Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 298: Mất Người

Chương 298: Mất Người


"Hai tên ngu xuẩn các ngươi bị người ta lợi dụng còn chẳng biết."

Hiền huynh nói ra lời.

Hai người nghiêm mặt.

"Các ngươi biết cha ta từng nói gì với ta khi ông ấy đạp ta ra khỏi cửa nhà không?" Hiền huynh hỏi.

Hai tên ấy.

Thấy linh cảm.

Không ổn.

"Ông ấy nói."

"Chào mừng đến với thế giới này, thằng c·h·ó đẻ."

Nắm lấy hai tay.

Kéo bật người từ dưới đất lên như nhổ một cây củ cải.

Người trên không trung đờ đẫn như chẳng hiểu chuyện gì.

Khí phóng mạnh.

Hất đao bay ra.

Cước đạp tới.

Một cước.

Gãy xương sườn.

Tên bị đá bay xa.

Gào lên đau đớn.

Tên cầm dao lao tới.

Trả thù.

Cho đồng bọn.

Bộ pháp lại nhanh nhẹn.

Chân đi.

Không phát trúng.

C·ướp lấy đao trong tay.

Ngay lập tức đâm tới.

Một đao đâm thẳng ngực.

Hướng người.

Hướng thân cây.

"Đừng hòng." Tên kia nghiến răng nói.

Khí tụ nơi ngực.

Nơi hai bàn tay.

Bức thanh đao.

Ra lồng ngực.

Nhưng Hiền huynh quá mạnh.

Nên càng có bức.

Lại càng lùi.

Đẩy vào thân cây.

Cắm người ở đấy.

Người với thân cây.

Như hòa làm một.

Đánh gẫy tay trái.

Đạp gẫy tay phải.

Phế nát hai chân.

Hiền huynh quay bước.

Tên bị đạp gẫy xương sườn đang chật vật đứng dậy.

Không có gì quá khó.

Nhưng đây là lần đầu hắn chịu v·ết t·hương đau.

Hiền huynh đi tới không lùi bước.

Màn đêm đi qua.

Đã qua rồi.

Chuyện nơi đây hắn xử lý xong nơi xa Thế huynh cùng Lâm tam thái tử hai người hai ngựa.

Dưới đi sau là hàng loạt Lâm gia người.

Họ có đèn.

Nhưng lại dùng đuốc.

Nắm trên tay.

Đây có vẻ là tập tục truyền thống.

Họ vây kín.

Nơi của của Tuế gia.

Hai đuốc đặt trước cửa.

Người cầm đuốc đi vào.

Vây thành lũ.

Thành bầy.

Trong nhà.

Hôm nay hiếm khi.

Tuế gia người đông đủ trong nhà.

Cũng có thể.

Là ngày tụ họp của Tuế gia.

Đám lính xông vào, tay đao tay đuốc.

"Ngươi làm gì thế thả ta ra."

Khi người của Tuế gia bị lôi ra ngoài.

Ngồi trên lưng ngựa.

Lâm tam thái tử cay nghiệt nhìn từng người một.

Khi người xung quanh đã tụ tập đông đủ.

Tuế gia người từng kẻ quỳ dưới đất.

Lâm tam thái tử.

Cất cao giọng hô tiếng nói:

"Cháy nhà, sập mỏ, ai cũng biết, đêm khuya chẳng rảnh đến làm gì."

"Nay ta phụng mệnh trời."

"Nay ta thuận lòng người."

"Đến diệt kẻ ác."

"Để đem lại bình yên cho thiên hạ."

"Tuế gia người thân là người của làng Hữu mỏ."

"Thân là gia tộc của làng Hữu Mỏ."

"Có khổ, có vui."

"Có sự bảo hộ, che chở, đến từ làng."

"Có sự sung túc, ấm no, mà làng cung cấp cho."

"Nhưng Tuế gia người khi có được những thứ đấy."

"Lại câu kết với những người đệ tử phụ trách làng Vì Cảng."

"Phủ bom ở quặng sắt, p·há h·oại tài sản của tông môn, g·iết người."

"Hơn một trăm hai người phải t·hiệt m·ạng, bao nhiêu cha mẹ mất con, bao nhiêu người vợ mất chồng, bao nhiêu đứa con mất cha, trong những kẻ hi sinh đó, có cả Lâm gia công tử Lâm Đại, con của đương nhiệm gia chủ, anh trai của ta." Giọng nói của Lâm tam thái tử.

Thoáng nghẹn ngào.

"Phóng hỏa đốt nhà, thiêu c·hết hơn mấy chục vị tì nữ, nướng cháy hết mà chẳng ai có thể thoát ra, trong đó có cả vợ của Hiền huynh, phu nhân của người quản lý làng Hữu Mỏ bây giờ."

"Động cơ là điên tình ai cũng rõ."

"Bằng chứng là đây, rõ ràng rồi."

Một người phụ nữ toát lên thần thái riêng.

Được hộ tống từ cửa của Tuế gia đi ra.

Ánh mắt như thượng nhân nhìn sâu kiến.

Nhưng sâu ở trong đó thế giới quan đã vỡ vụn rồi.

Người nhìn thấy nàng liền hiểu, nhưng im lặng.

Một kẻ không kìm nổi cảm xúc bỗng hét lên:

"Đẹp nhưng mà ác, đẹp làm gì."

Sau bị người bên cạnh nhanh chóng bịt mồm lại.

Nàng có thể thấy.

Sự tức giận của họ dành cho nàng.

Nước mắt của người ấy.

Chảy ra.

Cho dù mồm có bị bịt.

Nàng nhìn Thế huynh.

Thế huynh nhìn nàng.

Ánh mắt điềm nhiên của Thế huynh.

Như thể nhìn rõ.

Được nội tâm vỡ vụn bên trong nàng.

"Tội bất dung."

"Trời không tha."

"Người không thứ."

Lâm tam thái tử cất cao giọng, hô lớn:

"Nay ta phụng thượng tông chi mệnh."

"Thuận theo ý trời."

"Thuận theo lòng người."

"Trừng phạt những k·ẻ g·ian ác."

"Trước đeo lên chúng gông cùm xiềng xích, những kẻ nhiều tội nhất đứng nơi dễ nhìn."

"Để cho thiên hạ thấy, để cho chúng biết nhục."

"Sau, đối với những kẻ không có tội mà mang họ Tuế thì chém đầu cho thiên hạ quan sát."

"Đối với những kẻ có tội thì lăng trì cho thế nhân đều thấy."

"Nhưng."

"Với lòng từ bi vô lượng của Hiền quản lý, cùng Thế phó quản lý, thì dù những kẻ làm ác có hại họ thương đau, thì họ vẫn từ bi mà hạ h·ình p·hạt xuống."

"Nên nương nhờ dưới sự từ bi ấy, những kẻ có tội là đàn bà đang mang bầu, là trẻ con thì c·hặt đ·ầu luôn mà không cần phải lăng trì."

"Lời ta nói hết."

"Việc mau làm."

Những kẻ mang tội hay không mang tội, đều bị đeo gông đeo cùm, miệng bị bịt kín.

Xích lại.

Kéo đi.

Tất nhiên người nữ đệ tử kia, thì không cần phải làm thế.

Nàng không cần phải đi theo.

Cũng chẳng cần phải làm gì.

Nàng chỉ lặng nhìn.

Đoàn người đến.

Rồi rời đi.

Thế huynh đưa nàng lên ngựa.

Chở nàng đến nơi làm việc của Hiền huynh.

Nơi đây có thể quan sát được tất cả.

Cảnh vật trên dưới thấy hết rồi.

Nàng chỉ im lặng không nói.

Tiếng những người đàn bà đang gào khóc.

Tiếng những đứa trẻ đang mắng chửi.

Tiếng hò hét hiếm thấy của những người già.

Những kẻ kia bị dắt đi thành hàng để nhục mạ.

Bị kéo đến nơi để c·hặt đ·ầu hoặc lăng trì cho thiên hạ đều thấy.

Thế huynh nhìn nàng.

Im lặng.

Nàng không nhìn Thế huynh.

Chẳng nói một lời.

"Đối với chúng ta."

"Những thứ này chỉ là một bài học."

"Đối với bọn họ."

"Điều này đáng giá một đời người."

"Sư muội à muội đã, đi những bước đi nhầm."

"Cái giá phải trả cho điều đấy."

"Là vô số mạng người, hơn cả một gia tộc."

"Sau sẽ là một thử thách dành cho muội."

"Một là hồi phục rồi bước đi tiếp."

"Hai là ngã rồi thôi."

Thế huynh nói.

Rồi lại lặng im.

Nàng ấy không nói.

Chỉ nhìn cảnh ở dưới.

"Trả con cho ta lũ khốn nạn."

Rượu.

"Trả chồng cho ta đám nghiệt s·ú·c."

Rau củ, cà chua.

"Trả cha lại đây, cha đã nói là sẽ trở về mà."

Những món đồ chơi.

Ném vào người những kẻ đang đi trên phố.

Đôi khi vật ném vào người chẳng hề đau.

Đôi khi những lời nói.

Lại đau hơn vật ném người.

"Cha đã hứa là sẽ trở về mà, tại các ngươi mà cha không về nữa."

Một đứa trẻ có vài tuổi chạy ra đánh vào người những kẻ đang diễu hành trên phố ấy.

Bằng lực mạnh nhất.

Mà nó có thể làm được.

Đứa bé chưa kịp nói tiếp.

Người mẹ đã vội đến ôm nó.

Căm độc nhìn vào những kẻ đấy.

Rồi lại lùi về.

Nhưng đằng xa còn đứa trẻ quá khích hơn.

Nó ném tất cả những cái đồ chơi mà nó có.

Toàn bộ hướng về đám người đang diễu hành.

"Trả cha lại cho ta."

"Trả cha lại cho ta."

"Mẹ ta đã mất rồi."

"Ông bà cũng đi nốt."

"Các ngươi lấy cha ta đi rồi."

"Ai sẽ nuôi ta đây."

"Ai sẽ nuôi ta đây."

Đứa trẻ ấy ném những cái đồ chơi.

Mà khóc lớn.

Chương 298: Mất Người