Vạn Cổ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 145: Gỡ Xuống
“Cô nương biết không, cũng thật đáng buồn cho cô nương khi mà người cô luôn bảo vệ, người cô yêu thương nhất, người mà cô đã âm thầm ở bên suốt mấy chục năm trời lại là người gợi ý cho ta để biết được ai là ma nữ.”
“Vân cô nương nói đúng.” Vị đệ tử trẻ điềm nhiên nói mặc cho bên cạnh Thủy nhi đang liên tục khóc.
“Cô nương nói đúng.” Mắt ngắm nhìn trăng mặc cho không gian bây giờ đang tràn ngập khói bụi, chàng đệ tử trẻ lại điềm nhiên nói:
“Nói đến đây cũng cảm ơn Vân cô nương đã hỗ trợ kẻ ngu si này phá án.”
“Hơn nữa cô nương biết không ta cũng có đi tìm hiểu qua về ông bà đấy thì ta bỗng thấy nghi ngờ, tại sao hai ông bà già hơn tám mươi tuổi rồi vẫn lên rừng đốn củi, hái thuốc, vẫn lội sông bắt cá, bắt tôm, vấn đề sức khỏe thì không bàn tới thế nhưng cô nương có thấy lạ không khi mà hai ông bà đấy mỗi khi lên rừng, một khu rừng có muôn vàn dã thú, từ cọp, beo, báo, … ấy vậy mà chưa có nổi một lần nào bị dã thú tấn công cả.”
“Liệt … Phong Trảm”
“Vị kia thì đúng là chẳng biết ma nữ là ai thật nhưng chỉ bằng những lời gợi ý vô tình của vị ấy cùng với những lời gợi ý mà Vân Cô nương cho ta thì chỉ cần khéo léo thử một chút thì ta đã biết ma nữ là ai rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngài đệ tử đừng chê mình.” Đằng sau lớp bụi mù đang càng ngày càng thêm dày đặc âm thanh của nữ nhân ấy có chút mỉa mai lại vang lên, ấy rồi nàng lại nói tiếp:
“Đêm nay dù sao thì cũng còn dài, để ta tuần tự kể cho cô nương nghe cũng được.”
“Cô nương biết không cái ngày đầu tiên ta đến, khi nghe trưởng làng nói là ma nữ chỉ g·i·ế·t mỗi phụ nữ đã lấy chồng trong lòng ta bỗng có câu hỏi, nhưng đến buổi tối sau khi nghe được trưởng làng nói về mối tình đầu thì trong đầu ta lại nghĩ là rất có thể ma nữ chính là Vân cô nương, vì sống phải thấy người c·h·ế·t phải thấy xác, nếu không phải là cô nương đã c·h·ế·t hoặc là sống ở trong một hoàn cảnh khó khăn nào đấy thì đối với một người điên vì tình như cô nương không thể nào vô tình đến mức độ bỏ những người coi cô như là con là cái một mình được.”
Khói bụi mù mịt, căn nhà của trưởng làng sau chiêu thức đấy bị chẻ ra làm đôi, vị đệ tử trẻ sau khi chém xong một kiếm đấy thì chậm rãi đứng lên, ánh trăng ngó nhìn vị đệ tử trẻ, tay phải cầm kiếm, tay trái thì chắp sau lưng, gió đêm khẽ thổi, tóc dài bay theo gió, nhìn vị đệ tử bây giờ anh tuấn vô cùng.
“Nào chúng ta bắt đầu từ phần làm sao ta biết ma nữ là ai và làm sao ta biết được Vân cô nương và Thúy cô nương là một đi, thành thực mà nói thì trong phần này cũng phải nhờ ơn của Vân cô nương và những câu chuyện của trưởng làng thì ta mới suy ra được.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi căn nhà bị chẻ ra làm đôi, tiếng động lớn như thế, người dân vốn đang còn chốn ở trong nhà đều chạy hết ra đường rồi chẳng ai bảo ai họ đều chạy ra thật xa nhưng tất cả đều đứng ở phía sau lưng của vị đệ tử trẻ.
“Hắn không biết được ta là ai không lý nào hắn có thể gợi ý cho ngươi biết được, mà kể cả hắn có biết hắn không phải là người như thế.”
Mái nhà rụng xuống, nhưng bao bọc vị đệ tử trẻ cùng cô gái đang núp ở trong lòng lúc này là một luồng khí trắng, khiến cho chẳng có gì có thể làm thương tổn được hai người lúc này cả.
“Thế nên sau khi biết được điều đấy trong đầu ta nhảy ra một kịch bản là Vân cô nương sau khi bị cha mẹ của trưởng làng từ chối không cho lấy trưởng làng làm vợ rồi bỏ nhà ra đi thì đạt được một cơ duyên nào đấy nhất phi trùng thiên, một bước lên trời nhưng sau khi trở về thì trưởng làng đã lấy người khác làm vợ rồi thế nên cô nương do quá yêu đâm ra điên loạn thù ghét tất cả những người đàn bà trong cái làng này đang có được hạnh phúc rồi hóa thành ma nữ mà g·i·ế·t người.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Từ khi nào?” Từ sau lớp sương mù một giọng nói của nữ nhân vang lên, mặc dù là cùng một giọng nói thế nhưng nó không còn là dịu dàng pha thêm chút lạnh lùng giống như của Thúy nhi nữa, mà đây như thể là một người khác vậy.
“Không thể nào.” Từ đằng sau lớp khói bụi âm thanh của nữ nhân có chút xung động nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại mà nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cái kịch bản này thì cũng không phải là thiếu và tất nhiên điều này cũng chỉ là một giả thuyết thôi nhưng cô nương là người ta thấy hợp lý nhất, có động cơ nhất và trong cái quyển sổ mà trưởng làng đưa cho ta để đọc, cái quyển sổ mà đã được trưởng làng ghi chép một cách chi tiết, tỉ mỉ về cái làng này trong suốt mấy chục năm qua không có một ai hợp lý hơn cô nương cả, nếu không thì tại sao ma nữ chỉ g·i·ế·t mỗi đàn bà, mà chi tiết hơn là chỉ g·i·ế·t mỗi phụ nữ đã lấy chồng, thế nên ta nghĩ ngoài Vân cô nương ra thì còn ai có động cơ chuẩn xác hơn nữa, cô nương nói xem có phải không.”
Từ trong góc phòng một luồng kiếm khí đánh tới như muốn cắt đôi thiên địa, kiếm khí nhanh đến mức ma nữ còn chẳng kịp phản ứng thì đã bị kiếm khí va thẳng vào người đánh bay nàng va vào phá nát hai căn nhà ở đối diện, cảnh tượng này giống như thể là quả bóng bị sút thẳng vào đống đồ chơi xếp hình của trẻ em vậy.
Tay trái vốn đang ôm chặt lấy Thủy nhi bây giờ rút ra rồi để nàng ngồi xuống đất, sau đó tay lại chắp ra sau lưng vị đệ tử trẻ bắt đầu nói:
Nói xong hàng vạn, vạn sợi tóc đen từ trên đầu của ma nữ lao đến giường nơi vợ trưởng làng đang ngủ, nhưng lúc này.
Chương 145: Gỡ Xuống
“Thúy cô nương sao mà phải vội vàng thế?” Vị đệ tử trẻ điềm nhiên hơi có chút tinh nghịch trong lời nói hỏi, sau đó giống như một đứa trẻ con tuy vẫn điềm nhiên nhưng lại có chút tinh nghịch, mà nói:
“À không bây giờ phải xưng hô nào mới hợp lý nhỉ, cô nương thích ta gọi như thế nào, là ma nữ, hay là bà cô, hoặc là Thúy nhi, hay là … Vân Thanh Nhi cô nương nhỉ?”
Ôm lấy cô gái trẻ nhún chân nhẹ nhàng xoay người một cái, né đi thứ đen kịt đang xuyên qua lớp bụi mù mà đánh tới, sau khi vị đệ tử né được, thứ đen kịt đấy đã đâm nát cái cột nhà ở sau lưng vị đệ tử rồi lập tức rút về.
“Mà dù sao thì đêm nay còn dài sao ngài đệ tử không kể cho tiểu nữ biết là ngài đã làm cách gì để biết được ta là ai.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vị đệ tử trẻ vẫn điềm nhiên như không để ý tới điều đấy từ tốn nói:
Nếu như ở xa không quan sát kỹ thì thấy đây có thể là một cái đuôi của một con quái vật nào đấy nhưng nếu nhìn gần thì sẽ thấy đây là vô số tóc tụ lại với nhau thành ra một thứ giống như một cái đuôi thú đánh tới.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.