Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 146: Thấu Rõ

Chương 146: Thấu Rõ


Thế những sau khi vị đệ tử trẻ nói xong một tràng từ đằng sau đống khói bụi đấy chẳng có một lời nào đáp lại cả, thấy vậy làm như không để ý vị đệ tử trẻ lại nói tiếp:

“Nếu cô nương không nói vậy hẳn là ta đã nói đoán đúng rồi, vậy thì chúng ta sẽ chuyển qua phần làm sao ta biết được cô nương và Thúy nhi là một người nhé.”

“Nếu nói về phần này thì công lao lớn nhất để ta biết được cũng phải dành cho Vân cô nương, sau đó mới đến trưởng làng, thành thực mà nói thì kế hoạch của cô nương quá tuyệt vời nếu không phải là ta may mắn phát hiện ra một tiểu tiết nhỏ thì giờ này vẫn đang bị cô nương xoay vòng vòng như chong chóng rồi.”

“Con bé đó đâu?” Bỗng lúc này đằng sau đống khói bụi đang càng ngày càng dày đặc, một âm thanh không mặn không nhạt của nữ nhân cất lên.

“Con dê thế tội đấy á.” Vị đệ tử trẻ nghe xong thì điềm nhiên đáp, thấy đằng sau đống khói bụi lại không có âm thanh gì phát ra nữa vị đệ tử trẻ lại bình thản nói tiếp:

“Vân cô nương yên tâm, ta đã nói là ta đi mai phục sẵn ở nhà hai ông bà đấy rồi mà thế nên ta cũng có chút chuẩn bị, cô gái thanh lâu đấy bây giờ hẳn là đang ngủ rồi, thế nhưng mà ta chỉ sợ là ngủ một giấc ngủ ngàn thu mà thôi, nhưng mà cái gì cũng phải có trình tự vấn đề đấy lát nữa chúng ta sẽ bàn bây giờ chúng ta sẽ nói tiếp tại sao ta biết được Vân cô nương và Thúy tiểu thư là một người.”

Mắt nhìn trăng, gương mặt điềm nhiên vị đệ tử trẻ nói:

“Một lần nữa cũng phải cảm ơn những lời gợi ý của Vân cô nương, từ cơm nước như được canh giờ sẵn chỉ chờ mỗi khi ta đi tuần về xong thì cho ra đĩa và mang lên, cho đến Thúy nhi một cô gái trẻ chân yếu, tay mềm, tu vi không có, đêm hôm khuya khoắt một thân một mình đi vào rừng nơi có vô vàn dã thú, nơi mà những con thú không có một chút tình người nào cả, cho đến khu rừng mà đến cả nam nhân được huấn luyện cẩn thận tay cầm đao kiếm còn chẳng dám đi vào một mình trong đêm hôm khuya khoắt vậy mà Thúy tiểu thư đây lại đi ra đi vô không chút thương tổn nào như thể là khu rừng này chỉ có mỗi cây không vậy, cộng thêm việc là trong cái đêm đầu tiên Thúy tiểu thư vừa đi dạo về lại trùng với thời điểm mà ma nữ vừa g·iết người xong.”

“Với những cái chi tiết đấy, thêm cả những cái tiểu tiết khác Thúy tiểu thư đúng là khéo léo trồng vào trong đầu ta một hạt giống nghi ngờ, thế nhưng cái hạt giống nghi ngờ này lại gây mâu thuẫn đối với những giả thuyết trước của ta nó khiến cho ta tự hỏi rốt cuộc ma nữ là ai? Là Thúy nhi hay là Vân tiểu thư? Liệu Vân tiểu thư đ·ã c·hết chưa? Nếu Vân tiểu thư đ·ã c·hết rồi thì tại sao hai ông bà kia lại làm được những việc đấy? Chẳng nhẽ Vân tiểu thư chưa c·hết? Chẳng nhẽ có hai người là ma nữ? …”

“Thế nhưng đến đây thì lại phải cảm ơn người cô yêu thương nhất, vị trưởng làng đáng kính đã đưa cho ta quyển sổ, Vân cô nương có biết không trong cái cuốn sổ đấy có hai trang giấy bị dính lại với nhau nó được làm với thủ thuật là nếu nhìn lướt qua hoặc thậm chí là sờ vào cũng không nhận ra được, thế nhưng mà Vân cô nương có biết không khi ta đốt quyển số đấy đi, ta lại vô tình tìm thấy thứ được cất giữ trong hai trang giấy bị dính chặt, nó là một bức ảnh về một cậu thiếu niên vô cùng khôi ngô tuấn tú, dung mạo phải nói là tuyệt vời, đứng bên cạnh cậu là một cô thiếu nữ vô cùng vô cùng xinh đẹp tóc buộc búi cao, nước da trắng hồng, đôi môi được tô son quyến rũ và đằng sau của bức ảnh đấy là một dòng chữ vô cùng nắn nót ghi: “Gửi em Vân Thanh Nhi.” đấy quả thực là một bức ảnh đẹp.”

“Nhưng đấy không phải là điều quan trọng, điều quan trọng là khi mà ta nhìn vào dung mạo của cô thiếu nữ ấy mọi nghi ngờ trong lòng ta đều được giải đáp hết và ta có thể chắc chắn đến chín thành là Vân tiểu thư, Thúy cô nương và ma nữ là cùng một người, vì trên thế gian này đâu thiếu những loại đan dược, những loại thuốc mà sau khi uống hay bôi vào có thể bảo trì nhan sắc mấy chục năm không đổi đâu, chỉ cần cái giá hợp lý thì gần như không có gì là không mua được cả.”

Sau khi vị đệ tử trẻ nói xong thì đằng sau lớp khói bụi ma nữ nói:

“Không hổ danh là ngài đệ tử dự liệu như thần, nhưng nếu như nó rơi vào trường hợp là Thúy nhi chỉ có ngoại hình trùng hợp thôi thì sao?”

Vị đệ tử trẻ nghe vậy điềm nhiên đáp:

“Đúng là ta cũng đã nghĩ đến trường hợp này rồi, nhưng bây giờ nó không quan trong nữa vì chẳng phải là Vân tiểu thư đã thừa nhận những điều ta là đúng sao.”

Nghe vậy đằng sau lớp khói bụi phát ra một tiếng bật cười của nữ nhân sau đó với lời nói có chút mất bình tĩnh ma nữ cất tiếng hỏi:

“Vậy thưa ngài đệ tử, làm sao ngài biết được cô bé kia đến từ thanh lâu mà làm sao ngài biết được kế hoạch của tiểu nữ, chẵng nhẽ tiểu nữ đã làm sai ở bước nào mong ngài đệ tử chỉ giáo.”

Vị đệ tử nghe vậy thì vẫn điềm nhiên đáp:

“Chỉ giáo thì không dám ta chỉ là một đứa trẻ năm nay mới mười sáu sao dám chỉ giáo Vân cô nương, còn về kế hoạch của cô nương thì cơ bản nó quá tuyệt vời rồi chẳng qua là nó mắc hai lỗi và từ đấy ta nhận ra được thôi.”

“Không biết hai lỗi đấy là gì thưa ngài đệ tử?” Đằng sau lớp khói bụi âm thanh của nữ nhân lại cất lên.

Vị đệ tử trẻ vẫn điềm nhiên đáp:

“Mua một con dê, cho nó ăn một chút rồi tế, kế hoạch của cô nương quá tốt thế nhưng cô nương đã không cẩn thận để ra hai cái lỗi, cái lỗi thứ nhất trong kế hoạch đấy là Vân cô nương đã không để Thúy nhi giả tiếp xúc với ta từ đầu, cái lỗi thứ hai nó cũng liên quan đến cái lỗi thứ nhất là vì ta đã thấy Thúy nhi thật rồi, ta đã tiếp xúc với Thúy nhi thật rồi thế nên khi nhìn Thúy nhi giả, khi tiếp xúc với Thúy nhi giả mặc dù dung mạo của hai người giống hệt nhưng có hai điểm ở Thúy nhi giả khác với Thúy nhi thật mà ta đã nhận ra ngay.”

“Thứ nhất là cử chỉ hành động, từ cái cách đi đứng, từ cái cách đỡ người, từ cái cái rót rượu, từ cái cách hầu rượu, từ cái cách gắp thức ăn, … đối với Thúy nhi thật thì từng hành động cử chỉ, nó dịu dàng, nó nhẹ nhàng, nó thanh cao, tao nhã và quan trọng là ân cần, còn đối với Thúy nhi giả mặc dù từng hành động cử chỉ cũng dịu dàng, cũng nhẹ nhàng, nhưng nó không có thanh cao, nó không có tao nhã, mà nó cũng chẳng có ân cần thay vào đó nó là một loại mị hoặc, quyến rũ, thế nhưng cái mị hoặc quyến rũ này nó lại không giống với cái mị hoặc quyến rũ trời sinh mà nó giống với một loại đã được tập luyện hơn mà xung quanh nơi này ngoài thanh lâu sinh ra để thỏa mãn d·ụ·c vọng về sắc d·ụ·c ra thì còn nơi nào huấn luyện người đi mị hoặc người khác nữa.”

“Và còn một điểm nữa để cho Vân cô nương chắc chắn, nếu như cô nương đã từng dạo qua thanh lâu rồi thì cô sẽ thấy những kỹ nữ đa số thường xịt nhưng loại dầu thơm nồng mà bám lâu thế nên mặc dù cô nương đã gột rửa để mùi đi mất nhưng có vẻ như cô nương hơi vội vàng, thế nên ta chỉ cần tinh ý ngửi kỹ thì sẽ thấy cái mùi hương của kỹ nữ.”

Chương 146: Thấu Rõ