Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 124: Kỳ Quái
Còn về vấn đề võ thuật thì Hạ Nguyệt trong con mắt của hắn có thể nói nàng là một thiên tài, kiếp trước chỉ qua một vài lời dạy của sư phụ nàng đã có thể thành thạo được vô số công pháp, kiếp này với sự chỉ dạy tận tình của hắn, nàng đã tiến bộ vượt bậc, vượt xa so với kiếp trước tại thời điểm này của nàng.
“Mà này sư huynh, huynh có biết đệ tử mới của Nghiêm trưởng lão không?” Đang đi phía sau Hạ Nguyệt bỗng hỏi.
Tay đang dùng khăn mà Mục Bạch đưa cho để lau đi đống mồ hôi, Tôn Vân nghe vậy thì đáp:
“Có ta chỉ gặp qua một hai lần chưa quen biết lắm, nếu như có duyên hi vọng có thể trò chuyện.”
Nói đến Minh Triết Tôn Vân hắn thực chất trong lòng cũng có chút ấn tượng dù sao thì Minh Triết là kẻ duy nhất không xuất hiện ở trong quá khứ của hắn, hơn nữa trong quá khứ của hắn không có vị nào là nhị đệ tử của Nghiêm trưởng lão cả điều này càng làm cho hắn có thêm hứng thú đối với Minh Triết hơn.
“Chẳng biết vị kia tự dưng thu đệ tử như vậy là có ý gì sư huynh nhỉ.” Hạ Nguyệt nói.
“Ta cũng chẳng biết.” Tôn Vân nghe vậy nhún vai. “Nhưng dù sao thì chuyện này cũng đã được mấy ngày rồi quan tâm nhiều làm gì.”
“Vâng sư huynh nói phải.” Hạ Nguyệt nghe xong cũng chẳng phản bác gì vui vẻ đáp, sau đó cả hai người đi vào trong phòng khách thưởng trà.
Buổi trưa.
Tại một bờ suối có một đám người đi đến, tay ai cũng cầm theo cuốc, xẻng, dao bếp, bồ cào, đuốc như thể là chuẩn bị đi đánh trận vậy, sở dĩ họ như thế này là vì ban nãy khi mà đám trẻ kéo nhau đi tắm ở suối chúng bỗng phát hiện ra suối hôm nay có những điểm kỳ lạ, suối nay đỏ như máu hơn nữa lại còn có cả một vật gì tròn tròn mắc kẹt ở tảng đá, thấy làm lạ nhưng trong lòng chúng lại chẳng biết vì sao có chút sợ hãi thế nên chúng mới kéo nhau chạy về gọi cha mẹ đến xem và khi cha mẹ của đám trẻ đến xem họ mới phát hiện cái thứ tròn tròn đấy là một cái đầu người còn dòng suối tự dưng đỏ như vậy là do máu người chảy xuống, do sợ hãi thế nên sau khi phát hiện ra cái thứ tròn tròn đấy là cái đầu người thì tất cả những cha mẹ ở đấy đều kéo con mình chạy về làng luôn, sau khi tất cả mọi người chạy về thì họ lập tức họp làng, sau đó tất cả người dân mới quyết định mang v·ũ k·hí đi để truy tìm ngọn nguồn, nếu là thú dữ thì phải đánh đuổi ngay nếu không đêm ngủ sẽ không yên còn nếu là cái khác thì thôi vì bọn họ đã phân công trách nhiệm nếu đêm nay bọn họ không về thì một, hai tên nhanh chân sẽ đi báo tin cho tông môn.
Nhưng khi bọn họ đến nơi thì chẳng thấy thú dữ cũng chẳng thấy quái vật đâu cả chỉ thấy hai cái xác nằm vất vưởng ở trên bờ, một cái xác thì mất đầu, một cái xác thì có vẻ như là tự dùng dao đ·âm c·hết mình, sau khi kiểm tra cả hai cái xác thì họ phát hiện cả hai cái xác đấy đều là xác của phụ nữ và cái đầu mà bị kẹt kia chính là đầu cái xác không đầu ấy.
Sau một hồi tò mò điều tra nhưng cuối cùng bọn họ cũng chẳng thể tìm thấy được gì, rốt cuộc là chuyện ra sao hai người này vì sao lại bị g·iết và bị ai g·iết bọn họ cũng chẳng biết được, hơn nữa hai người này có vẻ như khác làng đối với họ thế nên họ cũng chẳng rõ vì sao hai người này lại mò đến gần suối của làng này rồi c·hết.
Vốn ban đầu một người trong làng cho rằng bà già kia lấy dao chém bay đầu cô gái trẻ rồi t·ự s·át, nhưng sau đó lại có người phản bác lại vì dao của bà cụ già kia quá nhỏ còn v·ết t·hương của cô gái kia là một cú chém chí mạng, một trảm bay đầu thế nên không thể là bà cụ này được, còn vì sao họ lại mò đến tận đây để làm điều đấy có lẽ chẳng ai có thể lý giải được, cứ tranh luận, tranh luận rồi lại đi vào ngõ cụt, bế tắc họ đào ra hai ngôi mộ ở gần nhau rồi đặt xác hai người vào trong hai ngôi mộ đấy sau đó liền bỏ về.
Mười năm sau c·ái c·hết của cặp mẹ con ấy, qua lời kể của những người trong ngôi làng đã tạo thành một câu chuyện, bờ hai xác, suối một đầu. Cứ mỗi dịp có người nào đi qua họ lại thắp cho nơi đấy một nén hương để cầu nguyện một chuyến đi rừng an toàn.
Buổi khuya.
Tại một ngôi làng nhỏ xa xôi nằm trong khu vực của Ngự Lang tông.
“Bịch, bịch, bịch, …” Những âm thanh không biết là của ai như tiếng chân người đang đánh bịch xuống đất trong một căn nhà gỗ nhỏ.
“Ông nó ơi vào ngủ đi.” Bỗng từ trong nhà gỗ có một giọng nói của phụ nữ phát ra ngoài, dường như chủ nhân của giọng nói ấy cùng với tiếng bước chân là cùng một người vì trước khi giọng nói ấy cất tiếng, tiếng bước chân lại dừng lại.
“Biết rồi bà nó cứ ngủ trước đi, tôi hút điếu thuốc này xong cái rồi vào.” Ở bên ngoài một giọng nói của một người nam vang lên.
“Ừm, nhớ vào đấy.” Giọng nữ sau đó liền đáp, tiếp theo đó là vô sô tiếng bước chân như muốn đánh bịch xuống sàn vậy.
Trong nhà gỗ, trước cửa phòng ngủ có một nữ nhân đang t·rần t·ruồng đứng ở đấy, một tay nàng lúc này đang cầm một cái khăn tắm để lau đầu, dường như nữ nhân này vừa mới tắm xong hoặc là vừa mới gội đầu xong.
“Kéttttttttt”
Tiếng cửa phòng ngủ mở ra kêu lên sau đó nàng chậm rãi bước vào phòng, hai tay vẫn đang dùng cái khăn tắm để lau đầu, nhưng khi nàng bước vào trong phòng một luồng gió đêm thoảng qua, cánh cửa sổ phòng ngủ lúc này cũng không đóng, thấy lạ nữ nhân đó liền hỏi:
“Ông nó ơi, ông không đóng cửa à?”
“…”
Nhưng sau khi nàng hỏi thì chẳng có một ai trả lời, chẳng có một lời đáp lại, sau đó nàng cũng mặc kệ chậm rãi tiến tới đóng cửa sổ, kéo rèm rồi ngồi lên trên giường, tiếp tục lau khô đầu, khô tóc.
“Tóc ngươi đẹp nhỉ.” Trong khi nàng đang lau khô tóc một giọng nói của nữ nhận vang lên ngay trong căn phòng.
Giật mình, nàng ngửa đầu lên thì thấy ở nơi bàn phấn đang có một nữ nhân ngồi ở đấy soi gương quay lưng lại với nàng. Mái tóc nữ nhân ấy đen dài, dài xuống đến cả mặt sàn, cả người nữ nhân ấy khoác một bộ váy dài trắng mỏng đến nỗi nếu quan sát kỹ còn có thể nhìn thấy cả da thịt, mặc dù là đang soi gương nhưng trong cái gương đấy lại chẳng có nổi một hình ảnh phản chiếu cứ như thể là nữ nhân đấy là ma vậy.
Và điều này khiến cho nàng sợ hãi mà hét lên:
“ÔNG NÓ ƠI, ÔNG NÓ ƠI.”
Nhưng lại một lần nữa chẳng có một ai trả lời cả, một lần nữa một luồng khí lạnh thoảng qua khiến cho người của nàng run lên bần bật, sợ hãi, hoảng sợ, nàng từ trên giường phi nhanh ra cánh cửa miệng hét lớn, kêu to:
“ÔNG NÓ ƠI, ÔNG NÓ ƠI.”
Nhưng cho dù nàng có gào thét đến khàn cả cổ, khàn cả tiếng thì vẫn chẳng có một ai đáp lại lời nói của nàng cả, sự sợ hãi của nàng lúc này đã đạt đến tột đỉnh, ngay khi tay của nàng chạm đến cánh cửa cứ nghĩ rằng bản thân đã thoát rồi nhưng chẳng biết từ bao giờ một sợi chỉ đen đã cuốn chặt lấy cổ tay của nàng, sau đó liền kéo ngược nàng trở lại.
“ÁHHHHHHHHH, …”
Chỉ kịp để lại một tiếng kêu thảm thiết, sau đó là vô số những sợi chỉ đen tương tự chẳng biết từ đâu tiến tới cuốn chặt lấy người nàng, nhưng kỳ lạ ở chỗ những sợi chỉ đen này trông giống hệt như là tóc của nữ nhân kia vậy, giống như những con rắn, sắc như những thanh kiếm một sợi chỉ đen chẳng biết từ đâu xuất hiện tiến tới cuốn chặt lấy cổ của nàng rồi cắt rơi nó.