Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 294: Chọn Chủ

Chương 294: Chọn Chủ


Vì Cảng nơi bên kia.

Trong căn phòng đóng kín.

Năm người đang ban việc.

Gã béo cùng gã gầy.

Hai người chung một phái.

Ngồi một góc bàn kia.

Đã tỏ rõ thái độ.

"Vậy hai người chọn nhóm thầm lặng ấy." Lão già với những đốm đốm tàn nhang trên mặt, mỗi khi nói mồm như thổi lửa.

Tay thì run run nhưng mồm thì đứng lặng.

Gã ngồi cạnh với vài sợi tóc lơ thơ đếm trên đầu ngón tay được, tay đang chỉnh chỉnh vạt áo, rồi cũng nói:

"Mười hai người chia làm bốn phe."

"Mặt trời đang thịnh là một phái, nhưng nghe đâu cô gái ấy ý định chuyển ra ngoài."

"Nhóm đấy từ ba còn hai người."

"Hai tên kia cũng không sáng suốt lắm." Giọng nói trầm trầm, nhưng có chút gì đấy, hơi tức giận.

"Vẫn còn ấm ức về chuyện ấy à, tưởng ông rộng lượng trao cành ô liu tay người ta." Gã ngồi bên cạnh, người lớn, nhưng mà nhìn nhỏ, nghe thế thì trêu đùa nói.

Gã với mái đầu hói cùng một vài sợi tóc lơ thơ đếm được nghe vậy thoáng hừ lạnh, không nói gì.

Lão già với những đốm tàn nhang, mồm như thổi lửa, tay run run vẩy lên, như tỏ thái độ không muốn để ý thêm đến chuyện ấy nữa mà nên bàn về chính sự, nói:

"Nhóm âm thầm có ba người, nghe đâu mấy vị nói, họ có quan hệ sâu xa, chúng ta không tranh được."

"Phải, nên hôm nay hai bọn tôi đến đây cũng là để thông báo cho các vị biết thôi." Gã mập lên tiếng nói.

Cái bụng lớn được che sau lớp vải sang trọng, dù trong phòng không khí mát mẻ, nhưng vẫn thấy mồ hôi ấy, chảy ra.

"Điều này là có sắp xếp hả?" Gã người lớn nhưng nhìn nhỏ cười cợt trêu chọc mà nói.

Lời nói thoáng qua, nhưng đâm sâu vô cùng.

Gã gầy chỉ cười.

Khẽ ho nhẹ.

Rồi nói.

"Ở đây chúng ta xin thề."

"Hai gia tộc bọn ta sẽ chọn ba người ấy làm chủ quân, chúng ta sẽ không tham gia tranh đấu, tranh đấu điều gì ai cũng biết, tháng ngày bình thường, lấy lợi nhuận ngon, hi vọng chư vị bán mặt mũi, không, thì cũng khó xử cho chúng ta."

Lão mập cũng bắt chước theo, nói, rồi làm dấu xin thề.

Những người khác trầm lặng.

"Một gia tộc thì làm với thương nhân, một gia tộc thì làm lúa, hai gia tộc lớn, không tham gia vào cuộc chơi thì dễ thở hơn cho chúng ta, các vị hẳn sau lưng đây là làm ăn với cha mẹ của ba người họ, nên mới dễ dàng khiến ba vị cúi đầu đây."

"Của ngon các vị chiếm hết, ba người chủ quân có gốc gác trưởng bối tốt bị các vị lấy hết rồi." Gã người lớn nhìn nhỏ, cười cười mà nói.

Hai gã béo rồi gầy cũng chỉ cười, không nói gì.

Hai người họ đứng lên rồi rời đi.

Trước khi đi.

Cũng hành lễ cho phải phép.

Rồi nói lời tạm biệt.

"Việc cần gặp đã gặp, hai người chúng ta lui, không tham gia tranh đấu, không có nghĩa sợ đời."

Lời bóng lời gió, nghe là được đây.

Để ba người ở lại.

Ánh mắt sắc lẹm quan sát hai người họ đi.

Lão già với những đốm tàn nhang, cái mồm mỗi khi nói như thổi lửa, tay thì cứ run run như thân bệnh thấy quay mắt lại bàn ba người rồi hỏi:

"Hậu bối của các vị vẫn tốt chứ?"

Gã với vài sợi tóc lưa thưa, nghe liền đáp:

"Cháu ở nhà, khá hiền dịu."

Rồi không nói.

"Vậy là tốt, vậy là tốt." Lão già đáp lời.

"Vậy còn cháu của huynh đây?" Lão già quay sang người kia mà hỏi.

Gã người lớn nhưng nhìn nhỏ, nghe vậy cười liền nói:

"Cháu nó cũng tốt, tuổi lớn, đang tìm hiểu về phụ nữ, nhưng khổ nỗi, hay ngại ngùng."

"Ngại ngùng khó trách, ngại ngùng khó trách, nhưng trước lạ sau quen." Lão già pha trò.

Cả hai người cùng cười.

"Nghe nói cháu huynh cũng học rộng tài cao, không biết mấy năm nữa có sánh vai được cùng Hữu Mỏ vị kia?" Gã người lớn nhìn nhỏ, tay cầm chén trà nhưng chẳng uống, nhìn lão già ấy, cười hiền từ nói.

"Không dám, không dám." Lão già xua tay khách khí.

Nỗi sợ thứ ấy lại thoáng qua.

Về già thứ nhớ chỉ là lá cây bay theo gió.

Cùng cột lửa bốc lên tận bầu trời.

"Hữu Mỏ vị kia xứng anh tài, khuyển tử nhà ta, học ngàn đời không đuổi kịp."

"Khuyển tử còn chẳng bằng tam thái tử năm ấy, nói chi là tam thái tử bây giờ." Lão già cười khiêm tốn nói.

Nói.

Tay kia cũng run.

"Vài năm dài ký ức vẫn như ngày hôm qua, tam gia, cháy hết còn một nửa, huynh cũng đã tuổi xế chiều, sao không dành chút thời gian còn lại, vớt lấy chén canh, xưng người mạnh nhất, tam gia năm ấy, đâu phải bây giờ."

"Ôi không, không, không, không." Lão già ấy vội cười lắc lắc tay khách khí nói.

Chắp tay như thể kính nể, ánh mắt nhìn về phương xa.

"Phân chia vốn là do trời, phân chia vốn là do người, chúng ta phận sâu kiến, người chưa phân khác, vậy sống thế đi, nếu huynh đây gợi ý, sao không tiên phong làm đầu."

"Nào dám, nào dám." Gã người lớn nhìn nhỏ vội cười khách khí từ chối ngay.

"Thân này vốn ục ịch, đã sớm quen thuộc rồi, cần gì phải thêm nữa, biết ăn no liền thôi."

Xuất khẩu liền thành thơ.

Thơ sinh từ cảm xúc.

Cảm xúc này là sợ.

Sợ gì ai cũng biết.

Hai người nghe liền cười.

"Người tên họ Dược nghe nói tu vi cao nhất, phe cánh lại rất đông, nay đã có bốn người, lại có quan hệ sâu xa với một vị trưởng lão trong môn phái, nắm tài nguyên, cũng là tài nguyên của nơi ta, hay là huynh nhường ta vậy."

Gã người lớn nhìn nhỏ cất tiếng nói.

Lão già với những đốm tàn nhang, cái mồm như thổi lửa, cái tay cứ run run, nghe vậy liền cười nói:

"Tài nguyên thì cũng nắm nơi ta, quen biết lâu năm, nhường thì cũng được, chỉ sợ."

"Nhường rồi, nuốt không hết thôi."

Gã người lớn nhìn nhỏ nghe vậy liền cười.

Tay nắm lấy tay lão già ấy liền cười cất tiếng nói:

"Gái có thể chung một chồng, sao ta không thể chung một chủ."

Lão già với những đốm tàn nhang, nghe vậy liền cười.

Hai người cười.

Lúc này gã với cái đầu hói thêm vài sợi tóc lưa thưa liền cất tiếng nói:

"Nghe nói quan hệ sâu xa cũng chỉ là vị trưởng lão ấy với cụ tổ mấy đời của người tên họ là Dược kia, có quan hệ gái trai hoặc bạn bè, cũng chẳng phải sâu xa, gia tộc ta cũng chẳng lớn, nhưng thôi ta rộng lượng, hay các vị nhường ta."

Hai người kia nghe vậy liền cười.

Gã người lớn nhìn nhỏ vội cất tiếng nói:

"Nhường là nhường sao được, đấy vẫn là sâu xa, gia tộc huynh đủ lớn, một lúc sánh hai nhà."

"Hơn nữa, nhóm Tài Hiển hai người chẳng phải quản lý tài nguyên ở nơi gia tộc huynh sao, chạy xa quá làm gì."

"Quản lý thì quản lý nhưng đổi không được sao, Tài Hiển hai người dù giỏi, nhưng Dược huynh không giỏi sao?" Gã đầu hói với vài sợi tóc lưa thưa cất tiếng nói.

Hai người kia, cười chẳng nói, gã với mái đầu hói và vài sợi tóc lưa thưa, nghe vậy liền hiểu cất tiếng nói:

"Thôi cái duyên đã vậy, chủ đã chọn, thì không thể rời xa, nay ta chúc các vị những điều tốt, ngày sau gặp lại chỉ sợ trên chiến trường."

Nói rồi liền hành lễ, rời đi.

Hai người kia cũng chỉ cười mà chẳng nói.

Chương 294: Chọn Chủ