Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 242: Bóng Mờ

Chương 242: Bóng Mờ


“Vất vả cho phu nhân mới phải, mấy ngày nay ta cũng không biết là tỷ ấy đi đâu nữa.”

“Vậy được rồi.” Phu nhân ấy gật đầu đáp.

“Làm phiền ngài đệ tử, th·iếp thân về trước.”

Nói xong nàng xoay lưng, chần chừ, rồi chậm rãi rời đi.

Ánh mắt hắn dõi theo nhưng miệng thì không nói, đến khi nàng đi xa hắn mới trở vào nhà.

Thư phòng.

Bàn làm bằng gỗ hiếm, rượu làm từ dược quý, hai chén nhỏ đầy rượu.

“Từ khi người đến có vấn đề gì không?” Một người đàn ông với vẻ mặt uy nghiêm cất tiếng nói.

“Ai biết được.” Người còn lại với đôi mắt buồn như có như không thản nhiên đáp.

“Mà mấy ngày trước cậu nhóc kia có tìm người ấy để làm nhiệm vụ chung, người ấy từ chối.”

“Thế người ấy sao?” Quản lý làng hỏi.

“Mất tích ba ngày đi đâu chẳng biết.” Phó quản lý tùy tiện đáp.

“Ừm.” Người quản lý gật đầu rồi thở dài như thể đã quá mệt nhọc.

“Haiz.”

Trong căn nhà gỗ nhỏ, biệt lập khỏi ngôi làng, nằm ngay vùng ngoại ô, dân chúng thường hay đến.

Làng gọi đây là bệnh xá, vì nơi đây Hà Y Thánh làm chủ nhà.

Trên tường là vô số huân chương, bảng thành tích, nhưng không phải dành cho chủ nhà.

Phòng khách, phòng khám bệnh, phòng để thuốc, phòng kho, nếu tính thêm cả bên ngoài thì có sân, vườn thuốc, ao, vậy là hết không còn gì nữa.

Trong phòng khách, bếp củi vẫn được dùng để làm ấm cùng vật chiếu sáng, đôi khi cũng là bếp, nhưng bếp củi trong nhà gỗ, lạ nhỉ.

Bà lão và đứa trẻ, một cao một thấp, đôi tay già nua chỉnh trang lại y phục, ánh nhìn trìu mến đối với cậu bé mà nói:

“Đồ đạc đã chuẩn bị đầy đủ chưa? Còn thứ gì còn thiếu không?”

“…”

Giống như thể đã nghe qua nghe lại lời nói này cả trăm cả ngàn lần rồi nhưng cậu nhóc vẫn kiên nhẫn trả lời nói:

“Bà ngoại, bà không cần phải lo, con chỉ đi hái linh dược ở gần đây thôi bà không cần phải quá lo lắng làm gì.”

Đôi tay già nua như muốn tìm thêm nơi chưa phẳng chưa đẹp của y phục để chỉnh sửa, nhưng nếp nhăn cuối cùng giờ cũng đã phẳng.

Thoát khỏi vòng tay của bà, cậu bé vui vẻ, hào hứng chạy bước ra tới cửa.

Mắt nhìn cậu bé rời đi, hai tay chỉnh y phục vẫn còn đờ ra ở trên không trung.

“Đi đường nhớ phải cẩn thận đấy.” Chắp tay lại, mắt nhìn về phía cậu bé, hiền dịu mà nói.

“Vâng vâng, con biết rồi, chào bà nhá.” Nhưng cậu bé nào có quay đầu, thiếu kiên nhẫn tùy tiện ứng biến vài câu nói sau đó mở cửa rời đi.

Không nỡ, lo lắng.

Khi cánh cửa vừa đóng lại, cánh cửa lại mở ra, căn nhà lại vắng bóng.

Tung tăng trong rừng vắng, ca hát như không người, đối với Anh Kiệt hôm nay là một ngày tuyệt vời đối với cậu, không, mỗi lần làm nhiệm vụ đều là một ngày tuyệt vời đối với cậu.

Đây là lần thứ hai cậu được ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, lần đầu cậu có rủ sư huynh nhưng sư huynh bận việc riêng nên không đi không sao cả cậu đã xin phép bà và đi một mình hung hiểm vẫn có sợ hãi vẫn còn nhưng lần đầu đã qua đầy suôn sẻ, dược liệu cần mấy loại mỗi hôm đi một chuyến, nhiệm vụ không giới hạn, thời gian theo ý muốn, nên cậu không cần phải lo lắng vấn đề này.

“Grào”

Báo nhảy từ trên cây gầm gừ trước mặt cậu, lần trước cũng có gặp lòng vẫn còn sợ hãi, nhớ tới lời bà dặn, cánh rừng này đặc biệt, giơ tay ra rồi nói, dừng là thú sẽ chờ.

“Dừng lại.”

Rất có kinh nghiệm cậu giơ tay ra hô lớn, con báo hoang dừng lại, gầm gừ nhưng đứng đó, gần như chẳng làm gì.

Lấy ra từ bên hông một viên bảo thạch được bà tặng, trên mặt của nó có điêu khắc hình báo đốm nhỏ, ném ra trúng người báo, báo ngã xuống ngủ khò.

Đi rừng không hề khó, khó không biết đi rừng.

“Ngủ ngoan nhé báo nhỏ.”

Tiến tới xoa đầu con báo cậu bé mỉm cười rồi rời đi.

Trèo đèo lội suối không vất vả vì cậu vốn là người tu hành.

Nơi đến đã cần đến, dược liệu ở đây rồi.

Dưới gốc cây trắng muốt, canh giữ bởi bạch xà.

“Xà xà?”

Người tiến tới rắn kêu, vươn mình tới định cắn, tay giơ tới dừng lại, rắn dừng lại cứng đờ.

Rụt rè sợ hãi là vẫn có, thấy rắn dừng yên tâm, từ trong túi bảo thạch, ném ra trúng rắn rồi.

Rắn hung hăng ngừng lại, ngủ to ngáy khò khò, vỗ lấy đầu rắn bự, lấy dược cần tìm.

Bỏ vào trong túi cẩn thận, treo rắn lên trên cây sau xoa lấy đầu nó đôi chút cậu bé hồn nhiên tự hào vui vẻ rời đi.

Từ đằng xa nhìn lại, có bà lão đứng nhìn, vui vẻ khi nhìn cháu, có cùng vui cùng buồn.

Bà lão lặng theo sau suốt cả một quãng đường dài, mãi đến khi cậu bé về tới làng một thân ảnh mặc đồ đen chậm rãi tiến tới.

“Ngươi thật sự phải làm sao?” Bà lão quay lại hỏi.

Miệng không nói nhưng ánh mắt kiên quyết thân ảnh ấy gật đầu.

“Cho dù hành động ấy sẽ khiến cho không chỉ ngươi mà tất cả mọi người sẽ đón nhận thế gian này chân chính thống khổ?” Bà lão lại hỏi tiếp.

Do dự, tay nắm chặt khẽ buông nhưng sau lại nắm chặt, ánh mắt kiên quyết gật đầu.

“Vậy ta sẽ giúp ngươi.” Bà lão thở dài nói.

Tung tăng trên đường về nhà, giống như một người lính thắng trận vừa trở về từ chiến trường, chiến lợi phẩm giờ đã có trong túi, giờ chỉ cần bảo quản, không một vấn đề gì.

Từ đằng xa nhìn lại, người điên nằm ở đất, giẫy giụa và gào thét chẳng coi ai ra gì.

Da tróc thành mảng, tóc mất một góc, lê lết ở dưới đất, chẳng để mắt điều gì.

Dân làng chẳng để ý, cứ như điều hiển nhiên, ai cũng như ai vậy, tránh ra bước vào nhà.

“Trả con cho tôi, đền mạng cho chồng tôi, đền mạng cho cha mẹ tôi.”

Lê lết dưới đất bò, gào thét, rồi nức nở.

Người đi qua bám lại, họ tránh như tránh tà.

“Trả con cho tôi, đền mạng cho chồng tôi, đền mạng cho cha mẹ tôi.”

“Có việc gì vậy?” Cậu bé tiến tới quan tâm hỏi.

“Trả con cho tôi, đền mạng cho chồng tôi, đền mạng cho cha mẹ tôi.” Cô gái đó gào thét ôm lấy chân của cậu bé mà khóc nói.

Da tróc thành đống, tóc tai bù xù mảng mất mảng không, người bùn người đất, bẩn thỉu vô cùng.

Cậu bé thấy như vậy cũng chẳng biết làm gì, bế họ lên rồi nói:

“Để cháu đưa cô vào nhà.”

Nói rồi cậu bé cô gái ấy vào căn nhà duy nhất còn mở cửa.

Đặt cô gái xuống ghế, không ngăn được nước mắt họ rơi, lòng có chút đau nhói, cậu bé lặng khẽ hỏi:

“Vậy mọi chuyện là sao? Cô có thể kể chi tiết cho cháu có được không?”

“Họ c·ướp con của tôi.” Cô gái ấy gào thét nức nở nói, nước mắt giàn giụa, câu không thành chữ nhưng cô gái ấy vẫn cố gắng để nói tiếp hết sức tử tế:

“Họ g·iết chồng của tôi, họ g·iết cha mẹ tôi, tôi còn nhớ rõ ngày ấy, ngày mười bảy tháng ba, họ xông vào nhà tôi, c·ướp lấy hai đứa con của tôi đi, khinh tôi tật bệnh, da tróc dơ bẩn họ không c·ướp, nhưng chồng tôi, chồng tôi, anh ấy, …”

“Anh ấy đã cố ngăn cản, nhưng chúng đã g·iết anh ấy, ngay trước mặt tôi, rồi nghiền nát cha mẹ của tôi như nghiền nát mấy con kiến vậy, tôi đã chứng kiến hết ngày mười bảy tháng ba, thế nhưng không ai tin tôi cả, họ đều nói tôi điên, họ đều nói tôi vốn không có chồng con gì, nhưng tôi nhớ hết mà, tôi không hề điên, chồng tôi tên là Vũ Văn Các Hạ, chồng tôi tên là Vũ Văn Các Hạ, tôi không hề điên, không hề điên một chút nào, thế nhưng chẳng ai tin tôi, chẳng ai tin tôi cả.”

Chương 242: Bóng Mờ