Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 285: Lễ Cưới
Gia nhân nhanh chóng chạy đến nơi của tiểu thư, gõ gõ cửa cất giọng hỏi:
"Tiểu thư ơi, trong đấy có người à?"
Người trong phòng giật mình luống cuống nói:
"Không, không trong nàng không có người."
“Tiểu thư ơi sao hôm nay giọng người lạ thế, hay là người đã bệnh thuốc gì rồi?”
“Không không, ta chỉ hơi mệt.” Giọng nữ trong phòng vang lên chối cãi.
Trong khi, bên ngoài đám gia nô đang cười thầm.
“Tiểu thư mệt sao, vậy người đợi, đợi chút, muội ấy sẽ vào thăm khám cho tiểu thư còn ta sẽ đi gọi tam công tử.”
“Không, không, không cần, ta chỉ cần nghỉ ngơi đôi chút là khỏi.” Trong phòng vang ra tiếng giọng nữ hốt hoảng.
“Huynh mau đi, đi nhanh lên.” Ở trong phòng giọng nữ thì thầm hối thúc nói.
Giọng nam quật cường cất tiếng:
“Ta không đi, chạy chốn như này tình yêu còn ý nghĩa gì nữa.”
“Chàng mau đi đi chàng ơi, nếu như người ta thấy chàng ở nơi đây cùng với ta, thì ta với chàng sẽ như nào, gia tộc chàng sẽ như nào, dù có quật cường thì cũng phải nghĩ đến gia đình chứ.” Giọng nữ vội như sắp khóc.
Giọng nam không vang lên, im lặng, rồi gật đầu nói:
“Ta đi, ta sẽ đi nhưng ta sẽ trở lại.”
Nói, liền trèo qua cửa sổ mà đi.
Đêm thanh vắng không một bóng người, thân phi nhanh hơn cắt, liệu có thấy được bó hoa của người nào đó đặt nơi góc tường.
Ngày sau, tin đến tai của Lâm lão.
Khi tin này được báo cũng là lúc mà Lâm lão hắn ngủ dậy, chẳng khó khăn khi nghĩ ra kẻ đứng sau, nhưng đau đầu phải làm sao với tình cảnh sắp tới.
Ăn nhanh, vệ sinh vội bước đến nơi làm việc.
Không khí nơi đây, trang nghiêm, mà u tối vô cùng.
Sự căng thẳng ở trong lòng, hay sự căng thẳng nơi cảnh vật.
Dẫu sau cổ nhân từng nói.
Người buồn cảnh có, …
Ngồi bàn, làm việc, không khí cảnh vật, căng thẳng, nhưng đấy, chỉ riêng mình Lâm lão.
Hiền huynh hôm nay vẫn vậy, chỉ khác, là nét mặt.
Hơi đượm buồn.
Thế huynh cũng chẳng cười, chỉ điềm nhiên.
Nhưng Lâm lão.
Lại căng thẳng.
Mấy hôm sau vẫn vậy, công việc vẫn bình thường, người muốn đến Lâm gia, trong giờ khuya đêm tối, nay lại bị cản ngăn.
Trong bữa tối, Lâm Tâm hiếm khi trở về, gia đình cũng tạm gọi đầy đủ.
Lâm lão rồi Lâm Đại, Lâm Nhị cùng tứ muội, cuối cùng là lão tam.
Lâm lão đang ăn cơm, thoáng hỏi:
“Lão tam, con có phải là đã thử ngài đệ tử.”
Lâm đệ ngẩng đầu, nghe, rồi, điềm tĩnh nói:
“Phải, muốn xem lòng dạ sâu bao nhiêu.”
Lâm lão vẻ cau mày, Lâm Đại không hiểu, Lâm Nhị cũng vậy, cả tứ muội vẫn đang là người ngoài.
Nhưng họ, đang lắng nghe.
“Điều này không sáng suốt, một người thân cao lòng dạ dù lớn dù nhỏ cũng không thích việc bị người khác thử mình.” Lâm lão nghĩ rồi nói.
“Lớn nhỏ lòng dạ, qua một lần thử là ra, biết được như vậy mới hiểu cách đối đãi.” Lâm Tâm từ tốn không nhanh không chậm mà nói.
“Việc này có kiêu ngạo quá không, nhớ đâu nó lại ảnh hưởng đến gia đình.” Lâm Nhị có chút, lo lắng nói.
“Huynh trưởng ơi, chớ lo, việc nhà, sẽ có người giải quyết.” Lâm Tâm cất lời rồi thôi.
Lâm lão không nói nữa, Lâm Đại, Lâm Nhị và tứ muội biết vậy cũng chẳng cất tiếng.
Cuối cùng ngày đến, lễ cưới đến rồi.
Lâm gia tưng bừng, già trẻ hớn hở.
Lụa đẹp trải đất, rải đường kiệu đi.
Trong kiệu.
Người buồn.
Lâm gia tứ muội là nhân vật chính của lễ thành hôn.
Trên dưới già trẻ, Lâm gia đều cười.
“Tiểu thư sao buồn vậy, có gì phải vui lên, người đến tân lang ấy, vạn chúng đều ngóng cầu.”
Người nữ tì đi theo trong kiệu, cất lời mà nói.
Nhưng, Lâm muội, vẫn buồn.
“Một bước là lên mây, một bước bay lên trời, từ người phàm như thế, biết đâu lại thành tiên, sống ngàn năm tuổi thọ, vui lên chứ buồn gì.”
Một người nữ tì khác, cất lời mà nói.
Nhưng, Lâm muội, vẫn buồn.
Buồn.
Vì người đứng xa lặng ngắm.
Buồn.
Vì tình lại phải chia ly.
Đôi khi đời là vậy, đâu phải cái gì cũng theo ý mình được đâu.
Nhưng Lâm gia công chúa.
Hôm nay phải lấy chồng.
Bốn tì nữ trong hầu, hai người nói, hai người im.
Công chúa tướng công nay đã đến, bái nhau một bước là đã thành vợ chồng.
Tay thò vào kiệu hoa, chờ bàn tay khác nắm.
Công chúa vẫn im lặng, nữ tì lại khuyên ngăn, nói:
“Công chúa mau nhanh lấy, người ta chẳng chờ lâu, đừng mang sầu như thế, người kia, tiếc làm gì.”
Nói, liền khéo lấy tay của Lâm gia công chúa, đặt lên bàn tay kia.
Khăn trùm đã kín mặt,
Nắm lấy bàn tay kia.
Đưa người ra khỏi kiệu,
Chậm đi chỗ bái đường.
Tối một màu chẳng thấy.
Dựa theo người mà đi.
Người kia khéo cẩn thận.
Đến một nơi thì dừng.
Khăn vẫn chưa được mở,
Tiếng người đã vắng hơn.
Đến nơi này dừng lại,
Bái nhau, thành vợ chồng.
Tối đó.
Bái xong, nương tử được bốn tì nữ, dắt đến nơi giường.
Còn tân lang, thì tiếp rượu, mừng của mọi người.
Của báu được tặng đến, đồ quý được dâng lên.
Châu báu đầy chật cửa, lễ vật thôi chất đầy nhà.
Đêm đã khuya.
Ba tì nữ, đến giờ là đi mất.
Một tì nữ, đến giờ vẫn ở lại.
Tì nữ cũng mang khăn, chứ không phải không mang.
Nhưng về phòng được bỏ, chỉ là bỏ khi nào?
Hiền huynh người say mèm đã đến.
Chỉ say rượu, nhưng thần thái vẫn hiên ngang.
Tay chắp lại, chân đi, rõ từng bước.
Người quân tử, thấy được bước chân đi.
Gõ cánh cửa, chậm mở ra.
Chân bước vào, nhìn nương tử.
Hiền huynh mỉm cười, chậm bước đến.
Tay chạm khăn, định mở ra.
Nhưng, tì nữ sau lưng, tay quệt qua, lưng nương tử.
Giật mình.
Lâm công chúa, vội ngăn lại, Hiền huynh tay.
Giật mình, Hiền huynh rụt tay về, lùi lại.
Lâm muội ấp úng vội nói:
“Ta, ta, th·iếp, th·iếp chưa sẵn sàng, mong, mong ngài đệ tử, cho th·iếp chút thời gian, để làm quen điều ấy.”
“Vậy tối nay không được sao?” Hiền huynh cười hiền từ trêu chọc hỏi.
Giống như con thỏ nhỏ bị dọa sợ, Lâm muội vội vội lắc đầu nói không:
“Tối, tối nay không được, đợi đợi tối mai, hoặc hoặc, khi nào đấy.”
“Mong ngài đệ tử thông cảm.” Tiếng lí nhí, nhưng vẫn là tiếng lòng.
Hiền huynh nghe cười hiền từ, nói:
“Được, ta sẽ không ép nàng chuyện gì đâu, khi nào nàng nguyện ý, khi ấy hãy nói ta, lúc đó mới vợ chồng.”
“Vâng ạ.” Tiếng Lâm muội nói lí nhí, nhưng vui cười.
Hiền huynh rời đi, phòng còn Lâm muội với tì nữ.
Tự tháo xuống tâm khăn che mặt.
Tháo xuống khăn của người tì nữ.
Lâm muội, ngạc nhiên, bất ngờ, trách móc nói:
“Tại sao huynh lại ở nơi đây?”
Tẩy đi lớp hóa trang, lộ ra ấy khuôn mặt.
Tuế công tử giả nữ, ngồi kiệu đám cưới ai.
“Ta ở đây để gặp muội.” Tuế công tử từ tốn nói.
“Huynh không sợ b·ị b·ắt sao?” Giọng nói nhỏ, ngó nghiêng xung quanh, như sợ thay cho người.
“Nếu ta sợ thì ở nơi đây?” Tuế công tử hỏi lại.
“Huynh đến đây làm gì?” Lâm muội nghe, liền buồn, hỏi lại.
“Ta đến là vì muội đây.” Tuế công tử đáp.
“Nhưng muộn rồi huynh ạ, lễ đã cưới tình muộn màng.” Lâm muội nghe liền nói.
Nước mắt không chảy ra nhưng đôi khi nước mắt trong lòng mới là buồn bã nhất.