Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 299: Người Kiến

Chương 299: Người Kiến


Tiếng người hò hét.

Ngọn lửa cháy cao.

Thân người giãy giụa.

Họ không muốn c·hết.

Nhưng được kéo lên đài cao.

"Chém."

"Chém."

"Chém."

"..."

Ở dưới tiếng hò hét.

Vang thấu tận bầu trời.

Đứa trẻ bị đẩy vào thớt.

Giãy giụa vì đâu ai muốn c·hết bao giờ.

Nước mắt chảy ra như tìm lòng thương trong đấy.

Nhưng ý chí và quyết tâm của những người thi hành.

Giống như ngọn đuốc cao kia.

Cao lớn và dữ dội.

"G·i·ế·t."

"..."

Người hò hét lên trong xung sướng khi một cái đầu nữa được rơi.

Đám đông như thú hoang.

Cho dù trên đài cao người b·ị c·hặt đ·ầu là một đứa trẻ.

Lâm tam thái tử đứng đấy, nhìn im lặng.

Khi món phụ đã được dọn xong món chính bầy ra ngoài.

Lâm tam thái tử, đứng lên vị trí dễ nhìn nhất.

Cất cao giọng nói với đám đông:

"Những kẻ không có tội, đã phải hi sinh, vì chúng mang dòng máu của những kẻ độc ác, những kẻ g·iết người không ghê tay, những kẻ, thấy đồng bào của mình c·hết, mà không rơi nổi một giọt nước mắt."

"Giờ chúng ta sẽ đến với sự từ bi mà các vị quản lý đã nhân từ với những kẻ có tội."

"Đưa người đi tới, lấy thêm dao thớt."

"Thuận theo ý trời, thuận theo lòng người."

Đám đông ở dưới cũng cổ vũ hô theo:

"Thuận theo ý trời, thuận theo lòng người."

"Thuận theo ý trời, thuận theo lòng người."

"..."

Dao thớt được mang thêm.

Những đứa trẻ con mới vài ba cái tuổi, những vị phu nhân đang mang bầu, những cô gái trẻ, những cậu thiếu niên, được tính là trẻ thơ, đều được mang hết lên đài, chém đầu thì chúng.

Trong đó.

Bắt mắt nhất.

Là Tuế phu nhân đang mang bầu.

Nàng quay lại nhìn con, nhìn chồng.

Giãy giụa.

Nàng không muốn c·hết.

Nhưng cũng biết mệnh.

Vừa muốn cầu cứu.

Nhưng vừa muốn nhìn chồng con lần cuối.

Tuế gia chủ nhìn nàng rồi cúi đầu nhận mệnh.

Tuế công tử thì giãy giụa, gào thét.

Nhưng người giữ càng giãy giụa thì càng chặt, bịt miệng.

Hét thế nào được đây.

Cổ nổi gân, mắt trợn lớn, nhưng khi người mẹ bị kéo xa, dù có tức đến mấy, cũng chỉ cúi đầu nhận mệnh.

"Chém đầu."

Khi người vào vị trí, âm thanh vô tình của Lâm tam thái tử, hô lên.

Đám đông bên dưới hưởng ứng.

Tất cả bọn họ mất đầu.

Khi tất cả những cái đầu bị rơi xuống đám đông kia gào thét lên, vì phấn khích.

Tuế công tử cũng gào thét, gào lấy những tiếng cuối cùng, rồi cũng cúi đầu nhận mệnh.

"Sự từ bi của các ngài đã xong, những kẻ đáng c·hết, đ·ã c·hết, giờ đến những kẻ hại đồng bào của mình mà không rơi nổi một giọt nước mắt, phải chịu tội."

"Nay ta thuận theo ý trời, nay ta thuận theo lòng người." Lâm tam thái tử hô lớn.

Đám đông bên dưới cũng hưởng ứng.

"Nay ta thuận theo ý trời, nay ta thuận theo lòng người."

"Hành án." Lâm tam thái tử hô lớn.

Những kẻ còn lại bị kéo lên.

Người giãy giụa, kẻ nằm yên.

Là người.

Đâu ai muốn c·hết.

Phải không?

"G·i·ế·t." Đám đông bên dưới hưởng ứng hô lớn.

Những kẻ có tội bị treo lên cây cột.

Hai tay bị trói rồi căng lên trên cao.

Hai chân bị xích, kéo xuống dưới đất.

"Lăng trì." Lâm tam thái tử hô lớn.

Những kẻ trên cao giờ vẫn còn bị bịt mồm lại.

Trước khi bị kéo lên chúng đều bị ép uống một loại thuốc.

Những đao phủ với thủ pháp tinh nhuệ.

Sau khi tiếng hô lên dao đã động vào thịt rồi.

Kẻ có tội nhiều nhất ở nơi dễ thấy nhất.

Từng miếng thịt được cắt xuống.

Xương trắng chầm chậm lộ ra.

Đám đông bên dưới gào thét như thú vật.

Đêm dài cứ thế qua mất rồi.

Những kẻ đau đớn không thể kêu.

Chúng chỉ biểu lộ qua sự giãy giụa.

Sáng sau ngọn lửa đã cháy hết.

Người trên cột kia đã không còn là người.

Đám đông đi tới một nơi khác.

Nơi có những vị đệ tử đang chờ.

Hiền huynh đã ngồi nơi đây chờ sẵn.

Nhìn dáng vẻ ấy có vẻ chưa dời nơi đây bao giờ.

Thế huynh cũng đang đứng ở nơi đây.

Cạnh bên hắn còn có nữ đệ tử.

Nhưng đấy không phải thứ đang sợ,

Thứ đang sợ là thứ họ nhìn phía sau.

Một kẻ bị cắm vào thân cây.

Vẫn đang còn sống.

Còn giãy giụa.

Một kẻ cạnh đấy còn kinh hơn.

Cánh tay bị trói rồi treo nơi cây.

Thân thể bầm dập, xương cốt nát bét.

Vẫn còn đang sống.

Đang đung đưa.

"Mẹ nó là người hay là?" Một người trong đoàn hãi thành tiếng.

Kẻ còn lại thấy vậy bịt miệng ra giấu ngay.

Cảnh tượng, hãi chẳng khác gì lăng trì.

Ít nhất cái này người còn sống.

Lát sau người của Vì Cảng cũng chậm tới.

Đón lấy rồi đưa ba người về làng.

Người của Hữu Mỏ dù có giận.

Cũng biết đây không phải tội của người.

Thời.

Loạn rồi lại bình.

Tối đó.

Trong phòng ngủ của Lâm lão.

Nơi đây được trang trí giản đơn.

Chẳng có sách vở.

Chẳng có bàn việc.

Chỉ chiếc giường đơn.

Cho một người nằm.

Lâm lão đang nằm trên giường.

Ánh mắt lão bơ phờ.

Thần.

Như sắp c·hết.

Chẳng giống như thường ngày cây già còn sức sống.

Giờ Lâm lão giống như lão già bất cứ lúc nào cũng có thể đi.

Nơi này còn chẳng có người hầu.

Chỉ có mình Lâm tam thái tử.

Lặng lẽ ngồi nơi đầu giường.

Ông lão chỉ nằm.

Người chỉ ngồi đấy.

Lão cố vươn lấy bàn tay già nua đang run run của mình.

Cố nắm lấy, bàn tay vẫn còn đang tràn đầy sức sống.

Cố vuốt ve.

Cố trân quý nó.

"Có phải con là người đã g·iết Lâm Đại cùng Lâm muội không?" Lâm lão điềm tĩnh, giống như một kẻ thanh tỉnh, ngồi dậy, nhìn về Lâm Tâm, mà hỏi.

Hồi quang phản chiếu.

"Chính cha đã biết sao còn hỏi?" Lâm Tâm điềm tĩnh đáp lời.

"Vì sao?" Lâm lão nói.

"Lòng có đáp án sao hỏi nơi con." Lâm Tâm điềm tĩnh trả lời đáp.

Lâm lão gật đầu.

Nhìn Lâm Tâm.

Lâm Tâm.

Nhìn Lâm lão.

Không khí trong phòng.

Lại tĩnh lại.

"Con phải lựa chọn, một là, vô số, vô số tộc nhân của Lâm gia, người của làng Hữu Mỏ, sẽ c·hết."

"Hai là, con phải g·iết hai người của Lâm gia, hai vị tiểu thư công tử, hai anh em cùng mẹ cùng cha ruột thịt của mình."

Lâm Tâm thỏa hiệp nói, Lâm lão gật đầu.

"Và con đã làm ra lựa chọn." Lâm Lão nói.

"Hiền huynh người đó, thấy được sự biến thiên, khi các đệ tử khác, có thể dời sang bên này."

"Hiền huynh người đó, muốn Lâm gia này, muốn Làng Hữu Mỏ, phải thuộc về mình."

"Nhưng cách làm làm sao?"

"Thay vì đi theo lý tưởng làm sao để biến chúng ta trở nên trung thành với vĩnh viễn một điều không thực tế."

"Thì họ đã chọn cách thực tế hơn là biến chúng ta thành kẻ thù của những người."

"Những đệ tử đó."

"Nhưng cách làm ấy sẽ có quá lớn sự hi sinh, Lâm gia người, tiểu tộc nhân, làng Hữu Mỏ."

"Năm chữ."

"Chúng sinh như sâu kiến."

"Đối với họ chúng ta có c·hết bao nhiêu người cũng chẳng đáng làm bao nhiêu."

"Đối với họ chúng ta như sâu kiến."

"Nên khi biết được kế hoạch của họ như thế."

"Con đã đề xuất cho họ một kế hoạch tốt hơn."

"Chỉ hi sinh hai người và một tiểu gia tộc."

"Họ sẽ có được những gì mình muốn."

"Và sự trung thành của Lâm gia."

"Sao con biết rằng họ sẽ làm vậy?" Lâm lão hỏi.

"Vì nếu con là họ con sẽ làm điều tương đương." Lâm tam thái tử điềm nhiên nói

Chương 299: Người Kiến