Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 282: Thái Tử
Ngày sau nơi làm việc, Lâm lão gọi Thế huynh hỏi nói một hai điều.
Thế huynh cười gật đầu, nói lời gì chẳng biết.
Trong lúc ngồi làm việc, Lâm lão có tiếng hỏi:
“Ngài đệ tử đến nay, có một ai săn sóc?”
Hiền huynh cười, không nói.
Lâm lão nói tiếp.
“Lão phu có con gái, đang cái tuổi xuân xanh, năm nay tròn mười tám, nếu ngài đệ tử không chê ghét, có thể đến tìm hiểu một hai.”
“Con gái của Lâm lão?” Hiền huynh nghi hoặc, xong cười, lắc đầu.
“Nữ nhân đêm hôm qua, là con gái Lâm lão.” Thế huynh cười nhắc khéo.
Hiền huynh giật mình, ngạc nhiên, lại cười lắc đầu nói:
“Trong mắt nàng có người, Lâm lão biết hay không?”
Lâm lão, không nói được.
Biết, nhưng tiến chẳng được, lùi chẳng xong.
Thế huynh lên tiếng, nói:
“Ấy chỉ là cảm nắng nhất thời, liệu nói được chuyện trăm năm.”
Hiền huynh cười, nói:
“Ta sẽ suy nghĩ.”
Rồi tiếp tục làm việc.
Lâm lão lo lắng, Thế huynh nói tiếp:
“Hiền huynh hãy quyết nhanh, đừng để con gái đợi, cái tuổi xuân mười tám, dễ đến rồi dễ đi.”
Hiền huynh cười.
Suy nghĩ, rồi gật đầu nói:
“Nếu cô ấy không còn vướng bận, chuyện yêu đương đâu có khó chi, mấy trăm năm là câu chuyện thoáng chốc, chỉ sợ người vừa đến rồi lại đi.”
Lâm lão hiểu, nhưng cũng không quá mức phấn khích, vì câu nói của Hiền huynh, kẻ sống lâu sao không hiểu được, nhưng Thế huynh đã cười chắp tay nói:
“Chúc mừng Lâm lão đã kén rể hiền, tương lai nghìn năm đại nhân vật, ta ngày ấy phải đến uống rượu mừng.”
Lâm lão cười, Hiền huynh cười, Thế huynh cũng vậy, rồi tiếp tục làm việc.
Buổi tối đó, Lâm lão về nhà, ngồi trong bàn ăn, Lâm lão bỗng mỉm cười, nói:
“Lâm Đại chuyện ấy con mau làm.”
Lâm Đại nghe liền hiểu, đứng liền đi.
Lâm Nhị cùng với cô em vẫn chưa hiểu chuyện gì.
Lâm lão cười.
Đi ra cửa trời đã tối, đêm đến gió lạnh ùa về, Lâm Đại đi, gặp người chặn lại.
Nhìn người chặn, Lâm Đại cười rồi nói:
“Tam đệ, cuối cùng đệ cũng đã về.”
Lâm Tâm, ngửa lên nhìn anh cả, đôi mắt u sầu như nhuộm buồn cả thế gian, nói:
“Huynh định đi từ hôn thì chứ vội, lau cái miệng rồi huynh đệ ta cùng đi.”
Lâm Đại nghe vậy giật mình lấy tay lau miệng, chút mùi rượu vẫn còn vương trên tấm áo kia, theo lão tam cùng đi một chỗ, một huynh một đệ đã đi xa rồi.
“Đệ không nên đắm say vào công việc, gia đình thứ ấy nó quan trọng hơn.”
“Rượu tan sầu thì mới gọi là rượu, chỉ say trong công việc mới quên được nỗi buồn của người kia.”
“Người ấy mất lâu rồi không cần nhắc lại, trong đêm giông bão ấy đệ không cần đổ lỗi tại mình.”
“Sao không phải tại ta, huynh thử nói.”
“Một đứa trẻ dù cố đến mấy cũng không thể điều khiển được cỗ xe.”
Lão tam không nói chỉ lặng đi, Lâm Đại đi theo không nói gì.
“Là do đứa trẻ ấy chưa đủ cố gắng, mới không thể điều khiển được cỗ xe."
“Cha định cho muội muội kết hôn với ngài đệ tử?” Lâm Nhị ngạc nhiên lớn tiếng hỏi.
“Ừm, ngài đệ tử vừa gặp đã mến muội muội con nên ta có ngỏ lời và ngài ấy đã chấp nhận.” Lâm lão gật đầu từ tốn nói.
Trong phòng ăn đã ngập trong hương rượu, Lâm lão cũng có chút ngà ngà say.
Lâm muội không nói chỉ cúi đầu, Lâm Nhị đương nhiên cao hứng, nhưng nhìn sang Lâm muội, Lâm Nhị lại nói:
“Nhưng chẳng phải, à, …” Lâm nhị định nói, rồi nhớ đến Lâm Đại, nhớ đến chuyện đó, liền thôi.
Từ hôn.
Hai chữ, sao mà nhẹ nhàng quá.
Lâm muội không nói chỉ cúi đầu, không phải thẹn thùng, mà, …
Lâm Nhị an ủi, nói đôi vài lời.
Tuế gia.
Lâm Đại cùng lão tam gặp mặt gia chủ.
“Lâm huynh ngài đến, còn Lâm đệ, cảm ơn đại nhân đã để ý đến con tôi.” Gia chủ Tuế gia nhiệt tình mời chào nói.
“Quả là rồng đến nhà tôm, không biết tối này hai vị đại nhân đến thăm nhà ta là có việc gì ạ.”
“Nhà của Tuế gia, rộng rãi thoáng mát, đúng là đẹp thật, đẹp thật.” Lâm Đại làm vẻ ngà ngà say mắt đảo xung quanh mà nói.
Tuế gia gia chủ thấy thế thì cười, khiêm tốn, nói:
“Nhờ phúc của Lâm gia, nhờ sự chăm sóc của ngài Lâm đệ Tuế gia mới có được ngày hôm nay.”
Lâm Đại gật gật đầu đắc ý.
“Nhưng không biết được hai vị hôm nay đến đây là có việc gì ạ.” Tuế gia gia chủ khách khí nói.
Lâm Đại nghe vậy không nói, Lâm đệ cất tiếng:
“Hôm nay đến đây cũng là vì Tuế gia người thừa kế.”
“Tiểu tử ạ?” Tuế gia gia chủ nói.
“Ừm.” Lâm Đại gật đầu.
Tuế gia gia chủ một tay phất phất, người hầu đi gọi, một bên cung kính nói:
“Không biết là khuyển tử đã làm gì mà khiến hai vị đại nhân đến tận đây vào giờ khuya thế này ạ?”
Lâm Đại không nói, Lâm Đệ cất tiếng, mỉm cười hiền từ nói:
“Bàn về chút chuyện gái trai, hôn nhân của Lâm muội và Tuế gia thiếu chủ.”
“Ạ, dạ, dạ, vâng, vâng, nếu là kết hôn thì cũng sắp đến ngày đẹp rồi đấy ạ.”
Lâm Đại không nói, Lâm Đệ chỉ cười.
Ngoài cửa khoảng mười phút đã tới, Tuế gia người thừa kế, Lâm muội vị hôn thê, khả năng Tuế gia tương lai gia chủ.
Người hầu theo sau, Tuế công tử tâm tình cũng có chút bập bồng.
Lo lắng, hồi hộp, lo sợ.
Nếu người đến chỉ có một mình Lâm Đại sợ hãi không thể đến được đâu, có đến cũng rất nhỏ, nhưng đi cùng lại là Lâm gia tam thái tử.
Tam thái tử, là danh hào mà người ta đặt cho Lâm Tâm, cái danh mang lại sự sợ hãi, không chỉ cho làng Hữu Mỏ mà còn vang đến ba làng.
Tương lai, làng Hữu Mỏ trưởng làng có thể không phải là tam thiếu gia, Lâm gia tộc trưởng có thể không phải là tam thiếu gia, nhưng người nắm quyền thực sự của Lâm gia, của làng Hữu Mỏ, chắc chắn, là tam thiếu gia.
Người ta đùa vui rằng, dưới thời tộc trưởng hiện tại Lâm gia sau đó đời con, đời cháu, đời chắt dù có ngu si đến mấy lãnh đạo liên tục sai lầm thì đời sau đó Lâm gia vẫn là Hữu Mỏ làng gia tộc đứng đầu, vì tiền vốn mà đương nhiệm gia chủ xây nên, để lại.
Hơn năm mươi vạn người gia tộc, vô số tài nguyên, tiền tài được tích trữ từ bao nhiêu đời, có ngu si lắm đi chăng nữa, thì trong ba đời Lâm gia cũng không thể ngã khỏi vị trí đứng đầu của làng Hữu Mỏ.
Mà Lâm gia, lại nổi danh với tiếng đoàn kết, được chứng qua bao nhiêu âm mưu, dụ dỗ, bức h·iếp, từ các làng khác, gia tộc khác, mười chín gia tộc tụ lại với nhau thành một viên kim cương chắc chắn khó có thể công phá nổi.
Mà đời sau người cầm quyền, lại là tam thái tử.
Kẻ quyền mưu làm xấu hổ cha ông.
Kẻ vô tình đến thân thích cũng dám chém.
Bước vào trong phòng với một trái tim hồi hộp và môt nụ cười trên môi.
Nhìn mọi người cúi chào trước tam thái tử, rồi mới chào mọi người.
“Không biết là ngọn gió nào đưa chư vị đến nơi đây vào tối nay.”
“Tuế công tử tốt.” Lâm Đại cùng Lâm đệ hiền từ nói.
Tay hướng chỉ ngồi, không chút cau mày, Tuế công tử ngồi xuống.
Lâm Đại không nói, Lâm đệ từ tốn cất tiếng:
“Các vị thấy đấy, từ một gia tộc, nhị lưu tam phái, có được ngày hôm nay, trở thành một gia tộc quyền quý, nhất nhì ở cái làng Hữu Mỏ này, …”
Lâm đệ chưa nói, Tuế công tử cùng với gia chủ đã đồng thanh, thành kính cất tiếng:
“Cũng là nhờ ơn tam thái tử, cũng là nhờ ơn Lâm gia.”
Lâm đệ gật đầu, Lâm Đại có vẻ say, nên không nói, chỉ cười đắc ý.
“Cha ta là một người có những mưu tính riêng, hoài bão của riêng mình, nhưng có những chuyện khó như ý muốn, nên già ông chỉ muốn kiếm chút hạnh phúc cho gia đình.” Lâm đệ từ tốn nói.