Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 284: Yêu Nàng
“Vậy cô mau đến đây trợ giúp cho ta.” Hiền huynh hiền từ cất tiếng nói.
“Tạ ơn ngài đệ tử.” Thiếu nữ ấy và Lâm lão hai người đều nói lời tạ ơn.
Thế huynh nhìn rồi mỉm cười mà nói:
“Lâm gia con đàn cháu đống, không cùng một mẹ mà mang vẻ giống nhau.”
“Hoa không cùng một loại mà cùng hạt mọc lên vẫn là hoa, cùng cha không cùng mẹ, lớn giống nhau ấy là chuyện thường, mà đàn ông thì tam thê tứ th·iếp chuyện ấy có khó chi.” Lâm lão nhí nhảnh đáp lại.
Thế huynh cười, sảng khoái.
Hiền huynh không chú ý, nhìn sang người thiếu nữ, hiền từ cất tiếng nói:
“Xưa người ta mài mực để viết chữ, nay bút mới việc ấy không cần, nhưng nơi đây tiện có mực mài chữ, cô mài ta viết có được không?”
“Vâng thưa ngài đệ tử, được.” Thiếu nữ cất tiếng đáp lời.
Thế huynh ngồi làm việc, thần thái lại hồn nhiên.
Lâm lão ngồi làm việc, thần thái lại không yên?
“Chữ này của ngài viết chưa xong?”
Cô gái mài mực, chàng trai viết, viết chữ bị đứt là viết chưa xong?
Hiền huynh nghe thế hiền từ đáp lại:
“Chữ bị đứt là chữ viết chưa xong?”
“Tình vội dứt có gọi là tình dang dở?”
“Cái này.” Cô gái khó xử.
Hiền huynh nhìn cô gái, cười nói:
“Ở lại?”
Cô gái lắc đầu, nói:
“Ở lại là nuối tiếc.”
“Ở lại là không muốn rời đi.”
“Ta tự biết lòng ta.”
“Phụng mệnh huynh trưởng ta không dám rời xa ngài.”
Cô gái quật cường, cá tính.
Lâm lão đã xấu hổ đến không còn lỗ nào để chui.
Thế huynh chỉ cười, Hiền huynh cũng vậy.
Rồi Hiền huynh cất tiếng nói, hỏi:
“Cô nói cho cô, hay là cho nàng?”
Cô gái im lặng, không nói.
Hiền huynh cười hiền từ.
“Vậy làm việc.” Hiền huynh nói.
Như đã chấp nhận cô.
Chỉ thay lời.
Tối đó tin tức Lâm gia đại tiểu thư đính hôn với vị quản lý mới của mỏ đã lan ra đến muôn làng.
Người người, già trẻ, gái trai đều biết cả, bên này cũng vì thế cuộc họp đây.
Mấy ngày thư giãn nhưng giờ lại căng thẳng, câu chuyện này đâu thể nói một hay hai.
Ai trong đây ngồi cũng hiểu được một chuyện.
Hiền huynh cưới công chúa, là nắm làng trong tay rồi.
“Giờ, muốn cản cũng chẳng cản được.”
“Muốn sang đó, cũng chẳng thể nào sang.”
“Giờ, mọi chuyện đã muộn.”
“Hiền huynh cưới Lâm gia công chúa, Hữu Mỏ làng trong tay rồi.”
Một người trong đây cất tiếng nói, thở dài.
“Khởi đầu Hiền huynh gây đố kỵ.”
“Thế huynh vốn đã người nơi đây.”
“Một mình sang đấy một mình chiếm.”
“Lâm gia nơi đó chọn người nào.”
Người khác lại làm thơ, thở dài.
“Tình hình nơi đây có chút khác.”
“Mươi hai đệ tử một đất chung.”
“Năm gia quản lý ngành cá mỏ.”
“Quyền lực thứ ấy chia cho nhau?”
Hiển huynh cất tiếng làm thơ nói.
“Hiển huynh có sức làm thơ hẳn là đã được gia tộc nào ủng hộ rồi, có phải đấy?” Một người nhìn Hiển huynh cất tiếng nói.
Hiển huynh chỉ cười, không đáp lễ.
Năm gia ủng hộ đã chọn ai?
Làng nơi này khác làng Hữu Mỏ.
Hữu Mỏ lấy Lâm gia làm đầu, những gia tộc khác làm tiểu.
Nơi này không có gia tộc nhỏ.
Chỉ có gia tộc lớn, chiếm lĩnh thị trường thôi.
Những gia tộc nhỏ đến đây cũng chẳng thể sống được.
Vì?
Những gia tộc lớn ngồi hết chỗ, công việc xếp gọn thị trường chiếm hết, đại gia đại tộc đủ chỉ tiêu, tách ra lập hộ đủ một ngàn.
Tách, nhưng đâu phải tách đâu.
Nếu không Bách Nghiệp sao được lập, những người đến đấy có phải toàn di dân, một bên là Lâm gia chiếm hết, một bên đại tộc chiếm hết luôn.
Cả cảng sẽ có nhiều gia tộc hơn, dân số bên này nhiều hơn làng Hữu Mỏ, năm gia tụ lại người bằng người.
Muốn trị, nơi đây, phải có sự ủng hộ của năm gia.
Nhưng, năm với mười hai, số đấy chênh nhiều.
Những người ngồi ở đây đều biết.
Ngăn cản đối thủ, phát triển chính mình.
Nhưng.
Ngăn cản đối thủ sao?
Khi ván đã đóng thuyền.
Phát triển như thế nào.
Khi chiến công chưa có.
Thay nhau đi bái phỏng từng nhà.
Nhưng chưa nhà nào ngỏ ý.
Họ đều đang xem xét.
Chọn ra người chủ quân.
Chuyện Lâm gia đại tiểu thư, cưới Hiền huynh là chuyện không cản được nữa rồi.
Cho dù Lâm gia đại tiểu thư có bệnh c·hết, thì cũng sẽ có Lâm gia đại tiểu thư khác, lên thay thôi.
Họ ngồi đây, mà chẳng biết nói với nhau, câu gì.
Tối hôm sau.
Hiền huynh chậm đi đến, biệt viện của tiểu thư, thăm người mình sắp cưới, đấy hẳn chuyện bình thường.
“Muội không thể cho ta thêm một cơ hội nữa sao?” Tiếng người đàn ông khác, trong phòng nàng cất lên.
Hiền huynh dù một mình, vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên, đứng lặng ở một góc, nghe xem họ nói gì.
“Muộn rồi, cha huynh đã quyết việc này tính sao?”
Cửa sổ mở toang, người núp gần đó, tay nắm bó hoa, lặng chẳng nói gì.
“Chúng ta, chuyện chúng ta, bao nhiêu năm ấy, một lời là cách?” Giọng nam nói.
“Huynh buông tay.” Giọng nữ yếu ớt vang lên.
Buồn, trong giọng nói.
Như phải buông tay thứ mình yêu thương nhất, vì lời nói của cha ông.
Buồn, người đứng lặng nơi cửa sổ.
Vì người biết, trong lời nói, có yêu thương.
“Ta sao có thể buông tay nàng, chỉ vì một câu nói?” Giọng nam trong phòng vang lên nói.
“Ta, ta, ta đã đính hôn rồi.” Giọng nữ yếu đuối, bất lực, khẽ vang lên.
“Ta biết, nhưng, nhưng…” Giọng nam khẽ nói, nhưng chữ, không ra nổi đôi môi.
Vì điều mà họ muốn, chưa chắc đã hiện thực.
“Hãy về đi đừng đến nữa, chuyện đôi ta, vậy đủ rồi.” Giọng nữ nói, yếu đuối, nhưng dứt khoát.
Giống như người bị tật bệnh, phần ấy đã l·ây n·hiễm vào thân thể, muốn sống phải bỏ đi, nhưng bỏ đi có nỡ.
Cánh tay bị dính độc, không có thuốc chữa, đâu phải nói chặt, là chặt đâu.
“Nàng đính hôn vậy còn ta, ta thế nào?” Giọng nam cất tiếng nói.
“Ta, ta, ta không biết.” Giọng nữ buồn, cất tiếng nói.
“Hãy đi với ta.” Giọng nam cất lời.
“Đi đâu?” Giọng nữ hỏi.
“Đi thật xa, thật xa không trở về nữa.” Giọng nam quyết liệt.
“Không được.” Giọng nữ nói.
“Chẳng phải nàng nói yêu ta?” Giọng nam cất tiếng hỏi.
“Yêu chàng, ta còn anh cha ta, đâu thể nói bỏ đi là bỏ đi được.”
“Yêu chàng, chàng còn gia đình chàng, nếu ta đi, chàng đi, gia đình chàng sống sao?”
Giọng nữ hỏi, rồi im lặng.
Người ở xa, nhìn thấy ngài đệ tử, đứng lặng góc tường, nghe chuyện gái trai.
Tin tức này chuyền đến tai tam thái tử, người nghe hết như không để ý lắm, chậm cất tiếng, nói vài lời:
“Chuyện này giống như một đợt khảo nghiệm, để xem được lòng dạ của người ấy sâu bao nhiêu, ta đã dặn dò trước cho những người quanh ấy, lơ chuyện đi, chẳng để ý làm gì.”
Người nô bộc nghe xong liền rời, để lại tam thái tử một mình với trăng.
“Vậy hãy ở đây, làm người của ta, chuyện đã thế rồi, không ai còn cản.” Giọng nam cất tiếng.
“Không được chàng ơi hỡi, nếu làm thế thì còn gì danh dự của nhà ta, đứa con sinh ra khó tránh việc bị dè bỉu, gia tộc chàng có lẽ b·ị c·hém sạch, dưới cơn điên tình đâu có người nào còn bình thường đâu?” Giọng nữ cất lời như tiếng khuyên nhủ.
“Vả lại, nếu chuyện ấy xảy ra, thì sợ rằng đứa trẻ không bao giờ được ra đời.” Giọng nữ buồn thì thầm nói, tiếng thì thầm chỉ có người ngoài nghe.
“Điên tình, họ có thể yêu nàng bằng ta chăng, họ có thể yêu nàng như ta chăng, họ làm sao yêu nàng như ta được, lo thân trước mới lo chuyện gái trai.”
Hiền huynh đặt xuống bông hoa, nơi góc tường dưới cửa sổ, mặt đượm buồn, cứ như nét sầu tình đây, tin tức này nhanh chóng báo đến tai tam thái tử, nghe tin tức người bỗng cười cất tiếng nói:
“Đuổi người kia về đi, chuyện hết rồi.”