Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 283: Thay Lời

Chương 283: Thay Lời


"Nên gia tộc phát triển đến ngày hôm nay cũng là nhờ vào mối quan hệ của Tuế công tử đây và em gái của ta." Lâm Đại đang say bật dậy xen vào nói.

Tuế gia gia chủ, Tuế gia công tử, gia nhân trong nhà, ai cũng nghe được.

“Huynh trưởng say rồi nên ngủ.” Lâm đệ cười khẽ rồi nói.

“Vâng đúng là nhờ ơn của Lâm gia.”

“Ơn của Lâm gia.”

Tuế gia gia chủ thấy thế vội hành lễ.

Con mình chưa ý thức được vẫn kéo xuống vỗ vai.

Lâm Đại đắc ý rồi lại say ngủ.

“Các vị ngồi lên trên ghế rồi nói chuyện.” Lâm đệ hiền từ chậm rãi cất tiếng nói.

“Vâng ạ.”

Cả già cả trẻ hai người hành lễ rồi mới lên ghế ngồi.

Lâm đệ lại tiếp tục chậm nói:

“Cha ta dù có những mưu tính riêng, nhưng ta chẳng thấy lợi ích gì đối với Lâm gia trong đó cả.”

Tuế gia gia chủ nghe, Tuế gia công tử nghe.

Sự thật hiển nhiên, không phải người có thể cãi được.

“Chim non lớn rồi cũng phải rời tổ, hôm nay chúng ta đến đây mục đích các vị hẳn cũng biết rồi.”

Tuế gia gia chủ già thành tinh rồi sao không hiểu, Tuế gia công tử cũng đâu phải kẻ ngu si, dù tức giận trong lòng nhưng cũng không dám lỗ mãng chỉ dám cất tiếng nói vài lời:

“Nhưng chuyện này không biết là Lâm muội đã, …”

“Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, các cụ ngày xưa đã nói lời vậy, nay huynh trưởng như cha ta không thể quyết định được sao?” Lâm Tâm hiền từ hỏi lại.

Tuế công tử, đương nhiên là không cam lòng cất tiếng nói:

“Nhưng hiện nay Lâm gia phụ thân vẫn là gia chủ, ...”

Tuế gia gia chủ nghe vậy liền giật mình bịt miệng con mình cười trừ nói:

“Mong đại nhân tha thứ chuyện hoàn cảnh này tình cảm thắm thiết giữa hai đứa mới khiến nay nó không cam lòng, nhưng không biết chuyên này ý của Lâm gia chủ ra sao ạ?”

“Tuế gia là đang dạy Lâm gia làm việc?” Lâm Đại nghe liền dạy ngữ khí khó chịu mà nói.

“Huynh trưởng đừng làm khó họ, chuyện như này đụng vào ai chẳng khó chịu.” Lâm Tâm khéo nói, Lâm Đại lại say ngủ.

“Các vị đừng lo về điều ấy, phụ thân ta cũng đã đồng ý việc này.” Lâm Tâm nhìn hai người Tuế gia mà nói.

Tuế công tử vẫn không cam lòng cất tiếng:

“Nhưng chuyện như thế có hay không ảnh hưởng đến Lâm muội?”

Sợi dây phồn vinh để kéo Tuế gia khỏi sụp đổ, đâu thể cứ nói buông, là buông.

“Mỗi nhà mỗi khác, chuyện của Lâm gia đâu có ảnh hưởng đến Tuế gia.”

Tuế công tử nắm chặt tay tức giận, nhưng không dám biểu lộ nhiều.

Tam thái tử cái danh vẫn còn đó, có những hành động một đi là không về được, nên còn lý trí là không dám liều.

“Chuyện đã vậy để tiểu tử hộ tống hai vị về Lâm gia, tiện xem Lâm muội nói lời từ.” Tuế công tử nhận mệnh nói.

“Không phiền đến Tuế công tử, đêm nay chúng ta tự đi về.” Lâm Tâm hiền từ nói.

Rồi đứng lên.

Tuế công tử đang định nói gì thêm ở ngoài cửa có vị phu nhân ôm đứa trẻ đi vào, ngồi xuống bên cạnh Tuế gia gia chủ, sợ hãi.

Tuế gia gia chủ già thành tinh sao không hiểu, nhưng Tuế công tử lý trí lúc này đã bớt đi nhiều, quay lại vị phu nhân ấy liền hỏi:

“Mẫu thân đang mang bầu sao đêm muộn không nghỉ ngơi mà lại mang em nhỏ nữa ra đây.”

Vị phu nhân ấy không nói, hai người Lâm gia chắp tay hành lễ rời đi.

“Con ơi thôi hãy bỏ.” Tuế gia gia chủ thở dài nhìn Tuế công tử đang không cam lòng mà nói.

“Nhưng cha.” Tuế công tử không cam lòng.

“Tuế gia máu sẽ đổ, nếu Lâm gia không đi.” Tuế gia gia chủ chỉ nói mười chữ, rồi bỏ đi.

Để lại Tuế công tử không cam lòng, cùng gia nhân dắt Tuế phu nhân về phòng.

“Tuyết rơi rồi.” Lâm tam thiếu gia đang đi thì ngừng lại, ngửa lên bầu trời từ tốn nói.

Tiếng nói, mang đến sự bi thương.

“Đâu có đâu.” Lâm Đại ngửa lên bầu trời, ngó nghiêng xung quanh, đáp.

Lâm tam thiếu gia mỉm cười, quay sang Lâm Đại hiền từ nói:

“Tuyết này không do trời mà do người, huynh trưởng, có biết?”

Lâm Đại ngơ ngác, Lâm đệ bỏ đi.

Đôi khi nóng với lạnh là một kế, áp dụng trong cuộc đời.

Tuyết rơi đôi khi không phải do trời, tuyết rơi đôi khi là lòng người mới hay.

Người có hiểu lời người nói?

Tuế gia giờ phủ kín trời tuyết rơi.

Trong phòng ngủ của Tuế gia gia chủ.

Tuế công tử đang trò chuyện với cha, sự không cam lòng vẫn còn đó trong giọng nói.

“Việc này đâu thể dễ bỏ được thưa cha, gia tộc ta có bao nhiêu kẻ thù địch, căn cơ này chưa vững sao có thể, nói buông là buông đây.”

“Nhưng chuyện đã đành rồi con ạ, Lâm gia người đâu phải kẻ hiền lành đâu con, tối nay người đến lại là tam công tử, cái danh, người đấy có phải để trưng đâu?”

Tuế gia gia chủ ngồi trên giường, cạnh đó là Tuế công tử.

Người thì thở dài, tiếc nuối, kẻ thì không cam lòng, khó chịu.

“Thưa cha cha hãy nghĩ cách nếu không được Tuế gia sẽ c·h·ế·t ngay, mất đi Lâm gia sự bảo hộ, bầy sói kia sẽ xâu xé cừu này.” Tuế công tử không cam lòng thành khẩn nói.

Tuế gia chủ nhìn con, nghĩ, rồi thở dài, đáp lại:

“Cách thì còn có cách, sợi dây chưa đứt vẫn là sợi dây, chỉ cần nghĩ khiến người ta theo con không bỏ, trưởng bối niệm tình gia tộc ta còn sống đây?”

Tuế công tử thở dài, nghĩ, rồi lại thở dài, mệt mỏi.

Nói:

“Thưa cha ý con đã quyết, sợi dây này con sẽ cố níu lấy, vì gia tộc ta vì mọi người, xin cha hãy giữ thân thể được bình an.”

Nói, liền đi.

Đi, không ngoảnh đầu.

Vị phu nhân của Tuế gia đi vào phòng, bà có vẻ biết hết chuyện, cái bụng bầu khó khăn lắm mới ngồi xuống, nhìn Tuế gia chủ bà thở dài, nói:

“Con đi, con đi, có được sao?”

Tuế gia chủ, nghe, ông hiểu, ông thở dài, nói:

“Con đi, con đi, ý con đã quyết.”

“Phận làm cha không thể ngăn bước con đi.”

“Chỉ cầu mong nó bình an trở lại.”

“Từ khi bước ra cánh cửa đấy nó không là con của Tuế gia.”

Nói, ông thở dài, nằm xuống giường, ngày hôm nay đối với ông vậy có lẽ là quá đủ, để ông tiếp nhận, được rồi.

Tuế phu nhân thở dài, bà không nói, chỉ lặng lẽ, lặng lẽ, nằm lên giường cùng với Tuế gia chủ, bà không nói, chỉ một lời.

Hôm sau, Hiền huynh cùng Thế Huynh hai người ngồi làm việc, Lâm lão hôm nay đến muộn, nhưng khi đến đã dắt thêm người.

“Vị cô nương này, đến đây không biết tìm ai?” Thế huynh nhìn đã nhận ra người, nhưng lại nói lời khác ý gì?

Lâm lão cười mà nói:

“Thưa ngài đệ tử, đây là con gái của lão phu, ngưỡng mộ ngài đệ tử đã lâu, thân cũng mang một chút tài, không cam lòng cả đời làm bình hoa trang trí, nên hôm nay đến đây, hi vọng phụ giúp được vài điều.”

“Cái này, cái này Hiền huynh làm chủ, ta là phó, Hiền huynh là chủ công, quyết định là ở người.”

Hiền huynh nghe liền ngẩng đầu, hiền từ nhìn thiếu nữ, chậm rãi cất tiếng nói, hỏi:

“Không biết, cô nương đây danh gọi là gì?”

Thiếu nữ kia nhút nhát, nhưng làm vẻ quật cường, cất lời mang cốt khí, chậm rãi lời nói ra:

“Thưa ngài đệ tử, tiểu nữ tên Lâm Mộng, mong ngài đệ tử chiếu cố cho.”

Hiền huynh bật cười cất tiếng nói:

“Ta đã nhận cô đâu, mà nói chiếu cố cho người?”

“Nhận ấy chính là chiếu cố, tiểu nữ chỉ nói thay lời mà thôi.”

Hiền huynh bật cười, Lâm lão xấu hổ.

“Cô không phải là người mà ta tìm kiếm có phải hay không?” Hiền huynh hiền từ nói.

“Tiểu nữ đến đây chỉ nói thay lời thưa ngài đệ tử.” Thiếu nữ kia cất tiếng nói.

Hiền huynh bật cười, Lâm lão càng thêm xấu hổ ngượng ngùng.

Chương 283: Thay Lời