Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 239: Người Làng
Ăn no dửng mở mà, uống no rồi không có việc gì làm, cuối cùng cãi cọ cho thỏa thích, dù người ta đã ra ám hiệu ngầm, nhưng no dửng mở rồi thì ám hiệu nào cũng kệ hết, không thèm hiểu.
Chủ quán dù sợ nhưng trong lòng hẳn muốn chửi thằng bé này lắm rồi, ngố quá, quá ngố, phải biết hai người rõ ràng là hàng đệ tử cao quý của Ngự Lang tông, hơn nữa còn là người có tu vi, thân phận địa vị với một giới bình dân chủ quán rượu là như ngày và đêm, như trời với đất, dù có bảo ra đường ngủ chắc chủ quán và gia đình cũng vui vui vẻ vẻ mà ngủ không lời oán trách chứ nhường phòng ngủ thì đã là gì, nhưng cậu bé kia không chịu, nhất nhất quyết quyết là không muốn chủ quán nhường phòng ngủ, thế nhưng chủ quán làm sao dám để cho hai vị đệ tử ngủ phòng khách, lý luận chẳng được, ám hiệu chẳng xong, giờ chỉ có liên tục ngươi kéo ta đẩy chứ làm thế nào cũng không dứt được cuộc trò chuyện này.
“Thôi, phòng khách hay phòng ngủ chỉ cần nơi ngủ là được sư đệ không cần phải làm khó họ, cãi cọ mãi thì đến bao giờ.” Sự khó xử của chủ quán không cần phải nhìn chỉ cần nghe thôi là biết nhưng để cho sư đệ lý luận chán đi thì Minh Triết hắn mới lên tiếng xen vào.
“Nhưng, sư huynh, giờ nơi đây chỉ có một phòng ngủ, hay ta tìm chỗ khác.” Chủ quán như được ban đại ân, vui mừng hớn hở nhưng giờ khó xử lại chuyển sang khuôn mặt của cậu bé Anh Kiệt.
Nghe vậy hắn điềm tĩnh nói:
“Không sao, chỉ cần có chỗ ngủ là được ta ngủ ở phòng khách cũng đâu có vấn đề gì.”
Một câu là dứt, một câu là ngừng, dù là chủ quán lẫn Anh Kiệt cả hai đều không nói nữa, giờ ai cũng đều thoải mãi tuy lòng vẫn mang chút vướng mắc, nhưng yêu cầu của cả hai đều đã được toại nguyện, hắn chọn ngủ phòng khách chủ quán không khó xử vì hắn chọn mà, thân ngủ ở phòng khách Anh Kiệt cũng không lý luận được vì đâu có chọn phòng ngủ đâu, cả hai đều không thoải mái nhưng vẫn, vừa lòng.
“Quán rượu không phải là nơi mà một đứa trẻ nên đến đâu Anh Kiệt ạ.” Trong trẻo giọng nữ từ ngoài cửa vang lên, giật mình quay lại Anh Kiệt hớn hở vội hô lớn:
“Bà ngoại.”
Nhảy xuống dưới ghế chạy ra gần cửa rồi nhảy lên ôm chặt lấy bà lão ấy.
Dáng người không cao lớn, cái lưng hơi còng, tuổi thật chưa đến một trăm nhưng dù là người tu luyện dung nhan vẫn lão, khắp nơi dưỡng nhan đan thiếu gì, chẳng biết là do công pháp hay tự hủy dung của mình nữa.
Trìu mến ôm đứa cháu vào trong lòng xoa xoa đầu như thể là báu vật của mình, đôi mắt không thể nói dối không che dấu nên ai cũng có thể nhìn được, đặt cậu bé xuống sau một lúc thân thiết, hướng về phía hắn bà lão khẽ thi lễ mỉm cười mà nói:
“Ngài đệ tử, lần đầu gặp mặt.”
“Nghe danh đã lâu, Hà y thánh, chữ ngài nặng quá tiểu bối không nhận được.” Vội vàng đứng lên mỉm cười hồn nhiên thi lễ đối với bà lão, Anh Kiệt một bên cũng hồn nhiên mỉm cười, đủ thấy cậu yêu gia đình của mình lắm.
Quyền thủ đã buông, thi lễ đã ngừng, nhưng lời nói vẫn vô cùng thành kính đối với Minh Triết hắn.
“Sư đệ của vị ấy không xưng ngài lão thân không hô khác được.”
“Ồ, người không ở trong mà nguồn tin vẫn còn như năm ấy.” Minh Triết hắn cũng ngừng thi lễ nhưng nụ cười vẫn còn treo trên môi như hồn nhiên, như vô tư cất tiếng.
“Lần đầu gặp nhau nào có quá khứ, năm ấy năm nay ngài đệ tử nhớ nhầm.” Bà lão ung dung cười mà nói.
“Nghe phu nhân của quản lý làng nói tối nay bày tiệc mời những vị đệ tử, lát nữa vị ấy hẳn đến đây, thông tin thế thôi lão thân đi trước.”
Nói xong bà hành lễ một lần nữa, vui cười dắt tay của Anh Kiệt đi.
“Bà ngoại đêm nay Anh Kiệt đi đến đó được không?” Vui cười hớn hở, lâu lắm mới được gặp bà, đi gần tới của Anh Kiệt cất tiếng nhỏ giọng hỏi.
“Anh Kiệt còn nhỏ không đi được đêm dài.” Bà lão quay lại mỉm cười nói.
Khi đã đi xa nụ cười biến mất, ai rồi cũng quay về vẻ vô tình.
“Ngài đệ tử xin chào.” Ngay khi Hà lão y thánh vừa đi mất từ ngoài cửa hai cô gái xinh đẹp bước vào, tay dắt tay, giọng như chim hót, gương mặt xinh đẹp, thần thái quyến rũ, nhưng, lại mang bụng bầu.
Thấy hai người tay dắt tay nhau đi đến, vẻ mặt vui tươi, giống như là hai đôi tỷ muội lâu ngày khó gặp, Minh Triết hắn vội chắp tay cười nói:
“Giống như sân khấu, đến phút rồi lại lên, Khả Như tỷ đang dắt tay thì vị này hẳn là phu nhân của quản lý làng.”
“Phốc, ba hoa.” Khả Như cười nói.
“Có ta là chưa có nam nhân còn tỷ đây đã có chồng, Tuấn Hào sư đệ không phải có cái ham muốn đặc thù gì chứ?” Nói xong nàng còn quăng lấy cái ánh mắt trêu ghẹo nhưng lại pha lẫn chút mị mị nhìn hắn.
“Chỉ là trùng hợp thôi chứ không phải là hoa ngôn gì, tha thứ cho th·iếp thân bụng to không thể hành lễ được, còn tối nay tiệc đã bày sẵn hi vọng ngài đệ tử có thể đến góp vui.” Bụng to khó cử động, đi cần phải có người đỡ, dù là khí tức chắc chắn là của người tu hành.
“Được, được.” Minh Triết hắn cười sảng khoái nói.
“Chỉ sợ gia chủ chê trách chứ đã mời là chắc chắn đến.”
“Sao dám, sao dám.” Vị phu nhân ấy cười khách khí nói.
“Vậy tối nay tiệc chỉ chờ ngài đệ tử.”
“Giờ hi vọng ngài đệ tử tha thứ, thân mang bụng bầu khó mà hoạt động được, ngày giờ sắp đến nên đi tí lại phải về nhà.”
“Phu nhân có lòng đường xa mời tiệc, tối nay dù thân bận việc khó cũng phải bỏ để báo lòng thành của phu nhân.” Minh Triết hắn khách khí ôm quyền nói.
Trong khu vực của Ngự Lang tông có rất nhiều làng điều này có thể được giải thích rồi hoặc chưa, làng là tên mà Ngự Lang tông gọi để chỉ những nơi phàm nhân sinh sống, phàm nhân từ đại Phàm Lang triều hoặc các nơi cũng có nhưng Ngự Lang tông đâu phải là đâu có phàm nhân đâu, tư chất tốt người sẽ được đặt cách chẳng quản mười năm khảo hạch tồn hay không.
Làng được chia làm ba loại, lớn, vừa và nhỏ, cỡ lớn làng được phép chứa khoảng một nghìn hộ gia đình chở lên, mà một gia đình theo Ngự Lang tông tính, nó giống như một gia tộc vậy, cho dù có từ đời ông bà cụ kỵ mãi đến đời con cháu về sau, cho dù có con ngàn cháu đống, thì chỉ cần không thay tên đổi họ, hay không chuyển hoặc tạo mới thì người có nhiều đến đâu vẫn gọi là một gia đình, mà muốn tạo một gia đình cũng đơn giản lắm, chỉ cần bố, mẹ và một đứa con sau đi đăng ký là được Ngự Lang tông công nhận thành một gia đình, sau dù có biến tướng thành một cái gia tộc con ngàn cháu đống, thì chỉ cần không thay tên đổi họ hay không tách ra tạo một gia đình mới thì một gia đình vẫn là một gia đình.
Còn về hai cỡ còn lại vừa và nhỏ, cỡ vừa thì chứa được khoảng từ mấy trăm trở lên, cỡ nhỏ thì khoảng mấy chục hộ gia đình.
Mỗi làng sẽ có hai chức vị, quản lý làng và phó quản lý làng, nhưng hai chức vị này không phải do người thường đến ngồi, hai chức vị này là do Ngự Lang tông cử người đến, với tài nguyên và điểm cống hiến khá khẩm hơn nữa thường nhàn rỗi nhưng trách nhiệm khá cao nên tu vi tối thiểu phải là Hoàng Cơ cảnh cao thủ, có một vài làng khá đặc thù thường là những làng lớn nên những nơi đó thường có hai phó quản lý làng.