Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 241: Thế Giới

Chương 241: Thế Giới


Cảnh rừng hoang vắng, thú hoang ngủ say, nam thanh nữ tú, dắt nhau vào rừng.

Tốc độ chậm dần, đôi chân ngừng lại, có vẻ như đích đã đến, buông đôi tay của nàng ra, hắn ngừng bước không đi nữa.

“Cái gì đây, rừng hoang vắng, có cỏ cây, sư đệ định làm gì hơn sau khi tỏ tình à? Hì hì”

Tung tăng dạo chơi, không quản lắng lo, chắp tay sau lưng, không sợ thứ gì, giống như đứa trẻ mới sinh không sợ cọp, dù đi vào rừng vắng nàng chẳng sợ tí gì.

“Không nói gì là tỏ tình đúng không?”

“Sư đệ nói xem nào, biết đâu ta sẽ đồng ý đấy.”

Hắn im lặng thì nàng trêu chọc, cứ như thể là sở thích của một người.

“Ồ, khuôn mặt ấy.”

Tung tăng vui cười, quay lưng nhìn lại, thái độ biến đổi, nàng lạnh giọng nói.

“Đây mới là gương mặt thật đúng không? Đây mới là con quái vật giấu đằng sau lớp mặt nạ, sự vô tình của đệ sao có thể giả dối, nhưng sao lại giấu đến tận bây giờ?”

Lớp mặt nạ được tháo xuống giờ là vẻ điềm nhiên, vô tình ngay cả trong ánh mắt.

Huyết Đào kiếm đã ra khỏi vỏ, giờ khó có thể từ bi, chỉ là vấn đề thời gian, nhanh hoặc chậm, ai biết đầu rơi là khi nào.

“Để ta đoán nhiệm vụ của đệ không phải là thăm dò mỏ hay tìm kiếm thông tin gì về mỏ dạng dạng đấy đúng không, nhiệm vụ của đệ là loại trừ tất cả những kể phản bội từng người từng người một cho đến khi tất cả cái tên trong danh sách bị tiêu diệt.”

“Gieo nhân rồi gặt quả thôi, tỷ đã dám làm thì cũng biết sẽ có ngày này mà.” Minh Triết hắn điềm nhiên nói.

“Đúng.” Vui cười tươi tắn ban nãy đã biến mất, giờ mới là vẻ vốn có, giờ mới là vẻ lạnh lùng, nàng chậm rãi gật đầu nói.

“Nhưng cho dù có bằng chứng hay không, chẳng cần phải có sự nghi ngờ chỉ cần tên trên danh sách tất cả đều sẽ ngã xuống phải không, dù cho đệ không làm thì tông môn cũng sẽ làm thôi phải không nào?”

Tay động hồ mặt hồ sẽ gợn sóng, lời nói ra không đổi sắc mặt nào, Minh Triết hắn vậy vẫn, điềm nhiên đáp:

“Sư tỷ đã lăn lộn đủ lâu để hiểu thế đạo này ra sao, tông phái sẽ hành động như nào, sao còn phải hỏi đệ.”

“Nếu vậy thì sao còn làm vẻ ngây ngô, sao còn làm vẻ như thể đang bí mật điều tra việc gì, chẳng nhẽ lương tâm đệ đang cắn rứt hay là đệ muốn trêu đùa với ta, lạ đời nếu như lương tâm cắn rứt thì một người như đệ liệu có còn có lương tâm không?” Khả Như nàng nhàn nhạt nói, giống như người bị hút hết sức sống, mặt là vẻ lạnh lùng thôi nhưng giọng nói ấy đã yếu đi rất nhiều rồi.

“Ta có lương tâm không lòng ta tự rõ.”

“Ha Ha.” Nàng bật cười.

“Lương tâm, dù có thì giờ còn sao? Đệ, lương tâm, Ha Ha.” Nàng cười giống như thể chuyện này rất đáng cười vậy.

Hắn im lặng, nàng bắt đầu gấp, giọng nói dần chuyển sang xu hướng gào thét giống như n·gười c·hết chuẩn bị tung một kích cuối cùng.

“Không có bức tường nào mà gió không lọt cả, những nhiệm vụ đệ đã từng làm tưởng rằng không ai biết sao, tưởng vậy sao, một kẻ vô tình như đệ, một kẻ không có trái tim, một kẻ cao cao tại thượng, thân là danh gia cưới vọng tộc thì hiểu cái đ.. gì về những người ở dưới chót như chúng ta.”

Nước mắt đã rơi, thỏ cùng một kích.

“Tài nguyên sung túc, muốn là có, nhiệm vụ đơn thuần chỉ là lịch luyện, c·hết cũng khó, thủ đoạn tàng thân vô số đụng vào cũng không được, những kẻ như đệ thì làm sao hiểu được những người ở dưới tầng chót như chúng ta.”

“Muốn có tài nguyên thì phải làm nhiệm vụ, muốn gia đình được yên ổn thì phải mạnh mẽ, mà muốn mạnh mẽ thì phải có tài nguyên, thân lúc nào cũng như là đi thăng bằng trên không trung sơ sảy là c·hết, bị người ta b·ắt c·óc cha mẹ để ép làm nội gián, thả độc vào người bức ép cha mẹ để chấn lốt tài nguyên, nếu được lựa chọn ai sẽ làm việc ác, thằng ch ó m ồ c ôi may mắn được cao tầng thu nhận như m.. làm sao hiểu được nỗi khổ ở tầng dưới chót chúng ta o.”

Càng nói càng điên cuồng, càng nói càng điên dại, nỗi đau đớn kìm nén ở sâu thẳm trong trái tim nay đã tuồn ra theo câu chữ xả hết ra bên ngoài, nước mắt giàn dụa, làm ướt hết mi, đau khổ, tuyệt vọng, thống khổ, tích tụ từ ngày này qua ngày khác, cất trong dòng nước, tuồn theo câu chữ, chỉ lần này thôi trôi hết ra ngoài.

Nếu được lựa chọn thì ai chẳng muốn vậy làm người tốt, gần như ai cũng thế cả, nhưng sống trong thế giới này không thể thích nghi thì sẽ c·hết, một cái thế giới dơ bẩn kinh người, nhược nhục cường thực, cá lớn nuốt cá bé, để đạt được mục đích không từ một thủ đoạn nào, dơ bẩn.

Bức cha, ép mẹ, lợi dụng điểm yếu của người khác để ép họ làm việc cho mình, …

Trong cái thế giới dơ bẩn này, dù là ánh sáng cũng phải hóa thành màn đêm.

“Có khóc có tố khổ thì cũng không kịp đâu, dắt tỷ vào rừng sâu để bảo đảm đồng bọn sẽ tới muộn mà.”

Thiếu nữ thống khổ sầu bi, bao nhiêu đau đớn tuôn theo câu chữ, bao nhiêu khổ nhục cất trong hai hàng nước mắt, nhưng hắn, hắn, hắn vẫn điềm nhiên như vậy chẳng có chút mềm lòng nào.

“Phải, phải, phải.” Từ trong nhẫn không gian nàng lấy ra một cuộn giấy giơ ra cất giấu đi sự điên cuồng trong lời nói mà chậm rãi:

“Trong này là toàn bộ những điều mà đệ cần để hoàn thành nhiệm vụ này, ta có thể đưa nó cho đệ.”

“Nói điều kiện đi ta sẽ suy nghĩ.” Nhìn cuộn giấy trong tay nàng như thể hắn chẳng quan tâm, giống như mèo vờn chuột, chơi đùa cho chán rồi mới thôi, hắn điềm tĩnh nói.

“Ta đi rồi, c·hết cũng được cha me không thể bảo vệ nữa nhưng hãy bảo vệ em gái ta, nàng còn rất nhỏ, rất ngây thơ, giờ ta c·hết thật không yên lòng.”

“Ta sẽ suy nghĩ.” Hắn từ tốn nói, tay vươn ra như muốn lấy tờ giấy.

“Suy nghĩ không phải là một từ chắc chắn, đến cả câu cam đoan còn không biết là thật hay không thì làm sao mà tin được.” Nắm chặt tờ giấy ở trong tay, đôi mắt kiên quyết, tay kia châm lửa, không phải dự định mà thực muốn đốt cuộn giấy đấy.

“Vụt”

“Bịch”

Cuộn giấy còn nguyên, lửa không thể đốt, thân người chia làm nửa, thì tay này sao thể với lấy tay kia.

Một kiếm cắt gọn, một kiếm bổ sạch, chia đôi cả cột sống, chẻ đôi cả đầu, lục phủ ngũ tạng, máu tươi, dịch óc từ trong cơ thể chảy ra lê lết trên mặt đất, có vẻ như cây hôm nay không cần mưa nữa vậy là đủ rồi.

Cánh hoa đào tung bay trong không khí, chậm rãi tiến đến gần, nhặt cuộn giấy lên lướt qua đọc qua sau cũng vứt lại đấy xoay người rời đi.

Trăng hôm nay sáng quá.

“Trăng hôm nay sáng quá bà ngoại nhỉ.” Một cậu nhóc cùng một bà lão, hai người ngồi lặng ngắm trăng, trong tay đang cầm cốc sữa nóng, hai người rồi thêm cả trăng.

“Ừm.” Bà lão gật đầu mỉm cười nói, nhưng ánh mắt nhìn xa xăm không phải nhìn trăng mà nhìn rừng, một người đi mất một người lại đến, ôm lấy hai phần rồi biến mất trong màn đêm.

Ba ngày sau.

“Ngài đệ tử, ngài đệ tử.” Ngồi trên giường thân trên không y phục, vỏ đặt một bên, khăn đang lau kiếm, ngoài có giọng nữ, trong trẻo cất lên.

Thanh âm có chút lo lắng, ai biết là về vấn đề gì.

Chậm rãi hắn bước ra, cất thanh kiếm vào trong vỏ.

Phu nhân đang mang bầu, vất vả đi đường xa, mặt mũi đầy lo lắng, vấn đề gì vậy ta.

Thấy Minh Triết hắn chậm rãi bước ra vị phu nhân kia mới thi lễ rồi nói:

“Trời trưa nắng nóng vất vả ngài đệ tử nhưng ba ngày rồi không thấy ngài có biết Khả Như muội đi đâu không?”

Chậm rãi thi lễ coi như đáp lại cho phải phép, ánh mắt quét qua một vòng trầm ngâm sau hắn mới đáp:

Chương 241: Thế Giới