Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 123: Thư Thả
Sau khi nói xong tên đệ tử già dơ cây kiếm lên ngang mặt của hai người, khi nhìn thanh kiếm, ánh mắt của tên đệ tử già lúc này lại trở lại ánh mắt như si như mê của hồi nãy, ánh mắt ấy giống như thể là ánh mắt của những nam tử mới lớn khi nhìn thấy một người đàn bà đẹp vậy.
“Gần hai trăm trước lục trưởng lão đại nhân đã nhuộm thanh kiếm này trong biển máu của năm trăm mạng người.”
Nói đến đây tên đệ tử già rút bao kiếm ra, mặc dù đã ngửi qua một lần nhưng sau khi kiếm được rút ra khỏi vỏ một mùi máu tanh nồng xộc thẳng lên mũi của hai tên đệ tử khiến cho ai cũng phải cau mày nhăn mặt, nhưng trong ánh mắt của tên đệ tử già có lẽ sự si mê đối với thanh kiếm chưa hề biến mất.
“Gần hai trăm năm sau có lẽ thanh kiếm này lại tìm được một vị chủ nhân tốt nữa rồi, chậc, chậc, …” Tặc lưỡi mấy lần tên đệ tử già lại nói.
Sau đó ánh mắt của tên đệ tử già đánh sang tên đệ tử trẻ rồi nói:
“Đệ biết không người ta thường nói những thanh kiếm có lời nguyền là những thanh kiếm sống, đến bây giờ đã là đời chủ nhân thứ ba rồi nhưng bất cứ ai sở hữu thanh kiếm này cũng chẳng phải là một nhân vật tốt lành gì cả, mà thôi nhanh lấy những thứ cần thiết chúng ta cần phải hoàn thành đoạn thiện duyên này.”
“Được, được, thưa sư huynh.” Tên đệ tử trẻ nghe xong rồi nói, đang tính quay lưng rời đi bỗng nhớ tới điều gì tên đệ tử trẻ quay lại rồi hỏi:
“Mà huynh nói đến nay đã là đời chủ nhân thứ ba, vậy chủ nhân thứ hai của thanh kiếm này là ai? Ta chắc là huynh phải biết chứ.”
Vừa cất thanh kiếm lại vào bao tên đệ tử già nghe vậy thì mỉm cười rồi nói:
“Đệ không cần phải khích đểu như thế, nhưng dù sao vị chủ nhân thứ hai của thanh kiếm này cũng chẳng phải là bí mật gì và ta cũng đã gặp qua một lần rồi nhưng dù sao thì vị này cũng đang ở trong tình cảnh đặc biệt đệ biết đấy.”
Tên đệ tử trẻ nghe đến đây có vẻ không hiểu những gì tên đệ tử già đang cố ẩn ý mà nói:
“Nếu không phải bí mật thì huynh mau nói đi làm chi phải thần bí như thế.”
Lúc này biết vậy tên đệ tử già mới chậm rãi trả lời:
“Vị chủ nhân thứ hai của thanh kiếm này là cựu thập trụ ghế thứ sáu, lục trưởng lão đại đệ tử, *** ***** ****.”
Thông qua truyền âm nghe được cái tên người chủ thứ hai của thanh kiếm này ánh mắt của tên đệ tử trẻ trợn mở to vì kinh ngạc sau đó liền quay đi lấy những thứ cần thiết đệ vệ sinh thanh kiếm luôn mà không hỏi thêm câu gì.
Khu vực nhà ở của đệ tử thân truyền, Tôn Vân biệt viện.
Lúc này tại khu vườn phía sau khu biệt viện của Tôn Vân, dưới gốc cây lộc vừng Tôn Vân hắn đang ngồi nghỉ ngơi ở dưới đấy, thân để trần cả người chỉ mặc mỗi cái quần dài khá mỏng, mồ hôi nhễ nhại khắp người, có vẻ như hắn vừa mới trải qua một bài tập luyện gì đấy, nhưng trái lại hơi thở của hắn lại hết sức bình thường thế nên bài tập ấy hẳn đã được hắn hoàn thành xong được một quãng thời gian rồi.
Hai mắt của hắn hiện tại đang nhắm lại để tận hưởng những làn gió mát bay qua giống như thể là bàn tay của những người phụ nữ đẹp vuốt ve qua khuôn mặt, qua thân thể của hắn vậy.
Hắn cứ ngồi đó thư giãn thảnh thơi như chẳng hề lo lắng về vấn đề gì và cũng như chẳng có vẫn đề gì khiến cho hắn phải lo lắng vậy, đã mấy tháng trôi qua rồi với tư chất nhất phẩm với tài nguyên chồng chất mà hắn mới đạt được tu vi tẩy trần cảnh ngũ giai nếu so sánh với những tư chất tam giai, tứ giai đấy đã là rất nhanh rồi nhưng hắn là một kẻ sở hữu tư chất nhất phẩm tu hành như thế là rất chậm.
Ở những thế lực lớn, người ta hoàn toàn có đủ tài lực để bồi dưỡng một đứa trẻ ngay từ khi vừa mới lọt lòng mẹ thành một vị ngũ giai đỉnh phong cao thủ nhưng họ lại không làm vậy trừ những trường hợp đặc biệt ra bởi vì đó là vấn đề của tâm cảnh, người ta thường ví von việc bồi dưỡng một đứa trẻ con thành một cao thủ ngũ giai đỉnh phong cảnh cũng giống như việc cho một đứa trẻ con quyền năng định đoạt sự sống c·hết và c·ái c·hết của những kẻ phàm nhân vậy.
Thế nên nhiều người có thể mượn vào lý do đấy để lý giải cho việc tại sao mình có tư chất tốt mà tăng lên chậm, nhưng Tôn Vân một kẻ đã từng thất giai cao thủ trùng sinh một đời trí nhớ cũng không mất thì làm sao mà có thể mượn vào lý do tâm cảnh được.
Chẳng nhẽ sau khi trùng sinh trở về hắn đã trở nên lười biếng tâm cảnh thụt lùi, điều này cũng không đúng, hắn sở dĩ chậm rãi như thế này là vì hắn là kẻ trùng sinh, nếu như hắn muốn thì chỉ trong một năm thôi với tài nguyên của Ngự Lang tông hắn hoàn toàn có thể trở thành Mộc Thanh đảo trẻ nhất Nguyên Anh cảnh nhưng trùng sinh một đời hắn biết được mười năm sau sẽ có chuyện gì diễn ra, tuy không thể nhớ cụ thể chi tiết nhưng trong mười năm tiếp theo sự kiện lớn, sự kiện nhỏ nào diễn ra hắn đều có thể biết được hết, bí cảnh nào mở ra, có lợi ích gì cho hắn không, tu vi yêu cầu thế nào hắn đều biết và đều nhớ hết thế nên hắn mới chậm rãi thong thả như bây giờ, còn một lý do nữa cũng chẳng kém phần quan trong đó chính là Ngự Lang tông đâu phải là thế lực lớn nhất.
“BÀNHHH”
Đang ngồi nghỉ ngơi ở dưới gốc cây bỗng một âm thanh phát ra ngay sát sau lưng hắn, thân cây dường như bị một lực gì đó tác động vào, bụi gỗ sau đó ở khắp nơi, sau khi bụi mù tan đi ngay ở trên đầu của Tôn Vân hắn là một cái lỗ tròn to hơn tay người một chút ở giữa cái lỗ ấy là một bàn tay đẹp như ngọc đang nắm thành quyền, thậm chí ở cổ tay còn đeo một cái vòng được đính kèm vô số đá quý trông khá đẹp.
Mặc dù ở trong hoàn cảnh như thế mặc dù bụi gỗ đã dính lên khắp người nhưng Tôn Vân hắn vẫn bình tĩnh vô cùng chậm rãi đứng lên lau đi hết bụi gỗ ở trên mặt sau đó mở mắt ra liền từ tốn nói:
“Khả năng khống chế khá tốt sư muội tiến bộ rất nhanh, nhưng dù sao thì cái cây đấy cũng là một cái cây tốt mà.”
“Hì, hì.” Ngay sau khi Tôn Vân nói xong bàn tay đã rụt lại, một giọng cười của một cô gái vang lên, bước ra phía trước cái cây là một cô gái vô cùng dễ thương mặc dù cũng giống như Tôn Vân mồ hôi nhễ nhại nhưng nhìn nàng vẫn năng động lắm.
“Ta cứ tưởng là đánh bất ngờ là đã trúng được sư huynh rồi.”
Quay lại nhìn Hạ Nguyệt đang mỉm cười đứng đấy Tôn Vân hắn cũng không tự chủ được mà mỉm cười rồi nói:
“Muốn đánh trúng ta thì muội còn phải cố gắng nhiều lắm, nhưng thôi đã đến lúc nghỉ ngơi rồi hôm nay muội đã làm rất tốt, vào nhà thôi sư muội.” Nói rồi Tôn Vân hắn liền trở vào nhà.
“Vâng thưa sư huynh.” Hạ Nguyệt nàng nghe vậy thì đáp sau đó cũng đi theo hắn vào nhà.
Nhìn giống như một đứa trẻ con đang lẽo đeo theo hắn Tôn Vân lại một lần nữa không tự chủ được mà mỉm cười, vì đối với hắn Hạ Nguyệt giống như một đứa em gái ruột thịt ở trong gia đình vậy thế nên hắn rất yêu quý nàng, cũng giống với hắn nàng rất chậm rãi ở trong việc tu hành mặc dù nàng có tư chất nhị phẩm, tài nguyên mỗi tháng được cấp tương đương thậm chí là còn có phần nhỉnh hơn so với hắn thế nhưng đến nay nàng mới có thăng lên tẩy trần cảnh tứ giai mà thôi.