Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 295: Công Tử

Chương 295: Công Tử


Biệt phủ của gia tộc sở hữu nông trường nông trại.

Nơi chăn nuôi loài bò.

Mà ai cũng biết.

Đó là bò gì.

Nơi này được thiết kế theo kiểu, trang trọng, cổ kính.

Với vật liệu đa phần được sử dụng là loại gỗ tối màu, nơi ngoài cửa.

Nhưng khi bước vào.

Mới thấy được sự xa hoa.

Của một trong những gia tộc.

Có tiếng ở Vì Cảng này.

Vàng được nung ra, rồi đúc lại.

Để trải làm đường đi.

Đá quý được đính trên những cây cổ thụ.

Nơi ấy đã được cắt tỉa cẩn thận.

Bãi cỏ dài, xanh, mượt, như ngày nào cũng được chăm sóc kĩ.

Mấy bước đi nữa thôi, là thấy một nhóm thợ làm.

Bước qua cây cầu, trên mặt hồ nhân tạo, mỗi khi đi qua, đàn cá cảnh lại ngoi lên.

Thức ăn nơi đó, có thể vứt cho chúng một ít.

Nhìn đàn cá bơi.

Vui đủ một ngày.

Đến một sân lớn, nơi người tập luyện.

Nam tử thân thể vạm vỡ, đang đứng nơi giữa sân.

Áo bào buộc quanh hông, mồ hôi thoáng chảy qua cơ thể.

Rìu vác trên vai, ánh nắng chiếu xuống, một cơ thể của thần.

Người này.

Đang chẻ củi chăng?

Dìu nắm, hai tay chắc.

Nghiêng người, bổ xuống chăng.

Nhưng.

Thứ rơi.

Không mảnh gỗ.

Thứ rơi.

Cái đầu người.

"Ngài đệ tử." Máu đã bắn lên người, người quay sang hành lễ.

Rìu ấy.

Kẹt trên thớt.

Đầu ấy.

Dưới đất rồi.

"Ta đã nghe về một công tử hiền dịu, nhưng có vẻ có ai táo bạo quá đây." Tài huynh chắp tay sau lưng, mắt liếc qua đầu người rơi dưới đất, nhìn người nam tử, cười rồi nói.

Thời Thế Tạo Anh Hùng.

Đây là họ của năm gia tộc.

Cứ theo thứ tự mà gọi tên.

Vậy vị công tử này họ Tạo.

Là con.

Của Tạo gia chủ bây giờ.

"So với cha ta, ta vốn là người hiền dịu." Tạo công tử, cười rồi nói.

Máu chảy ra đất.

Đất quen mùi máu.

Đầu nằm dưới đất.

Đất quen đầu người.

Nơi này dù có tẩy.

Cũng không phai nổi mùi máu tanh.

"Có lẽ sự hiền dịu tương đương với sợi tóc, công tử như thế, ấy vẫn còn bình thường."

"Ai chẳng cần, thời gian để phát triển." Tài huynh pha trò.

Tạo công tử nghe liền hiểu.

Bật cười.

Tài huynh chậm đi đến.

Nhẹ nhàng nhấc dìu lên.

Tạo công tử ngoắc tay.

Một người được mang tới.

Chân được đánh gãy.

Đầu nằm trên thớt.

Quỳ ở nơi đấy.

Nước mắt tùm lum.

"Ngài đệ tử mời." Tạo công tử dơ tay làm thế.

Tài huynh nắm rìu lên, nhìn người dưới đất, mỉm cười.

"Không không, tha tôi, xin hãy tha thứ cho tôi."

Đầu nằm trên thớt, miệng vẫn van xin.

Thân cố giẫy giụa, nhưng tay bị trói.

Sao chân không chạy?

À, chân đã què.

"Trong mắt các vị, chúng ta, sâu kiến."

"Sâu kiến thứ ấy, có thấp có cao."

"Sai trái không làm, mệnh không mình nắm."

"Thấp kém là vậy, thế, phải chịu rồi."

"Không không, tha cho tôi, tha cho tôi."

Tạo công tử nói, người dưới đất van xin.

Thớt.

Được làm từ gốc cây.

Chặt lấy phần thân đi.

Chỉ lấy phần gốc.

Tài huynh điềm nhiên.

Nghe, liền bổ xuống.

Người quỳ dưới đất.

Khóc.

Không ra hơi.

Nhưng.

Rìu đến gần cổ.

Rìu bỗng dừng lại.

Mắt.

Nhìn Tạo công tử.

Điềm nhiên cất tiếng.

"Trong mắt chúng ta, chúng sinh bình đẳng."

"Bình đẳng ta nói, mọi vật như nhau."

Tạo công tử nghe, thoáng nghe liền hiểu.

Hiểu rồi chắp tay, cúi đầu hành lễ.

"Ngài đệ tử."

Rồi thôi.

Nơi khác.

Dược huynh một mình, vào chỗ thanh lâu đàn đúm.

Vì.

Nghe đồn có kẻ.

Thuê trọn nơi đây.

Đi qua gái trai.

Lách qua bảo vệ.

Không người dám cản.

Họ biết Dược huynh.

Mở cửa căn phòng.

Nơi xa hoa nhất.

Gái trai đàn đúm.

Tụ lại thành bầy.

"Cha thì người lớn."

"Nhưng nhìn thì nhỏ."

"Con thì tuổi lớn."

"Nhưng nhỏ móng tay."

Mắt hướng về người ngồi ở trung tâm, hai tay ôm hai người phụ nữ.

Đảo điên.

Làm những trò đ·ồi b·ại.

Giữa chốn đông người.

Khác gì cầm thú không.

Kể cả thú.

Còn chẳng bệnh hoạn đến thế này.

Giật mình tách ra.

Nước dãi còn dính.

Thần sắc ốm yếu.

Không nói biết nhiều.

Giật mình kéo quần.

Vội vàng hành lễ.

"Ngài đệ tử đã đến, tha thứ cho tiểu nhân không biết ngài."

Dược huynh nhìn vị công tử ấy, cười rồi nói:

"Thế công tử nghe thiên hạ đồn là ngại ngùng với phụ nữ, nhưng ngại ngùng thế này, chỉ là ngại ngùng thận hư."

Thế công tử người kia.

Nghe xong.

Liền cười trừ lấy lệ.

Nhưng trong lòng.

Buồn khổ biết bao.

Cha xây dựng hình tượng là thư sinh ngoan ngoãn.

Con b·ị b·ắt tại trận lộ ra là kẻ làm thận hư.

Dược huynh nhìn.

Cười rồi rời đi.

Thế công tử vội vội vàng vàng đuổi theo.

Quên cả tiếng đàn bà gọi.

Quên.

Cả việc kéo lấy quần.

"Ngài đệ tử không biết ngài muốn tìm ai, nhã hứng thế nào, chỉ cần ngài nói một câu, lên núi đao, xuống biển lửa, tiểu nhân sẽ vì ngài." Thế công tử đi đằng sau, khiêm tốn, hạ mình, hèn mọn vô cùng, như sợ hãi bốn phương, không dám làm mất lòng người.

"Vậy ta bảo ngươi đi c·hết."

"Người có c·hết vì ta." Dược huynh vừa đi vừa cười nói.

"Cái này, cái này." Thế huynh đi sau không nhìn thấy nụ cười, giọng nói thì nghiêm túc, vấn đề này, chưa biết phải giải quyết thế nào.

Dược huynh bật cười lớn.

Nói.

"C·hết thì không cần."

"Nhưng cũng cần kéo quần lên."

"À, dạ, vâng, vâng ạ." Thế công tử nghe vậy thì giật mình.

Vội vội vàng vàng tay kéo quần lên.

Nhưng cũng muốn sánh cùng bước đi với ngài đệ tử.

Dược huynh có vẻ như có ý trêu đùa.

Bước đi.

Thoáng nhanh hơn.

Vừa phải kéo quần.

Vừa phải chú ý đến bước đi của người kia.

Nên kéo mãi.

Kéo mãi.

Mới kéo nổi cái quần.

Những người xung quanh.

Muốn cười.

Nhưng chẳng dám nói.

Vô danh trên phố thì cười được.

Nhưng Thế công tử của Thế gia thì không.

"Quần kéo xong chưa." Dược huynh bỗng nói lớn.

Làm Thế công tử giật mình.

Quần vừa kéo lên, chưa kịp chỉnh gọn, đã bị tụt xuống.

Một đứa trẻ gần đấy.

Bật cười nhưng không dám lộ.

Quay đầu nép vào lòng mẹ.

Để phì cười.

"Đây đây sắp xong rồi ạ." Thế công tử vội vội vàng vàng kéo quần.

Kéo xong rồi.

Mới dám hỏi:

"Không biết, ngài đệ tử, đang đi đâu, có thể để tiểu nhân tiên phong dẫn đầu."

"Tiểu nhân vốn là người nơi này, quen thuộc đã lâu, ngài đệ tử tài trí hơn người, nhìn thôi, là biết cao quý, nhưng cũng khó tránh khỏi, xã hội có mấy kẻ đui mù, làm phí thời gian và làm hỏng nhã hứng của ngài."

Dược huynh nghe, không nói, nhưng mỉm cười.

"Hai gia tộc phò trợ ta, có hai người công tử, ta gặp ngươi rồi, không được gặp người còn lại sao?"

"Không không ạ, tiểu nhân không nói thế, tiểu nhân, tiểu nhân xung phong làm người dẫn đường." Thế huynh vội xua tay hạ mình, hèn mọn nói.

"Vậy ngươi dẫn đường đi." Dược huynh im lặng nhìn, sau mới nghiêm mặt cất tiếng.

"Vâng, vâng thưa ngài." Thế huynh vẫn giữ vẻ khép nép cúi mình hạ người, run run, rẩy rẩy, như sợ hãi lòng người.

Xung phong đi đầu.

Dẫn đường mới thấy.

Người này đi ngược.

Đường đi mất rồi.

Nhưng không thể nói.

Nói sợ mất đầu.

Quay đầu chẳng khác, nói là họ ngu.

Dược huynh theo lời kể, chỉ có ngạo mạn, thiếu đi ngu si, nên đại não vận dụng, người hẳn thử mình.

Thế công tử đang nghĩ.

Đường nào cho được.

Đường nào khi đi.

Không mất lòng người.

Chương 295: Công Tử