái hành động của chúng khiến cho nhiều người thích mà cũng nhiều người ghét nhất là những tay thương đội, nhà giàu, nhưng được cái dân quý chúng nó lắm, gần như là c·ướp được mười chúng sẽ cho dân đến chín mà chỉ ăn mỗi một, nội ta từng kể nhiều lần lũ nhà giàu đã báo quan nhưng dân bao che cho chúng nó dữ lắm, đánh thế nào dân cũng không khai nên đâm ra quan cũng bất lực sau chẳng để tâm nhiều.”
“Làm gì có chuyện đấy, quan mà lại bất lực.” Tên đệ tử trẻ nghe đến đây thì liền phản bác, sau đó liền có chút châm chọc, mỉa mai nói: “Nếu thế thì đệ nghĩ là tên quan đấy cũng là người nghèo rồi.”
“Khà, khà, đệ đó cái mồm cái miệng.” Tên đệ tử già nghe vậy thì cười nhắc nhở một chút sau đó lại nói tiếp:
“Như ta đã nói đấy đám c·ướp đấy được dân thương còn quan thì kệ chẳng quan tâm thế nên đâm ra bành trướng thế lực độc bá ngọn núi vốn tên là Thiết Lâm sau đó đổi tên nó thành Công Bằng, nhưng dù sao đi đêm lắm thì cũng có ngày gặp ma, một hôm tất cả đám c·ướp ấy lại kéo nhau đi c·ướp một xe hàng khổng lồ nhưng kỳ lạ là cả xe hàng đấy chỉ được hộ tống bởi đúng một cô gái cùng với vài cô người hầu và một người phu xe, cứ nghĩ là vớ bở nhưng ngay khi cô gái ấy rút kiếm ra tất cả đã kết thúc, chỉ trong một buổi trưa hơn năm trăm t·ên c·ướp không một tên nào sống sót cả, tất cả đều đ·ã c·hết hết, máu tươi thì nhuộm đỏ cả cây cầu, xác người nằm la liệt còn nhiều đến mức làm tắc nghẽ cả một dòng sông, cánh hoa đào tung bay khắp nơi.” Vừa kể vừa tưởng tượng tên đệ tử già có chút rợn cả người.
“Chẳng nhẽ cô gái đấy là lục trưởng lão bây giờ sao?” Tên đệ tử trẻ nghe kể lại như thế thì kinh ngạc nói, nhưng sau đó lý trí lại hỏi: “Mà sao huynh biết rõ là tất cả năm trăm t·ên c·ướp đều c·hết hết, nhỡ có một hai tên chạy được thì sao?”
“Làm gì có ai còn sống đâu.” Tên đệ tử già nghe vậy liền thản nhiên đáp.
“Năm trăm t·ên c·ướp ấy đều c·hết sạch, bởi vì bà nội ta là một trong những cô người hầu trong chuyến xe đấy mà, bây giờ cũng gần hai trăm năm trôi qua rồi cây cầu cùng câu chuyện thì vẫn còn nhưng nếu đệ mà đến đấy thì sẽ không còn được thấy cảnh tượng đó nữa đâu vì theo như nội ta kể thì ngay một tuần sau một lượng lớn người dân đã đến đó để tẩy trắng lại cây cầu sau đó là vớt xác của những người mà họ cho là anh hùng lên rồi xây thành năm trăm ngôi mộ, nhưng mà một vài người do bị cắt thành nhiều mảnh thế nên khi mà đào mộ lên thì sẽ chỉ thấy mỗi cánh tay hoặc là một cái chân thôi, có người sau khi đào một lên thì chỉ còn mỗi một cái đầu, đấy đấy là nội ta kể thế.”