Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 238: Thuận Miệng
“Cho cậu bé một cốc nước hoa quả ở đây hẳn phải có chứ.” Nhìn thấy chủ quán cũng chẳng kiêu chẳng mạn, dường như đã nhớ lại được điều gì đó nhưng Minh Triết hắn vẫn hành xử như mọi ngày mà điềm tĩnh từ tốn nói.
“Vâng, vâng ạ.” Chủ quán đáp.
Tay với loạn lên, đi lại lung tung để kiếm ra một miếng hoa quả, hai người Minh Triết cùng với Anh Kiệt hắn mỗi người ngồi xuống một cái ghế đã được lau dọn gọn gàng.
“Huynh đã làm gì mà người ấy sợ thế?” Quan sát chủ quán từ đầu tới cuối, mãi đến tận bây giờ, tay chân vẫn còn run lẩy bẩy, cầm cốc xuýt đổ cầm quả xuýt rơi, sự sợ hãi đã thể hiện rõ trên khuôn mặt của người đàn ông đứng tuổi, sự sợ hãi đã ngấm sâu vào trong tâm trí lộ rõ ra bên ngoài dù đã cố kìm nén, đến mức một cậu nhóc cũng nhìn thấy được.
“Ta tưởng là đệ dọa sợ chứ?” Minh Triết hắn nghe thế thì điềm nhiên đáp.
Bĩu môi rồi làm mặt giống như một đứa trẻ giận dỗi, Anh Kiệt vừa nghe là đã rõ là lừa nên chẳng thèm tin mà đáp:
“Còn lâu nhé, đệ vẫn còn là một đứa trẻ đây là lần đầu tiên ra khỏi tông dù là kiến voi còn chẳng quen biết nói chi là người mà dọa sợ, huynh học xấu.”
“Nhưng đệ là người có tu vi mà?”
Một câu nói như đề tỉnh, trầm ngâm suy nghĩ như thể là cậu bé vừa hiểu ra được đạo lý gì đấy, lời vừa ra định phản bác ngay đó chủ quán đã mang nước hoa quả đến cho cậu.
Cắt ngang ngay phút miệng định nói, nhưng nước hoa quả nhìn đẹp mắt quá khiến cho cậu trước thử nói sau.
Hoa quả là loại tốt, hơn nữa cho dù cho chủ quán mười lá gan cũng không dám bỏ độc vào, độc khi hạ xuống cậu bé có thể c·hết hoặc không nhưng chắc chắn chủ quán sẽ đi trước một đoạn, nếu không tiếc mệnh thử cũng không phải vấn đề.
“ÀH”
“Àh” lên một tiếng dài biểu lộ sự sảng khoái có vẻ như nước hoa quả này ngon thật, khiến cho ánh mắt của cậu bé khi dứt ra như muốn tu lấy tu để cốc nước, nếu không có lễ nghi vẫn còn giữ lại trong đầu thì giờ cốc nước đã hết.
Dường như đã quên lời vừa định nói với Minh Triết cậu bé quay sang phía quầy, nhìn người đàn ông trung niên với đôi tay vẫn còn thoáng chút run run lau chùi bát đĩa mà thản nhiên hỏi:
“Thưa chủ quán ở đây liệu có chỗ bất tịnh nào không?”
Ánh mắt kì lạ của người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào cậu bé năm nay có vẻ còn chưa đến mười sáu mười bảy tuổi, đến cả Minh Triết hắn khi nghe xong ánh mắt cũng đánh qua nhìn cậu bé.
“A không, không, không, chủ quán cùng với sư huynh đừng hiểu nhầm, ta chỉ muốn tìm hiểu, muốn tìm hiểu thôi.”
Ý thức được điều lạ, suy nghĩ lại lời mình vừa nói cậu bé dường như đã hiểu ra được điều gì đó vội vàng thanh minh đáp.
“Nhưng chẳng phải nhiệm vụ của đệ là tìm dược liệu sao? Muốn tới những chỗ đó để làm gì?”
Quăng lấy ánh mắt nghi hoặc liên tục là vô số câu hỏi, Minh Triết hắn nhìn chằm chằm cậu bé mà nói, chủ quán đã ý thức được điều không ổn, vì thân phận của mình không thể dùng ánh mắt ấy mà đối với người khác nên sau khi sự chú ý của cậu bé đã tập trung vào Minh Triết chủ quán liền vội cúi đầu, tay tập trung lau bát đĩa không nghe không thấy không biết thứ gì hết.
“Không phải không phải, huynh hiểu lầm rồi, ta thực chỉ muốn tìm hiểu thôi.”
Càng nói thì càng cuống mà càng cuống thì càng c·hết, thanh minh thế này khác gì đổ thêm dầu vào lửa, thanh minh thế này chỉ khiến cho người khác càng thêm nghi ngờ, đến cả chủ quán đang cặm cụi lau bát đĩa cũng dấy lên trong lòng một chút nghi ngờ.
Né tránh ánh mắt nhìn chằm chằm, cậu bé uống một ngụm nước để bình tĩnh lại đã sau mới nghĩ lại rồi đối đáp được.
“Huynh còn nhớ Khả Như sư tỷ đã từng nói lần trước tỷ ấy đến đây nơi này có mấy chỗ bất tịnh đấy không, rồi còn có cả quán rượu các thứ nữa, giờ quán rượu đã thấy rồi nên đệ chỉ đơn thuần thuận miệng hỏi thôi, không có ý gì khác cả.”
Nhoén môi cười xong nó cũng biến mất, trang lấy cái vẻ điềm tĩnh như mọi ngày Minh Triết hắn từ tốn nói:
“Đệ năm nay có bao nhiêu quan tâm chuyện đấy làm gì, ban nãy trên đường ta chỉ là đùa cợt, ai ngờ đệ lại muốn làm mấy chuyện đấy ở cái tuổi này, đến tận tuổi này như sư huynh còn chưa dám đi vào đấy nữa.”
“Huynh, huynh, huynh học xấu, trước Khả Như tỷ bắt nạt ta giờ sư huynh lại học xấu đi trêu ghẹo.” Nhìn chằm chằm vào Minh Triết với cái vẻ mặt của một cậu bé hờn dỗi, cậu bé giận nói.
Hắn nghe vậy thì cũng chẳng đáp lời, bật cười một tiếng sau cũng lẳng lặng ngồi yên đó mà chẳng nói lời gì.
“Thưa, thưa ngài đệ tử.”
“Ông gọi ta à?” Vẫn còn lưu lại chút chút sự giận dữ nhưng cũng chẳng bao lâu mà nó biến mất, nghe thấy chủ quán lên tiếng cậu bé quay sang lễ phép nói.
“Vâng, vâng ạ.” Gật đầu như gà mổ thóc chủ quán lắp bắp đáp.
“Tiểu nhân trước đó có lén nghe câu chuyện của hai vị đại nhân mong hai vị chớ trách tội.”
“Không sao.” Cậu bé hào sảng đáp.
“Có lời gì thì ông cứ nói đi đừng ngại.”
“Tạ, tạ ơn đại nhân, tạ ơn đại nhân.” Xúc động như thể được ban đại ân, thiếu chút nữa thôi là ông ấy quỳ xuống, phần sau chỉ là làm dáng, nhưng cậu bé hồn nhiên không để ý mà có thì cũng chẳng quan tâm làm gì.
“Thưa đại nhân, tiểu nhân dù mới chuyển đến đây mấy tháng thôi nhưng theo tiểu nhân được biết thì từ khi cái làng này được thành lập đến nay, quán rượu mà tiểu nhân mở là quán rượu đầu tiên trong cái làng này, trước đó ở đây cũng chẳng có quán rượu nào cả, còn về mấy chỗ bất tịnh.”
“Ừm.”
“Những nơi ấy khoảng một hai năm trước vẫn còn bán ngầm nhưng sau đó đã bị xử lý và biến mất hết rồi ạ, nếu vậy …”
“Có thể là do tỷ ấy nhớ nhầm vài tiểu tiết nhỏ.” Dường như đã hiểu ra điều gì Anh Kiệt cất tiếng ngay những phút giây chủ quán còn chần chừ.
Ánh mắt của Minh Triết hắn đảo quanh, trầm ngâm không nói nhưng con mắt đang nói chuyện, nó nhìn sang chủ quán, nó đảo qua cậu bé, nhưng rất nhanh khiến cậu bé không để ý nên không ai thấy được.
Trầm ngâm, giống như thể đang suy nghĩ, ánh mắt hắn lại đảo qua chủ quán một lần nữa rồi sau cũng chậm rãi đóng lại.
“Chủ quán nơi này có cho thuê phòng không?” Uống xong cốc nước nhìn lấy Minh Triết hắn Anh Kiệt như vừa nhớ tới điều gì đấy vội cất tiếng hỏi.
“Có, có, ở nơi này của tại hạ có một phòng ngủ với một phòng khác, nếu hai vị đại nhân muốn thì ta chuyển sang phòng khách ngủ cũng được.”
“Không được, làm gì có đạo lý nào là khách đến thuê chủ nhà nhường phòng cho người, chúng ta đâu phải là vương hầu, mà kể cả vương hầu đến chơi nhà làm sao có thể ép người khác nhường phòng ngủ của mình cho tạm được.”
“Không, không phải vậy đâu đại nhân, ngài hiểu nhầm một chút, ngài hiểu nhầm một chút, là tiểu nhân thành tâm thành kính dâng cho người, chứ không phải là ngày ép, đấy là lễ hiếu khách ở quê hương cũ của tại hạ ấy ạ, mong ngài đừng làm khó cho tại hạ.”
“Làm gì có đạo lý thế, nơi nào có tập tục nhường chủ ra ngoài nhường khách vào trong, phòng ngủ là chốn thiêng liêng há lại để cho người ngoài ở vào, còn ra thể thống gì nữa.” Anh Kiệt có chút bực bội nói.